Duyên Phận Kiêu Ngạo

"Nếu em rời khỏi anh, anh sẽ ở nơi này chờ em!" - Trình Duệ.

"Không sợ phong ba, chỉ sợ lòng người thay đổi!" - Lâm An Mỵ.

"Tony, hôm nay rất quan trọng cậu ngàn vạn lần phải trang điểm cho tôi thật tốt không được sơ suất!" Không biết đây là lần thứ bao nhiêu mà Lâm An Mỵ đã nói.

"Tôi không làm nữa!" Người được gọi là Tony với giọng nói yểu điệu thánh thót hờn dỗi quăng cọ trang điểm lên bàn khoanh tay trước ngực không thèm nhìn cô càu nhàu: "Cô đã lảm nhảm câu nay "tám trăm" lần rồi đó!"

Lâm An Mỵ bĩu môi: "Có đến mức đó đâu chứ!"

Anh ta đứng dậy dùng ngón trỏ chọt chọt "xỉ vả" lên trán cô, cằn nhằn: "Nhìn xem cô đã đẹp lắm rồi có cần phải coi thường tay nghề của tôi đến thế không hả? Army, cô thật sự quá đáng ghét!"

Lâm An Mỵ nhìn cô gái trong gương, được rồi, mỹ nữ rất xinh đẹp, làn da trắng mịn màng không chút tì vết, hoàn hảo đến từng lỗ chân lông. Không uổng phí công sức cô đã bão dưỡng bao lâu nay. Thành công biến cô thành đại mỹ nhân như vậy không thể quên công lao của nhà tạo mẫu Tony đứng đây, cô bèn quay sang nịnh bợ anh ta: "Tony xinh đẹp, tôi sai rồi!"

"Hừ, bởi vì tôi dễ mềm lòng nên mới tha thứ cho cô đó!" Tony khịt mũi, rồi cầm cọ trang điểm tiếp tục công việc.

Tony là một nhà tạo mẫu, anh ta và cô có thể xem là một cơ duyên. Thấy anh ta khó khăn nên cô đưa tay ra giúp đỡ, sau này anh ta phấn đấu mở ra một thẩm mỹ viện làm đẹp như hiện nay. Một lời nghe qua chắc chắn ai cũng không lạ lẫm gì, nhưng nó là cả một câu chuyện dài. Phá sản hai lần, suýt nữa tự vẫn, bị nghiện ma túy, nợ nần chồng chất... Đó là điều mà Tony đã trải qua, thật sự thì hiện tại anh ta chẳng thể mà cũng chẳng muốn chối bỏ quá khứ. Quá khứ của anh ta thật sự có quá nhiều những thứ tội lỗi và sai lầm nghiêm trọng.

Thời điểm anh ta từng bị mọi người kì thị là Gay, sau đó mọi thứ cứ đổ ụp lên đầu cuộc sống trở nên tăm tối và anh ta đã muốn kết thúc cuộc đời này!

Khi anh ta dự định tự vẫn thì Army xuất hiện, theo anh ta thấy thì Army là một con nhỏ điên khùng, kì dị. Những gì cô khuyên anh ta thật ra chẳng giúp anh ta hiểu tẹo nào nhưng mà quan trọng là một câu nói: Chết rồi còn những người ở lại thì sao?

Lúc anh ta muốn chết nhất, anh ta nghĩ rằng người thân sẽ tốt hơn khi không còn anh ta. Nhưng anh ta không ngờ, con nhỏ điên rồ trước mặt nói anh ta bất hiếu, tốn kém cho gia đình và xã hội. Sau đó anh ta được "lôi" về sống tiếp.

Lúc đầu anh ta cực kỳ tự ti, lí lịch anh ta không sạch nổi dù anh ta đã quyết tâm "cải tạo" trở thành con người mới. Army lại xuất hiện, nói đúng hơn con nhỏ điên rồ đó cho anh ta vay tiền còn giúp anh ta kiếm tiền.

Bây giờ hay lúc đó anh ta đều có một cảm nghĩ, con nhỏ điên rồ này có khả năng bị người ta "dựt" tiền, nhưng mà may mắn là cái ánh mắt trong rất dữ dọa được không ít người. Nếu thật sự thân quen cũng không nỡ mà "dựt" tiền của con nhỏ điên rồ này.

Tony kiêu căng nhìn thành phẩm của bản thân mà ảo tưởng: "Qua bàn tay tài năng của tôi đã biến cô thành mĩ nhân đấy thấy sao hả?"

"Tôi biết, tôi biết mà!"

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà cô lại chăm chút cho bản thân như vậy hả?"


"Ra mắt ba mẹ bạn trai!"

"Phụt... khụ... khụ... Hèn gì!"

"Tony, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng không thể sơ suất được!"

"Nói thật với cái "đức hạnh" của cô đủ đạt chuẩn rồi! Nhưng mà nói thật, đôi mắt cô phá hỏng hết thành tựu của tôi!"

"Tony, anh nhất định phải khiến tôi nhìn thật thuận mắt!"

"Còn không phải do đôi mắt của cô sao? Dẹp cái ánh mắt lo lắng của cô đi! Nhìn không thuận mắt nổi!" Anh ta nhíu mày.

"Tôi thật sự rất lo lắng bất an!" Tay cô đang run bần bật lên đây này!

"Mắc mớ gì cô lo lắng?"

"...!? Tại sao không lo lắng!?"

Tony nổi giận anh ta hét lớn: "DẸP THÁI ĐỘ NGU NGỐC CỦA CÔ ĐI!" Bạn trai anh ta chính là bị loại hồ ly tinh giả vờ ngu ngốc như vậy dắt đi mất. Thật là đáng giận.

--- ---------

Đến nhà riêng của ba mẹ Trình Duệ, Lâm An Mỵ hận không thể chui "tọt" vào ống tay áo của anh. Cô thật sự vô cùng hồi hộp.

Lâm An Mỵ vặn vẹo, rụt rè khép nép bám vào tay anh. Trình Duệ phì cười, đưa tay xoa nhẹ vành tai cô, hài lòng nhìn tai cô đỏ rực.

Biểu tình lo lắng, loay hoay như học sinh tiểu học lần đầu gặp giáo viên của cô chọc anh cười.

"Em thật sự hồi hộp sắp không thở nổi rồi này!" Lâm An Mỵ thật sự lo lắng bồn chồn không yên, giọng cô run run.

Anh vỗ vỗ mu bàn tay của cô, cho cô thoáng yên tâm, anh đột nhiên thả tay cô ra khiến cô bất an ngước mắt nhìn anh. Trình Duệ cười nhẹ, cúi xuống hôn lên trán cô một cái, thật ra anh định hôn lên mắt cô nhưng nhất định cô sẽ nổi giận vì anh làm hỏng lớp trang điểm cô dày công chuẩn bị. Anh dịu dàng hỏi, nhưng giọng nói không còn mang theo cảm giác lạnh băng nữa mà thay vào đó là cảm giác mát lạnh dễ chịu: "Yên một chút nào! Ba mẹ anh rất thích em. Đừng quá gì bó mình biết không!"

Ánh mắt dịu dàng của anh hòa tan lòng cô, lần đầu tiên cô có thể dựa dẫm vào người khác. Mắt Lâm An Mỵ cay xè, ngân ngấn nước, lòng cô rất cảm động. Gật đầu với anh, cô nở nụ cười mềm mại: "Anh cúi xuống đây một chút!"


Trình Duệ cúi đầu xuống một chút theo ý cô, anh liền bị cô kéo cổ "tấn công". Cô chỉ hôn nhẹ một cái lên khóe môi của anh nhưng lại thành công khiến khóe môi anh nhếch lên cả ngày.

Đùa nghịch, ân ái một hồi hai người cũng vào nhà.

Mẹ của Trình Duệ là bà Trương Mỹ Ngọc, năm nay đã ngoài bốn mươi nhưng trong trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thật. Ba của Trình Duệ không phải ai xa lạ là chủ tịch Trình Dương cô đã từng gặp trong mấy cuộc họp mặt.

Nhìn gương mặt trẻ trung và dáng người chuẩn như siêu mẫu của Vương Mỹ Ngọc, Lâm An Mỵ cảm thán, hèn gì chủ tịch Trình ân ái với vợ nổi tiếng khắp giới kinh doanh ở thành phố H.

Bữa cơm gia đình đơn giản, nhưng Lâm An Mỵ vẫn cảm thấy mẹ Trình không thích cô. Không phải cô suy nghĩ lung tung mà cảm giác này rất mãnh liệt. Chủ tịch Trình dù có trò chuyện cùng cô một chút nhưng thái độ không mặn cũng không nhạt, dường như ông ấy cũng rất dè chừng thái độ của bà.

Lâm An Mỵ kéo kéo tay Trình Duệ dưới bàn, anh nhìn cô rồi nhìn sang phía ba mẹ đối diện. Anh lại nhìn vào mắt cô cười nhẹ trấn an, vỗ vỗ mu bàn tay của cô cho cô an tâm.

Lâm An Mỵ giờ phút này còn an tâm, an tiếc gì nữa, lòng cô rối loạn hết cả lên! Trình Duệ nhìn gương mặt trắng bệch của cô rồi nhíu mày: "Em không khỏe sao?"

Lâm An Mỵ cảm thấy rất sợ hãi, cô đã bắt đầu quen với cuộc sống có anh, được anh nắm tay, ôm vào lòng và cả hôn nữa! Cô luôn tự nhắc nhở bản thân rằng mọi chuyện sẽ tốt, không phải bọn họ đang hạnh phúc sao!? Nhưng lòng cô vẫn rối loạn, cô sợ ba mẹ anh không thích cô. Ánh mắt cô nhìn anh đầy vẻ đáng thương, Trình Duệ cảm thấy ánh mắt đó như móng vuốt nho nhỏ của mèo con càu lên ngực anh hơi nhói lên không đau nhưng hơi ngứa ngáy.

Cô lắc đầu, cười gượng gạo, nhỏ giọng nói: "Không sao?"

Thật ra, vấn đề con dâu và gia đình chồng không còn là vấn đề quá nặng nề như trước đây vài chục năm. Đối nghịch với mẹ chồng thì cô gái nào cũng sẽ có cảm giác như vậy! Nhưng mà, cô lo lắng như vậy không hợp lễ nghi.

Mẹ Trình ngước mắt nhìn chồng, ông ấy nhìn vào mắt bà biểu hiện chìu theo ý bà. 

Sau bữa cơm, Trương Mỹ Ngọc cười dịu  dàng thăm hỏi: "Nhà con gia cảnh thế nào?"

Lâm An Mỵ trầm mặc, cô lễ phép trả lời: "Thưa bác gái, nhà con ở dưới quê! Ba mẹ con chỉ là buôn bán nhỏ gần trường học!"

Bà vẫn giữ nụ cười dịu dàng: "Nhà họ Trình không có chuyện chú trọng "môn đăng hộ đối" cho nên đừng quá lo lắng!" Mặc dù có nghe qua chuyện cô gái mà con trai bà đưa về có khá nhiều tin đồn trong giới giải trí, tuy nhiên nghe chồng bà giải thích cũng thoáng yên tâm. Vả lại cô gái trước mắt trông rất rụt rè, lễ phép bà cũng rất thích: "Nhà mẹ của bác cũng ở miền Tây,  ba mẹ bác cũng là dân làm nông thôi!"

Lâm An Mỵ dường như đã bình tĩnh hơn một chút, cô vui vẻ trò chuyện với bà. Mặc dù không cùng quê nhưng cũng coi như là gần gũi nhau thêm một chút, sự câu nệ ban đầu cũng ít đi một phần.

Lâm An Mỵ hơi ít nói trước mặt người lớn và người lạ, ba của Trình Duệ là chủ tịch Trình Dương là người có vài vụ làm ăn trên thương trường với cô nên cũng ít nhiều dễ dàng tiếp chuyện.


Ông Trình là người làm ăn, tư tưởng cũng thông thoáng rất nhiều so với ba của cô thì khác xa nhau. Ông Trình là người nho nhã lịch thiệp của dân thành thị, ba cô cũng coi như dân quê có tri thức là tốt nghiệp cấp ba thì gia đình không có tiền nên thôi học. 

Ông Lâm, ba của cô là người rất nghiêm khắc đối với tư tưởng phong kiến lại cực kỳ gia trưởng. Trong nhà cô, trước nay ông ấy vẫn luôn là người quyết định tất cả. Mẹ cô là người phụ nữ nhà nghèo quê mùa, nhà ba cô khi xưa cũng nghèo nhưng cũng có cái nghề cái nghiệp, năm ông ấy ba mươi thì lấy mẹ cô khi đó bà tròn hai mươi. Nói về ba cô lại là một câu chuyện rất dài, cô sợ ông ấy, lúc nhỏ luôn muốn được ông ấy khen ngợi nhưng rồi lớn dần cô chi nhận được những lời nói độc địa từ ông.

Mẹ cô nhẫn nhịn qua ngày, bà nói rằng ông ấy chỉ muốn cô cố gắng hơn nhưng chỉ là hình thức không được tốt lắm! Cô biết, nhưng khi cô hiểu chuyện thì đã không thể nào vãn hồi, khoảng cách giữa hai cha con vốn dĩ rất tốt dần rồi như hai người xa lạ.

Lâm An Mỵ nhìn Trình Duệ được Trình Dương nhẹ nhàng chỉ bảo, tình cảm cha con bọn họ khiến cô cảm thấy cực kỳ hâm mộ. Bà Trương Mỹ Ngọc cũng tận lực kéo ngắn khoảng cách giữa cô và bà, hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Thông qua trò chuyện cô biết được mẹ Trình là người rất thân thiện, cũng hóa giải được những lời đồn đại bên ngoài về chuyện của cô. Lâm An Mỵ cảm thấy tinh thần cực kỳ vui vẻ với thành tựu đạt được ngày hôm nay. 

--- ----

Sau ngày đi gặp ba mẹ của Trình Duệ, Lâm An Mỵ cũng đã gọi điện thông báo cho người thân chuyện của cô và Trình Duệ, mẹ cô chỉ đơn giản bảo là khi nào hết bận thì về thăm nhà. Chuyện cưới xin bàn bạc xong thì chuẩn bị cho kịp thời để kết hôn.

Người ta nói ở bên cạnh người mình yêu bao lâu cũng không đủ chính là ví dụ điển hình cho cuộc sống hàng ngày của Lâm An Mỵ và Trình Duệ. Mỗi ngày trôi qua đều có vẻ ngọt ngào khác nhau nhưng cũng đều khiến cả hai cực kỳ hạnh phúc.

Công việc bận rộn nên mỗi khi rảnh rỗi là họ lại quấn quýt bên nhau khiến những người độc thân tức đỏ mắt. Lâm An Mỵ bình thường rất hiểu chuyện, làm việc gì cũng tỉ mỉ chu đáo khiến cho Trình Duệ tương đối hài lòng. Còn Trình Duệ lại rất biết cách nuông chiều tính khí thất thường của Lâm An Mỵ. Bọn họ kết hợp với nhau cực kỳ ăn ý.

Lâm An Mỵ cũng không mấy khó chịu vì cái miệng thường xuyên chê bai của Trình Duệ, không phải cô không để ý mà là mỗi lần cô cau mày thì ngay lập tức anh sẽ nhường nhịn, dỗ dành cô ngay. Trình Duệ lại cực kỳ hài lòng với biểu hiện của Lâm An Mỵ, bởi vì cô dễ giận mà cũng dễ dỗ. Gặp người khác thì dù gương mặt anh có đẹp trai đến mấy cũng bị người ta đá bởi vì quá phiền phức.

Khi yêu rồi mới biết, câu hỏi nhàm chán nhất mà những người xung quanh lúc nào cũng hỏi là: "Yêu đối phương ở điểm nào?"

Trình Duệ lại có thể cười cười: "Không biết!" Ai biết đâu được mỗi buổi sáng nhìn thấy cô ngủ nướng cũng thấy vui vẻ. Thấy cô tất bật trong phòng bếp liền cảm thấy ấm áp lạ thường. Thấy cô bị chọc giận nhíu mày im lặng liền cảm thấy mềm lòng.

Cũng chẳng biết tại sao lại yêu cô, mà anh cũng chẳng biết tại sao lại càng ngày càng giống như chưa được thỏa mãn? Lúc đầu thì mỗi ngày chỉ hôn nhau có một lần, sau đó nhanh chóng thành hai, rồi ba, tiếp tục phát triển lên bốn, rồi bùng thành bảy, tám, chín.

Miền Trung gặp bão lớn, bệnh viện cử một đoàn bác sỹ đi cứu trợ. Đương nhiên quyết định ban đầu không có tên Trình Duệ trong danh sách nhưng anh lại quyết đi đăng ký, kéo theo Trần Trung dù không cam lòng vẫn phải cắn răng đi theo. Ai bảo bác sỹ Trần muốn làm "huynh đệ hoạn nạn có nhau" với Trình Duệ.

Viện trưởng Trình tức là ông nội của Trình Duệ cảm thấy cực kỳ hài lòng vì anh. Ông không phải là người cố chấp cho rằng bằng cấp và giàu có chỉ là những tờ giấy vô tri, còn kinh nghiệm sống mới là tài sản quý giá nhất. Ông cũng không phải là người quá mức cổ hủ, lo được lo mất, theo ông thì "con cháu tự có phúc của con cháu". Tiền bạc và bằng cấp gì đó chỉ là tờ giấy vô tri, tiền có thể kiếm lại, bằng cấp có thể học lại nhưng kinh nghiệm sống thực tiễn thì không có cơ hội lần hai.

Tấm bằng đại học nước ngoài của cháu trai trong mắt ông chỉ là một tờ giấy không hơn không kém, bằng cấp cao phải đi kèm với những kinh nghiệm thực tế, không thì đừng ra vẻ trước mặt ông. Một bác sỹ không chỉ cần có tài mà còn phải có kinh nghiệm tốt nhất mới có thể cứu sống được bệnh nhân. Thế nên chức chủ nhiệm khoa mặc dù ai cũng nghĩ Trình Duệ là người thích hợp nhất, nhưng viện trưởng Trình chưa phê duyệt.

Trình Duệ cảm thấy ra ngoài học hỏi kinh nghiệm một chút cũng tốt, không cần suốt ngày cứ chăm chăm làm mấy cái luận văn khô khan. Mặc dù có hơi hối tiếc vì không thể mang theo Lâm An Mỵ, không thể gặp cô trong vài ngày.

Lâm An Mỵ hí hoáy chuẩn bị hoàn hảo tất cả những vật cần thiết để Trình Duệ mang theo, cô như một người vợ đảm đang chuẩn bị tất tần tật mọi thứ. Nếu người khác cười cô thật ngớ ngẩn thì họ sai lầm nghiêm trọng, cô bằng lòng làm những việc này vì anh xứng đáng để cô làm vậy! Trong tình yêu, cô có thể chống đỡ mọi thứ vì anh, chỉ cần anh yêu cô và đứng về phía cô. Cho dù cả thế giới vứt bỏ anh, cô cũng sẽ bên anh chống lại cả thế giới.

Nghe có vẻ thật chẳng có tí thực tế nào, nhưng mà thật sự thì một cô gái bé nhỏ như cô vẫn chống đỡ được cả thế giới. Rồi bạn sẽ thấy thôi!


Ngày đoàn bác sỹ lên đường đi cứu trợ, Lâm An Mỵ đến tiễn Trình Duệ lên máy bay. Cô mặc một chiếc váy liền thân màu trắng có ren thêu tinh tế, tóc dài mượt mà màu ánh lên màu nâu của hạt dẻ một cách tự nhiên. Dáng người nhỏ nhắn thanh khiết thu hút nhiều ánh mắt.

Trình Duệ cứ kè kè bên cô, ôm chặt cô bên người như thể muốn mang cô theo, anh nói: "Anh sẽ nhanh chóng trở về!" Sau đó hôn lên trán cô như một lời hứa hẹn chắc chắn.

Lâm An Mỵ dịu dàng nhìn anh, thật ra con người cô rất ích kỷ nhất là hiện tại chỉ muốn ở bên cạnh anh, nhưng con người cô vẫn rất mâu thuẫn vì cô biết anh còn có những việc anh cần làm và muốn làm. Thay vì níu áo anh nũng nịu, cô sẽ chuẩn bị tất cả những điều anh cần. Cô muốn sát cánh bên anh, nếu không được thì chỉ đành làm hậu cần như hiện tại.

Tình yêu thật sự là "Em cần anh, vì em yêu anh!" Chứ không phải "Em yêu anh, vì em cần anh!". Nó là hai câu nói khá giống nhau nhưng ý nghĩa đã thay đổi. Tình yêu thật sự là vì yêu mới cần, còn cần tới mới yêu thì đâu còn ý nghĩa thiêng liêng của tình yêu.

Lớp trẻ vội yêu rồi lại vội vã buông tay, có đôi khi họ còn quá trẻ để nhận ra được một tình yêu thật sự, hay đơn giản chỉ muốn khoe khoang cho bằng bạn bằng bè. Có thể tình yêu giữa Lâm An Mỵ và Trình Duệ không hoành tráng, cũng chẳng thể hiện mấy. Nhưng họ xác định sẽ nắm tay nhau đi hết quãng đường còn lại của cuộc đời.

Họ yêu nhau thật lòng bằng tất cả những gì trái tim họ mách bảo, có thể họ sẽ bị người khác cười vì quá cẩn thận. Yêu nhau cốt yếu là để làm gì? Tại sao lại phải yêu nhau? Đó là những câu hỏi có ai trả lời thỏa đáng, tùy vào cảm nhận của từng cá nhân thôi!

Đơn giản họ đều biết cái mục đích họ hướng về đâu!? Cái kết quả tất yếu sẽ diễn ra vậy tại sao không mau chóng thực hiện. Người trẻ tuổi có suy nghĩ khác nhau như đột nhiên yêu nhau mà đòi không kết hôn với bạn trai, xin t*ng trùng của bạn trai để tự mình sinh con.

Nếu bạn là một cô gái suy nghĩ như thế thì bạn vẫn chỉ biết đến bản thân. Bạn đã từng nghĩ cho ba mẹ bạn chưa, họ sẽ bị hàng xóm nói gì, bạn không thấy chứ không có nghĩa rằng không có chuyện gì xảy ra. Bạn từng nghĩ đến cảm nhận của người bạn trai kia không, ai sẽ cho không "con" của mình, trừ phi là loại người vô trách nhiệm. Có người nói rằng, đứa bé sẽ thuộc về cô ấy nhưng cô ấy sẽ thành toàn cho bạn trai mình kết hôn với người khác.

Đừng ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân như cô gái đó. Bạn thử nghĩ xem đứa bé khi ra đời không có người cha sẽ đáng thương thế nào. Đừng viện lí do rằng bản thân sẽ làm được rất tốt vai trò của người mẹ và thay thế người cha, sự thật hiển nhiên bạn không làm được, dù bạn làm được nhưng đó chỉ là những gì bạn thấy còn đứa bé và người xung quanh thì không? Bạn cảm thấy mọi chuyện chẳng có gì lớn lao, đúng vậy bạn đâu biết được ba mẹ, người yêu, kể cả đứa bé đều chịu đựng những khó xử và những khó khăn. Bạn không biết đến, vì bạn ích kỷ và chẳng quan tâm đến ai.

Đừng tự lừa dối bản thân nữa, bào chữa cho bản thân cũng chẳng ích lợi gì! Hãy thử đừng trách móc người khác khiến bạn đau khổ, hãy nhìn xem nỗi đau của họ. Người thật sự khiến bạn đau khổ là bản thân chứ không ai khác.

Tình yêu không phải lúc nào cũng đẹp và lãng mạn, mà là bạn có thể trân trọng và bảo vệ nó được đến đâu!?

Trình Duệ hôn tạm biệt Lâm An Mỵ, nụ hôn nồng cháy của bọn họ kéo dài cho đến khi có người thông báo đã đến lúc khởi hành. Lâm An Mỵ trong lòng lúng túng muốn chết, mặt cứ đỏ bừng thẹn thùng vẫy tay tạm biệt anh!

Trần Trung khinh bỉ hai người bọn họ bày đặt giở trò thuần khiết, anh ta và bạn gái hôm qua vừa lên giường sau đó chia tay. Nguyên nhân là do cô bạn gái kia ầm ĩ không cho anh ta đi, sau đó anh ta nổi giận liền đuổi cô ta đi. Cô ta nổi điên, thế là chia tay.

Lên máy bay, Trần Trung ngồi cạnh Trình Duệ bắt đầu mỉa mai: "Yêu đương nồng nhiệt dữ!"

Trình Duệ liếc anh ta một cái, lạnh nhạt nói: "Còn phải xem có phúc được hưởng hay không!?"

Trần Trung bĩu môi: "Phúc phần gì chứ!? Cậu không thấy "đàn bà như quần áo, huynh đệ như tay chân" hay sao?"

Trình Duệ cười nhạt, khinh thường phải trả lời anh ta. Trần Trung bực bội xoay người lại ngủ một giấc dài mặc kệ tên bạn thân.

Có một số chuyện không thể ngờ đến...

Phong ba kéo đến, liệu bao giờ mới thấy lại ánh mặt trời...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận