Duyên Nợ - Tiểu Thiên Yết


Vương lão gia thở hắt, nhấp trà, rồi từ tốn nói:
- Đó là toàn bộ câu chuyện. Hay nói chính xác hơn là toàn bộ sự thật. Chính Ngạo Hàn mới là kẻ hại chết cha mẹ cô, chứ không phải bọn ta.
Bấy giờ mọi người mới để ý tới khuôn mặt thất thần của Mã Thiện Tâm, mặt bà ta cắt không còn giọt máu. Toàn bộ sự việc đã được làm rõ, bí mật mà Vương lão gia cùng Hàn lão gia đã cất công chôn giấu suốt hai mươi năm qua giờ đành đào bới lên. Thực là đau lòng!
- Nếu cô không có tin thì có thể vào kinh, khẩn hỏi thánh thượng. Mọi chuyện sẽ sáng tỏ hết thôi.
Thiện Tâm đau khổ, gào thét.

- Không thể nào, không thể nào… người mà ta nhận làm nghĩa phụ lại chính là kẻ đã bức ép cha mẹ ta. A… a… a… thật không thể tưởng tượng nổi.
- Sao? Cô là nghĩa nữ của Ngạo Hàn?
Hóa ra, người họ hàng đã nhận nuôi Mã Thiện Tâm khi đó chính là Ngạo Hàn. Điều đó có thể lí giải vì sao Mã Thiện Tâm lại nghĩ Vương Khải và Hàn Dinh là những kẻ đã bức tử cha mẹ bà ta. Bà ta đã đặt mọi niềm tin vào nghĩa phụ của bà ấy, tin tưởng một cách tuyệt đối vậy mà giờ đây sự thật lại quá cay đắng.
- Ta thật không ngờ, kẻ ta tin tưởng lại chính là kẻ thù của gia đình ta. Ha ha ha ta thật là có mắt như mù mà…
Thiện Tâm khóc cạn nước mắt, ruột gan bà ta như đang thắt lại, đau thắt từng cơn. Hóa ra bao lâu nay, hắn nuôi bà là có mục đích, là muốn mượn tay bà để hại Vương gia và Hàn gia.
- Thật xin lỗi, chỉ vì ta không rõ trắng đen mà đã gây ra bao sóng gió, làm tổn thương bao người. Ta thành thật xin lỗi, mong mọi người bỏ quá cho.
- Được rồi, cô cũng là người bị hại, nên chuyện này không thể trách cô được.- Vương lão gia từ tốn nói.
Khi Thiện Tâm toan quay đi thì có một toán người bịt mặt nhảy từ trên mái nhà xuống. Bọn chúng tay đều lăm le đao kiếm, trông thật dữ tợn. Bỗng có tiếng nói phát ra:
- Thiện Tâm, uổng công ta nuôi nấng mi, vậy mà giờ mi lại phản ta à?

Tiếng nói phát ra từ đằng sau đám người áo đen. Khi tiếng nói vang lên , toán người áo đen rẽ ra làm hai, tạo ra một lối đi. Một người đàn ông dáng cao to, để râu, ánh mắt sắc bén đi tới. Vương lão gia, Hàn lão gia cùng Thiện Tâm há hốc miệng ngạc nhiên.
- Ngạo….Ngạo….Hàn
- Haha Vương Khải, Hàn Dinh, hai người còn nhận ra ta sao? Hân hạnh quá haha…
- Ngươi… ngươi… tới đây làm gì?
- Đương nhiên ta tới đây thăm hai ông bạn già, và tiêu diệt kẻ ngáng đường.
Ngạo Hàn cất tiếng cười vang, đôi mắt gian tà đảo quanh một lượt, nhìn ngó tất cả những người có mặt tại đây. Vương Khải, Hàn Dinh, Hàn Phong, Vương Du, Vương Lạc Hy, Vương Lạc Nhạn và Mã Thiện Tâm, tất cả hậu nhân của ba vị tướng dũng mãnh trong triều đều tề tựu đông đủ tại đây.
- Nhà ngươi… ngươi… dám?

- Tại sao ta không dám? Chỉ cần tiêu diệt được Vương tướng quân và Hàn tướng quân thì toàn triều sẽ do một tay ta che, như vậy há phải vui hơn sao? Haha…
- Ngươi, nhà ngươi đừng hòng lộng hành…
Không để cho Vương lão gia nói xong, Ngạo Hàn đã ra hiệu cho đám người áo đen xông lên, cầm đao kiếm chém loạn xạ. Một trận quyết chiến đã diễn ra tại Hàn gia, khiến bao người khiếp sợ. Trận chiến hỗn loạn đến nỗi không phân biệt đâu phe ta đâu kẻ thù. Tất cả đều cố bảo vệ tính mạng của mình trước. Còn riêng Ngạo Hàn thì đứng cười đắc ý.
Sau một hồi quyết chiến, Vương lão gia và Hàn lão gia cũng đến đươc nơi Ngạo Hàn đang cười, họ giờ là hai chọi một. Trạn quyết chiến thực sự bây giờ mới xảy ra. Gần một canh giờ trôi qua, phe của Ngạo Hàn dần yếu thế, hắn bị dồn ép vào chân tường. Khi này, chó chạy đường cùng, hắn bí thế, vội kéo ngay Lạc Nhạn lúc sơ ý làm con tin để uy hiếp mọi người, tạo cho hắn một con đường thoát thân.
Sự sống và cái chết của Lạc Nhạn như đường tơ sợi chỉ, nàng bị kề kiếm vào cổ, phải chịu cảnh làm con tin, bị người khác uy hiếp. Tính mạng của nàng đang bị đe dọa nghiêm trọng, nhưng cũng không thể dung túng cho kẻ tội nhân. Thật là tình thế khó xử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận