Chuyện xảy ra từ hai mươi năm về trước, từ khi Lạc Nhạn và Hàn Phong chưa chào đời. Đó là một câu chuyện khá dài và khó nói. Nó ảnh hưởng đến thể diện nhiều bên. Chính vì lẽ đó mà Hàn lão gia ngập ngừng không muốn kể, chon giấu nó suốt hai mươi năm qua. Nhưng vì sự chon giấu bí mật đó của Hàn lão gia mà gây ra sự trả thù như ngày nay. Bởi vậy ngài đã quyết định kể lại toàn bộ sự việc.
- Chuyện là như này…
“Hai mươi năm trước, Hàn lão gia, Vương lão gia và Mã Tam Dân là ba huynh đệ kết nghĩa, nguyện cùng sinh cùng tử với nhau. Tình cảm huynh đệ của họ rất tốt, nhưng rồi sóng gió đã ập đến, phá hủy tình nghĩa của họ. Cả ba đều là quan trong triều, được thánh thượng trọng dụng, rất mực tin tưởng. Đó là điều khiến những tên gian thần ganh ghét, đố kị rồi từ đó bày mưu hãm hại họ. Và kẻ cầm đầu âm mưu đó chính là Ngạo Hàn, một tên gian thần lộng hành trong triều.
Hắn đã gài gián điệp bên cạnh ba người để tìm ra người dễ tấn công nhất rồi ra tay. Và người đó chính là Mã Tam Dân. Hắn là một người rất dễ dụ dỗ, dễ sa vào những con đường sai trái. Chính vì thế mà Ngạo Hàn đã reo rắc những ý nghĩ rằng hai huynh kết nghĩa của mình có ý đồ thôn tính mọi công lao.
- Vương huynh, Hàn huynh, đệ đã tin tưởng hai huynh như thế mà hai huynh đã đối xử với đệ như thế nào hả? có đáng mặt quân tử nữa hay không? Sao lại chơi cái trò đâm sau lưng nhau như vậy?
- Tam Dân, đệ đang nói chuyện gì vậy? Ta không có hiểu cái gì hết. – Vương Khải (chính là Vương lão gia) lên tiếng
- Huynh muốn chối sao? Tôi biết, tôi biết rằng tôi không tài giỏi bằng hai huynh đây. Vương Khải, Hàn Dinh, tôi không ngờ hai huynh lại làm cái trò bỉ ổi, xu nịnh đó.
- Tam Dân, tóm lại có chuyện gì mà đệ lại nặng lời với bọn ta như vậy? Bọn ta làm điều gì sai với đệ sao?- Hàn Dinh gắt gỏng.
- Hai huynh đã nói với thánh thượng, ta là kẻ nhu nhược, nói rằng bao công lao trước đây là của hai huynh. Đã vậy còn xàm tấu với thánh thượng ta tham nhũng, thật là quá đáng mà. Đã vậy vì hai huynh mà ta còn bị giáng chức đi nơi khác. Thật là bỉ ổi quá mà.
Quả thực vậy, Mã Tam Dân từ quan tam phẩm ngang hàng với Vương Khải và Hàn Dinh đã bị giáng xuống làm Ngũ Phẩm, điều về vùng hẻo lánh để giám sát nơi đó. Chính vì lẽ đó mà hắn đã nổi cơn thịnh nộ, quát tháo, phá phách điên cuồng như một con thú hoang đang trong cơn điên loạn. Điều này cũng làm Vương Khải và Hàn Dinh vô cùng kinh ngạc, chuyện Mã Tam Dân bị giáng phẩm họ chưa từng nghe qua. Nhưng điều khiến họ thắc mắc hơn cả là tại sao Mã Tam Dân lại nghi cho họ đã làm cái chuyện bỉ ổi như vậy, chắc chắn là có kẻ nào đó muốn chia rẽ tình cảm huynh đệ gắn bó của họ.
- Tam Dân, ai nói với đệ là bọn ta tấu lên thánh thượng như vậy chứ? Thực là bọn ta không có làm cái chuyện bán đứng huynh đệ như vậy. Chúng ta kề vai sát cánh bao nhiêu năm qua mà đệ không hiểu hai bọn ta sao?-Vương Khải tuôn một trào, mặt đỏ phừng phừng.
- Tất cả chỉ là ngụy biện
- Thôi tùy đệ muốn nghĩ sao thì nghĩ, bọn ta ngay thẳng không làm chuyện bán đứng huynh đệ như thế
Không một lời bàn ra tán vào nào nữa. Mã Tam Dân vùng vằng bỏ đi bỏ lại đằng sau là những điều nghi hoặc.”
Kể đến đây, Hàn lão gia dừng lại, thở dài, nhấp ngụm trà.
- Thật sự mà nói rằng, đó là chuyện mà chúng ta không hề muốn nói ra, nó là một quá khứ đau lòng đối với ba huynh đệ bọn ta.
Hàn lão gia đã rất nghẹn ngào rồi, Vương lão gia bèn tiếp tục câu chuyện.
- Và rồi…
“ Một tháng sau khi Mã Tam Dân chuyển đến nơi ở mới, Vương Khải và Hàn
Dinh ra sức điều tra xem kẻ nào đã li gián tình nghĩa huynh đệ của họ. Và rồi họ đã quyết định đến hỏi thánh thượng tại sao lại giáng phẩm của Mã Tam Dân.
- Trẫm nghe Ngạo khanh gia nói hắn có những ý đồ, âm mưu muốn tạo phản, có hành vi tham ô. Và để cho an toàn nên trẫm đành giáng phẩm của hắn.
- Hoàng thượng , Tam Dân hết mực trung thành, tuyệt không hề có ý định tạo phản, chúng thần xin lấy tính mạng của mình ra mà đảm bảo điều đó. Khẩn cầu thánh thượng phục phẩm cho Tam Dân.
- Các khanh… chuyện này trẫm cần điều tra, suy nghĩ…
- Vâng, chúng thần xin cáo lui.
Vậy ra mọi chuyện là do âm mưu của Ngạo Hàn. Chính hắn là kẻ luôn ganh ghét với ba huynh đệ họ trong triều, nên đã dâng tấu với thánh thượng, vu khống cho Mã Tam Dân có mưu đồ tạo phản. Và chính vì thế mà ba huynh đệ họ mới rạn nứt tình cảm.
Sau đó họ đi tìm Mã Tam Dân để nói rõ sự tình, nhưng khi đến nơi thì Vương Khải và Hàn Dinh thấy một đám tang, bài vị đề tên Mã Tam Dân. Họ thực sửng sốt, người cứng đờ ra không thốt lên lời nào. Mã phu nhân nhìn thấy họ, uất ức liền lao tới, cào, cấu, chửi mắng họ. Dường như nước mắt của người đàn bà này đã cạn kiệt, giờ đây bà chỉ khóc ra máu. Còn đứa con gái thì chỉ biết đứng lặng thinh bên linh cữu của cha mình. Đó chính là Mã Thiện Tâm.
Sau khi hỏi mọi người xung quanh thì mới hay rằng, sau khi bị điều về đây, Mã Tam Dân phẫn uất, ngày ngày uống rượu giải sầu, rồi có một ngày nọ, hắn do quá say nên đã lao xuống song và chết oan. Thật là một kết cục đau lòng.
Trở về kinh thành không lâu thì Vương Khải và Hàn Dinh đã nghe tin dữ. Sauk hi chôn cất Mã Tam Dân xong, Mã Phu nhân vì tâm thần bất ổn đã treo cổ tự tử. Còn đứa con gái nhỏ Mã Thiện Tâm được một người họ hàng nhận về nuôi dưỡng.
Họ chỉ còn biết ngậm ngùi xót thương cho người huynh đệ kém may mắn của mình. Và cũng may sao, đứa con gái duy nhất của Mã Tam Dân đã được nhận nuôi sau sóng gió của gia đình như vậy. Sự thực về câu chuyện của Mã Tam Dân đã được chôn giấu rất kĩ. Mọi lôi lầm, mọi sự khinh bỉ thì Vương Khải và Hàn Dinh đều nhận hết về mình. Mọi chuyện dần lắng xuống và bị lãng quên trong kí ức của mọi người.”