Tuy bị kiếm kề ngay cổ, tính mạng đang bị đe dọa nhưng Lạc Nhạn vẫn rất cứng cỏi, nàng không hề tỏ vẻ sợ hãi mà ngược lại, rất kiên cường.
- Mọi người còn đợi gì mà không rat ay diệt trừ kẻ ác bá này?
- Nhạn nhi nhưng mà… nhưng mà…
Ngạo Hàn cười lớn, đắc ý:
- Ha ha… các ngươi thử bước đến xem, ta sẽ cho nữ nhi của Vương Khải đầu lìa khỏi cổ… Ha ha nào có giỏi thì lại đây… Ha ha…
Tiếng cười man rợ của Ngạo Hàn trong cơn điên loạn khiến mọi người khiếp sợ, có cảm giác gai người. Bây giờ hắn đã bộc lộ đúng bản chất man rợ, ác bá của mình. Quả đúng là là một con ác thú đang trong cơn điên dại. Mọi người đều lo lắng, cố suy nghĩ làm sao để có thể cứu thoát được Lạc Nhạn khỏi tay tên ác độc đó. Nhưng phải làm sao? Phải làm sao mới đúng?
- Cha, đại huynh, mọi người còn chờ gì mà không rat ay chứ? Chả nhẽ mọi người đã trở nên hèn nhát, sợ sệt hắn để rồi hắn vẫn tiếp tục tác oai tác quái làm hại dân lành? Khí phách anh hào của mọi người ngày xưa đâu rồi? Ở đâu rồi…
- Im miệng đi con nhãi…
Lạc Nhạn cố kích cha và đại huynh của mình bằng những câu nói cay nghiệt. Nàng không nghĩ đến bản thân mình mà chỉ nghĩ đến chính nghĩa, nghĩ đến an nguy bách tính. Những câu nói của Lạc Nhạn khiến cho Ngạo Hàn lên cơn điên, hắn siết kiếm vào cổ Lạc Nhạn, khiến cổ nàng có một vết cứa, tuy không sâu nhưng máu của nàng đã bắt đầu chảy xuống cổ áo. Làn da trắng muốt của nàng đang dần bị nhuốm đỏ do vết cứa của kiếm . Mọi người vô cùng hốt hoảng và vội thét:
- Dừng tay ngay Ngạo Hàn, được… ta… chấp nhận yêu cầu của ngươi, không được làm hại con gái ta…
- Ha ha ha… phải như vậy chứ Vương tướng quân…
Khi Ngạo Hàn toan tẩu thoát một cách “đường hoàng” thì Lạc Nhạn đã huých khuỷu tay vào bụng hắn, khiến tay hắn văng ra, kiếm cũng theo đó bay ra ngoài. Nhanh như thoắt nàng đã thoát khỏi lưỡi hái của tử thần, thoát khỏi tay của Ngạo Hàn. Nàng lao nhanh về phía của cha và đại huynh, lao thục mạng. Nhưng Ngạo Hàn rút trong tay áo một con dao găm phóng về phía Lạc Nhạn.
Sau một tiếng hét lớn, hai con người gục xuống. Một người bị trọng thương, người còn lại đã được bảo vệ. Người đã đỡ con dao đó thay Lạc Nhạn chính là Thiện Tâm, trong tíc tắc, bà ta đã lao ra và đỡ thay nàng nhát dao tử thần ấy.
- Tại sao?… sao bà lại…
- Ta… ta chỉ… muốn chuộc lại… lỗi lầm… mà ta đã gây ra… ọi người…
- Thiện Tâm… cô…
Trút những hơi thở cuối cùng, bà ta chờ mong sự tha thứ từ mọi người, thật sự bà ta đã hối cải. Còn Ngạo Hàn vì gây nhiều tội ác nên đã bị thánh thượng xử chém, để bách tính được hạnh phúc, không có hoạn quan tác oai.
Mọi người làm tang cho Thiện Tâm thật long trọng, coi như để bù đắp cho những thiếu sót của Vương gia và Hàn gia với Mã gia.