Sau đám tang của Thiện Tâm, mọi người ai cũng được nghỉ ngơi. Mọi chuyện đều trở về như thường nhật.
- Nhạn nhi, vết thương ở cổ của muội còn đau không?- Lạc Hy lo lắng hỏi han.
- Tỷ yên tâm, muội không sao nữa rồi…
- À… mà sao… một tuần trôi qua rồi… không thấy Hàn Phong đến thăm muội nhỉ? Chẳng phải mọi chuyện đã kết thúc rồi sao?…
Nói đến đây, chợt nhận ra mình đã nói sai một điều gì đó, nhắc đến cái điều mà không nên nhắc, Lạc Hy có vẻ hối lỗi khi thấy vẻ mặt buồn bã của Lạc Nhạn, ánh mắt vô cùng xa xăm. Kể từ ngày trận chiến kết thúc, mọi ân oán đều đã trả xong, Hàn Phong bặt tăm , không hề đến thăm Lạc Nhạn một lần nào. Phải chăng họ đã không còn yêu nhau nữa? Phải chăng tình cảm giữa họ đã tan vỡ? Đây là một điều bí ẩn, suy nghĩ một hồi lâu, Lạc Hy quay sang an ủi Lạc Nhạn:
- Tỷ xin lỗi muội, tỷ… tỷ… thực lòng không cố ý…
- Không sao đâu tỷ… muội không muốn quan tâm nữa…
Đôi mắt long lanh như hai viên trân châu của Lạc Nhạn rơm rớm nước mắt, hai khóe mi ướt đẫm. Chỉ một lời nói vô tình của Lạc Hy mà nước mắt của Lạc Nhạn tuôn rơi. Có lẽ nàng đang cảm thấy buồn bã, tủi thân. Nàng có người yêu thương đó, nàng cũng có yêu thương người ta đó, ấy nhưng người ta luôn lạnh nhạt, khiến nàng lo lắng về mối tơ duyên này. Hàn Phong quả thực có tài làm người ta bất an. Điển hình là những người đã trao trọn tình cảm cho hắn.
- Tỷ tỷ à… có lẽ nào…
- Sao vậy?
- Có lẽ nào người mà Hàn Phong thực sự yêu là Thiện Tâm, cho nên… cho nên hắn mới lạnh nhạt với muội?
Nói đến đây, nước mắt của nàng tuôn như mưa, đôi mắt lộ rõ vẻ tuyệt vọng. Nhìn tiểu muội như vậy, Lạc Hy thực không nỡ lòng nào, lòng nàng cũng quặn thắt từng cơn khi nghe tiếng thút thít của tiểu muội. Trước cảnh tượng này, nàng chỉ biết an ủi tiểu muội mà thôi.
- Nhạn nhi à, muội bình tĩnh, mọi chuyện chưa rõ ràng mà,… nín đi đừng khóc nữa, rồi tỷ sẽ giúp muội điều tra mà…
- Hu… hu… hu…
Lạc Nhạn gục vào vai Lạc Hy mà nức nở khiến đôi vai của Lạc Hy ướt đẫm.
Hoàng hôn dần buông, buổi chiều tàn với chút ánh nắng nhạt mờ cuối cùng trước khi tối buông. Lạc Nhạn đã vơi bớt nỗi buồn, không còn nức nở nữa, nhưng ánh mắt nàng vẫn buồn thăm thẳm. Tối đó nàng không ăn uống gì khiến mọi người vô cùng lo lắng.
- Hy nhi, Nhạn nhi có chuyện gì buồn sao?- Vương phu nhân lo lắng gặng hỏi.
- Mâu thân à, Nhạn nhi buồn về chuyện của Hàn Phong, từ cái ngày mọi ân oán giữa ba gia được giải quyết, Hàn Phong không hề tới thăm Nhạn nhi khiến muội ấy buồn.
- Lại là tên Hàn Phong đó, hắn định làm khổ Nhạn nhi đến bao giờ nữa?-Vương Du tức giận đấm thùm thụp xuống bàn. Đôi mắt tỏ rõ sự tức giận.
- Đại huynh bình tĩnh lại đi, mọi chuyện cần phải làm rõ chứ.
- Hy nhi nói đúng đó Du nhi, mọi chuyện cần làm sang tỏ trước đã…-rồi Vương phu nhân quay sang Vương lão gia- lão gia à, ông nghĩ sao?…
- Theo ta, ngày mai ta đến Hàn gia để làm rõ mọi chuyện, hỏi cho rõ mối tơ duyên giữa Nhạn nhi và Phong nhi…
- Vâng thưa cha…
Tối đó mọi chuyện dần lắng xuống. Ai trở về phòng của người nấy, chuẩn bị mọi thứ cho chuyến đi ngày mai đến Hàn gia. Vẻ mặt của ai cũng đằng đằng sát khi như muốn ăn tươi nuốt sống Hàn Phong.
Sáng sớm hôm sau, khi đang đi dạo trong hoa viên, Lạc Nhạn cảm thấy bầu không khí thật gượng gạo, nhìn vẻ mặt của ai cũng đằng đằng sát khí. Cảm nhận được điều chẳng lành, Lạc Nhạn đến phòng khác gặp mọi người, thấy ai cũng ăn mặc chỉnh tề như chuẩn bị đâu đó.
- Mọi người tính đi đâu vậy?-Lạc Nhạn nhìn bao quát với ánh mắt vô cùng khó hiểu.
- Mọi người muốn tới Hàn gia để làm rõ về hôn sự của con, muốn xem quyết định cuối cùng của họ với con…
- Cha à… sao… mọi người lại…
Hai mắt Lạc Nhạn mở to tỏ rõ sự ngạc nhiên, đôi môi mọng nước không thể ngậm lại. Nhưng không kịp để Lạc Nhạn kịp lên tiếng phản đối, Vương Du đã lên tiếng.
- Chuyện này tốt hơn hết là muội đừng xen vào, hãy để huynh với cha lo mọi chuyện. Muội về phòng nghỉ ngơi và chờ đợi kết quả đi…
- Muội không muốn, tại sao mọi người phải làm như vậy chứ? Con không có sao mà… Moi người đừng làm những chuyện vô ích đó nữa, Nếu có duyên thì sẽ đến thôi mà…
Vừa nói vừa khóc, Lạn Nhạn chạy về phòng. Mọi người liền đuổi theo. Thấy tình cảnh của Lạc Nhạn như vậy, mọi người cũng không đành lòng làm trái ý nàng.
Từ bên ngoài, mọi người có thể nghe rõ mồn một tiếng Lạc Nhạn thút thít trong phòng. Thật đau lòng, đứa con gái thông minh, lanh lợi ngày nào giờ chứa chất bao phiền muộn thế gian. Không biết phải an ủi nàng sao cho phải, sao cho nàng bớt buồn.
Bỗng ngoài cổng có tiếng nhốn nháo, có vẻ như có khách quý tới thăm Vương gia đây. Vương lão gia cùng Vương Du ra tiếp khách, còn Vương phu nhân và Lạc Hy thì ở lại tìm cách an ủi Lạc Nhạn.
Chỉ một lát sau, hai người họ trở lại và vẻ mặt rạng rỡ, vô cùng hớn hở. Bất ngờ làm sao, theo sau họ chính là Hàn Phong. Thì ra hắn lo chuẩn bị mọi việc để cầu thân Lạc Nhạn nên mới không có thời gian đến thăm nàng suốt những ngày qua.
Nghe tiếng nhốn nháo ngoài cửa phòng, Lạc Nhạn khẽ mở cửa ra, và nhìn thấy Hàn Phong, ánh mắt nàng mở to, ngạc nhiên. Không giấu nổi vẻ hạnh phúc, Lạc Nhạn đã nở nụ cười tươi như hoa. Nhìn thấy con gái hạnh phúc như vậy, tiểu muội cười tươi như vậy, mọi người đã an tâm.
Lời cầu thân của Hàn Phong đã nhanh chóng được chấp thuận, và lễ thành thân cũng được tổ chức kế đó không lâu. Vậy là Lạc Nhạn và Hàn Phong đã chính thức là phu thê, đã nắm được hạnh phúc của mình.
Một đôi uyên ương đã đến được với nhau, họ trải qua bao sóng gió, giông tố của cuộc đời để nắm giữ được hạnh phúc của mình. Quả đúng là có duyên, có nợ thì sẽ được Nguyệt Lão se tơ trói buộc hai cuộc đời lại với nhau.
HẾT