Lúc đầu chỉ có hệ thống tự biên tự diễn, vốn tưởng rằng sẽ không có kết quả gì, nào ngờ đến ngày thứ mười bốn, Hồng Quân đột nhiên lên tiếng hỏi một câu, từ đó về sau, hệ thống càng thêm hăng hái, trừ thời gian làm nhiệm vụ hàng ngày ra, những lúc khác đều cắm rễ bên hồ.
Vào buổi tối ngày thứ bốn mươi chín Hồng Quân ngâm mình trong Linh hồ, Thương Âm rất đúng giờ xuất hiện bên hồ.
Hồ ly đen đang vò đầu bứt tai nhìn thấy Thương Âm, hai mắt sáng lên, quay lưng về phía Hồng Quân trong hồ, ra sức nháy mắt với Thương Âm.
Thương Âm nín cười, đi tới xoa mạnh hai cái tai hồ ly mềm mại, nhân tiện che mắt hồ ly lại, khom lưng cọ cọ mặt vào đầu hồ ly của hệ thống.
Hệ thống: "! Làm, làm gì vậy?"
Ký chủ đột nhiên dịu dàng như vậy khiến hệ thống có chút ngượng ngùng, nói chuyện cũng lắp bắp.
Hồng Quân chậm rãi mở mắt, nhìn về phía Thương Âm đang nhịn cười bên hồ, ánh mắt không rõ cảm xúc.
Thương Âm ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: "Được rồi, ta muốn trị thương cho đại mỹ nhân rồi, ngoan ngoãn sang một bên chơi đi, không được phép nhìn trộm.
"
Hệ thống bĩu môi: "Nhìn trộm cái gì mà nhìn trộm, ta lại không biết thưởng thức! "
Mắt thấy con hồ ly to như quả núi mang theo đám quả cầu ánh sáng nhỏ đang vây quanh nó rời đi, Thương Âm đi đến bờ hồ, mỉm cười nói: "Cảm thấy thế nào?"
Hôm nay, Thương Âm mặc một bộ váy dài màu xám bạc pha nâu nhạt, trên ngực áo thêu hoa văn rực rỡ, dải lụa màu nâu sẫm buông xuống, tay áo và vạt váy được thiết kế theo hình dạng hoa nở, lớp vải mỏng manh dán vào cánh tay trắng nõn, sau đó từ cổ tay trượt xuống.
Giống như ánh trăng mùa thu.
Khác với bộ pháp y có thể chống đỡ công kích của Hồng Quân, quần áo của Thương Âm chỉ là linh lực ngưng tụ thành, chủ yếu là để tiện thay đổi, kiểu dáng và màu sắc luôn mới mẻ.
Hồng Quân bấm quyết, bộ pháp y được đám quả cầu ánh sáng nhỏ xếp ngay ngắn bên bờ hồ bay qua mặt nước, trong tiếng nước bắn tung tóe, vị đại mỹ nhân cao ráo đã mặc xong quần áo, đứng bên hồ.
Cảm nhận được Thương Âm thế mà lại dùng thần hồn để quan sát, động tác chỉnh trang lại y phục của Hồng Quân khựng lại, trong mắt hiếm khi hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Thương Âm thưởng thức mỹ nhân tắm xong, tâm trạng rất vui vẻ: "Có thể tự do vận dụng linh lực, xem ra vết thương nguyên thần của ngươi ít nhất cũng không nặng thêm.
"
Lúc Hồng Quân mới đến, vết thương xé rách trên nguyên thần vẫn luôn không ngừng nặng thêm, chính vì vậy nên Thương Âm mới ấn hắn xuống Linh hồ.
-- Đương nhiên, cũng có ý định moi thêm chút máu và linh lực của Hồng Quân để nuôi dưỡng hoa sen.
Nhưng mà chắc là vẫn chưa đủ.
Thương Âm nhìn mặt hồ chỉ có lác đác vài lá sen, thở dài.
"Hạt giống trong hồ của ngươi muốn nảy mầm, cần phải có cơ duyên nhất định.
" Hồng Quân cũng nhìn về phía mặt hồ đã khôi phục lại sự yên tĩnh, "Năm đó, Tạo Hóa Thanh Liên nảy mầm, nở hoa vào lúc Hỗn Độn mới hình thành, bị chém nát, phân tán thành nhiều pháp bảo vào lúc Hỗn Độn vỡ vụn, đều là số mệnh.
"
"Số mệnh?" Âm cuối của Thương Âm hơi cao lên, "Ngươi còn tin vào thứ này sao?"
"Không liên quan đến việc tin hay không, nó vốn dĩ đã tồn tại.
" Hồng Quân thấp giọng nói, "Diệt Thế Hắc Liên nằm trong tay La Hầu; lúc trời đất mới hình thành, Hỗn Độn nợ phương Tây nhân quả, Công Đức Kim Liên nên thuộc về phương Tây; Nghiệp Hỏa Hồng Liên sinh ra từ oán niệm, sát khí, trái ngược với đại đạo sinh cơ tự nhiên.
"
Nói đến đây, Hồng Quân dừng lại một chút, thấy Thương Âm không có ý định lên tiếng, nhìn nàng một cái thật sâu, tiếp tục nói: "Luân Hồi Tử Liên có liên quan đến chủng tộc được trời đất sủng ái, tuyệt đối không thể rơi vào tay Ma Thần.
"
Chủng tộc được trời đất sủng ái.
Thương Âm mỉm cười, nhớ đến những hình ảnh đã xem trong hệ thống.