Duyên Phận Của Đạo Tổ Cá Mặn Ở Hồng Hoang


Sắc đẹp tuy động lòng người, nhưng mỹ nhân cũng rất đáng sợ.


Bình tĩnh, bình tĩnh nào.


Nhìn là được rồi.


Khác với thái độ dường như đóng băng thất tình lục dục của Hồng Quân, Thương Âm tu luyện Tự Nhiên Đại Đạo chỉ cho rằng, vạn vật trên thế gian tồn tại đều có lý do của nó.


Nàng sẽ động lòng, sẽ rung động, sẽ có sự thiên vị.


Nàng yêu thích tất cả mọi thứ trên thế gian, nhưng cũng có sự lạnh lùng của người bao dung tất cả.


Vẻ đẹp của mỹ nhân và vẻ đẹp của hoa nở, có gì khác nhau chứ?

Ừm, không đúng, vẫn có điểm khác biệt.



Đóa sen tuyết trước mặt này tuy đẹp thật đấy, nhưng mà lại ăn thịt người.


Thương Âm lộ ra vẻ tiếc nuối.


Chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, Thương Âm đưa tay chống cằm, ánh mắt có chút nhàm chán dời sang một bên.


Đám quả cầu ánh sáng nhỏ đặt quần áo của Hồng Quân lên trên mặt đất gần bờ hồ, đang ra sức chà xát.


Tuy quần áo của Hồng Quân kiểu dáng đơn giản, nhưng đều là pháp y, tự động sạch sẽ là chuyện có thể làm được, nhưng đám quả cầu ánh sáng nhỏ vẫn phối hợp với nước hồ tỉ mỉ làm sạch, ngay cả tua rua trên đai lưng cũng được cẩn thận chà xát từng cái một.


Hồng Quân đang ngâm mình trong hồ nước cũng nhìn về phía bờ.


Vừa mới bước vào Tu Di Thiên, hắn đã chú ý đến những quả cầu ánh sáng kỳ lạ này.


"Chúng là tộc nhân đã chết của Long tộc, Phượng tộc, Kỳ Lân tộc sao?" Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu của Hồng Quân lại rất chắc chắn.


"Từng là.

" Thương Âm nghiêm túc sửa lời Hồng Quân, "Bây giờ chúng chỉ là sinh linh của Tu Di Thiên.

"

Hồng Quân khẽ khựng lại.


Sinh linh sinh ra từ trời đất, sau khi chết cũng nên trở về với đất trời.


Thế nhưng, những linh hồn này đáng lẽ phải hồn quy thiên địa, lại có xu hướng thoát ly khỏi sự tồn tại của thế giới.


Thương Âm khẽ điểm ngón tay xuống mặt hồ, khuấy động một vòng sóng gợn: "Ngươi chỉ muốn hỏi một câu này thôi sao?"

Nàng hơi chán ghét cách xưng hô "đạo hữu" này, nên dứt khoát khôi phục lại cách gọi thẳng thắn trước kia.



Dù sao thì Hồng Quân cũng chẳng muốn nghe những lời xưng hô kính cẩn đó.


Hồng Quân nhìn chằm chằm Thương Âm, một lúc sau, mới thản nhiên nói: "Ta hỏi rồi, ngươi có bằng lòng nói cho ta biết không?"

Thương Âm mỉm cười: "Vậy ngươi đoán xem, nếu đoán đúng, nói không chừng ta sẽ thừa nhận đấy.

"

Hồng Quân khẽ vuốt lá sen trước mặt, linh lực thăm dò vào trong hồ, chỉ thấy những hạt sen đang yên lặng nằm dưới đáy hồ.


Những lá sen này chỉ là do linh lực của Thương Âm hóa thành, nhưng trong hồ nước này thật sự có sen.


Bảo vật tiên thiên hoa sen, từ thời kỳ Hỗn Độn đến Hồng Hoang cũng chỉ có sáu đóa.


Tạo Hóa Thanh Liên bị Bàn Cổ hủy diệt, đài sen hóa thành Tạo Hóa Ngọc Điệp dung hợp với Hồng Quân; Diệt Thế Hắc Liên nằm trong tay La Hầu, không biết đóa sen đang sinh trưởng trong hồ nước của Thương Âm có phải là một trong bốn đóa còn lại.


"Lúc này, sự tồn tại của Hồng Mông Tử Khí không nên để người khác biết đến.

"

Hồng Quân vậy mà lại thật sự bắt đầu suy đoán.



"Hồng Mông Tử Khí không phải thiên tài địa bảo gì, chỉ đại diện cho sự công nhận của Thiên Đạo.

Nguyên nhân động thiên của ngươi có thể gần như đoạn tuyệt liên lạc với thế giới bên ngoài, là vì đã dùng Hồng Mông Tử Khí để che giấu ý thức của Thiên Đạo sao?"

Hồng Quân đảo mắt nhìn xung quanh, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ.


"Ngươi muốn sáng tạo thế giới?"

Chỉ vài câu ngắn ngủi đã đi thẳng vào trọng tâm, khiến hệ thống đang trốn bên cạnh vểnh tai hồ ly nghe lén dựng đứng cả lông.


Hồng Quân tưởng rằng Thương Âm sẽ không trả lời, sẽ giống như trước đây, cười tủm tỉm lái sang chuyện khác.


Thế nhưng ngay sau đó, Thương Âm khẽ động, đột nhiên tiến lại gần Hồng Quân, đưa tay vớt một lọn tóc đen từ trong hồ nước lên, cong môi nói: "Đoán đúng rồi.

"

Ánh mắt Hồng Quân ngưng tụ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận