Duyên Tái Sinh


Sáng sớm, tiếng chim hót ríu rít báo hiệu ngày mới.

Đoàn người vội vàng choàng dậy đi bắt nó.

Kêu hót có ích lợi gì, lại đây khiến mọi người no bụng có phải tốt hơn không?
Những đống lửa vẫn còn cháy âm ỉ.

Đào Diễn nhặt nhánh cây cho vào.

Chẳng mấy chốc lửa lại bùng lên.

Trên giá, từng hàng thịt mỏng được treo ở đấy.

Hong cả đêm nên chúng đều khô cứng lại.

Tô Tịnh Y thuần thục gom chúng bỏ vào túi.

Những người khác cũng đang làm như vậy.

Khác với vẻ trầm lặng thường ngày, lúc này trên mặt mỗi người đều xuất hiện nụ cười.
Cuộc sống này bắt đầu có hy vọng rồi, ai mà không vui vẻ cho được.
Nhưng sự may mắn vẫn chưa dừng lại ở đây.

Cậu nhóc Hoằng Hiên đi ra ngoài cùng Đào Toàn lại trở về một mình.

Cậu không về nhà mà đi thẳng qua chỗ của gia đình họ Đinh.
- Bác ơi, anh cháu tìm đường chỗ có nước.


Anh ấy bảo bác thông báo cho mọi người đi lấy nước ạ.
Ông bác Đinh Hoành giật mình.
- Cháu nói thật chứ?
Hoằng Hiên gật đầu một cái thật mạnh.
- Dạ thật, nhưng anh cháu nói nơi đó còn rất ít nước nên mỗi nhà chỉ đi hai người là được rồi ạ.
Đinh Hoàng nghe vậy liền lật đật ngồi dậy, dắt theo con trai cả Đinh Hãn rồi đi thông báo từng nhà.

Khi tập hợp đủ thì tám người mới bước vội theo bước chân Hoằng Hiên.
Đến nơi, Đào Toàn đã đợi sẵn.

Thì ra nơi này là một con suối đã cạn khô.

Không ai biết Đào Toàn phát hiện mạch nước ngầm phía dưới như thế nào.

Chỉ biết khi anh lấy đao đào, nước từ bên dưới dâng lên đầy một vũng.
Tất cả vô cùng kích động.

Lâu nay chỉ có thể uống một ít sương sớm, hơn nữa đêm qua lại ăn đồ nướng khiến cổ họng mọi người đều rất khô khốc.

Nhưng mọi người chưa giành nhau lấy nước mà nhìn Đào Toàn.

Lại thấy anh đã dẫn Hoằng Hiên chuẩn bị quay về.
- Mọi người cứ chia nhau mà lấy, nhà tôi đã lấy rồi.
Hôm nay là một ngày đáng vui vẻ.

Vũng nước tuy nhỏ nhưng cũng đủ chia đều cho bốn nhà.

Mỗi nhà chứa được ba ống tre.

Những ống tre này không phải là loài có thân nhỏ nhỏ bình thường mà là tre Lồ Ô.

Thân tre rỗng ruột, đường kính khoảng bốn đến năm tấc (mỗi tấc bằng 4cm).

Chiều dài mỗi đốt khoảng một thước rưỡi (60cm).
Hơn nữa, vừa nhìn chỗ nước liền biết sau một thời gian nữa nước sẽ dâng lên lại nên mọi người đều luyến tiếc.

Bởi vậy khi nhà họ Đào bảo rằng họ phải ở lại một ngày để hong khô hết số thịt sói thì ai cũng nghe theo.
Sau khi được chia thịt, lại được chia nước, bốn nhà khác đối xử với nhà họ Đào càng cung kính.

Hơn nữa, Tô Tịnh Y xử lý vết thương cho Đào Diễn và Đào Toàn vào tối hôm qua cũng khiến mọi người chấn động.

Những ai có thương thích trong người đều được cô khám sơ qua.

Nếu có vết thương bị cắt sâu thì cô cũng ra tay may lại.

Thời đại bây giờ chưa tạo ra được loại chỉ dùng trong y tế nên Tô Tịnh Y lấy tóc người thay thế.


Cách làm này chinh phục cả đoàn người.

Nhà họ Đào cũng tiến lên vị trí dẫn đầu.
Vì vậy, khi thấy nhà họ Đào bận rộn với mớ thịt sói.

Bốn nhà khác đều cử người sang giúp.

Người thì cắt nhỏ thịt.

Người thì xiên chúng lại thành một dây dài.

Người thì nhặt củi gỗ về.

Người thì nhanh tay trở đều thịt.
Hơn hai mươi con sói hong ở bảy đống lửa, không chờ hết ngày đã hoàn thành.

Thịt sói chất đầy cả xe đẩy.

Đào Toàn còn phải chặt dây mây buộc chặt lại.
Suốt một ngày, những người chạy trốn chẳng thấy ai quay lại.

Lúc này tất cả mới chắc chắn rằng họ đã chọn đường khác.
Dù sao có duyên đi chung bấy lâu nay, trong lòng mọi người đều thầm mong cho họ thượng lộ bình an.
Một đêm yên tĩnh.
Ngày hôm sau quả nhiên vũng nước lại đầy.

Năm nhà trật tự lấy nước.

Những ống trúc đã được chứa đầy.
Mọi người đẩy xe, dẫn theo gia đình dựa sát nhau.

Ai nấy đều vừa nói vừa cười, xoá tan sự nghi kị và đề phòng khi trước.

Đường núi gập ghềnh.


Xe đẩy khó đi.

Tốc độ đoàn người cũng chậm lại.
Đoàn người chỉ đi qua một nhánh núi nhỏ chứ không cần băng qua cả ngọn núi nên khi mặt trời lặn, họ đã kịp đến phía bên kia.
Lúc này, trời tối đen như mực, duỗi tay không thấy năm ngón.

Không thể tiếp tục đi nữa nên Đào Diễn chọn một chỗ trống mà nhóm lửa.

Nơi này cách chân núi có một đoạn.

Nếu lại có thú dữ thì họ cũng dễ dàng phát hiện.
Sau khi ăn tối xong, Tô Tịnh Y lấy một loại lá cây màu xám đen ra, vò nát rồi bôi lên tay.

Hoằng Hiên tò mò:
- Chị làm gì vậy chị hai?
- Đây là cây Ô Ô, tác dụng của nó giống như mực vậy, dính vào da thì rất khó rửa sạch.
Vừa nói, Tô Tịnh Y vừa bôi nó lên khắp người.

Ngay tức khắc, làn da trắng noãn của cô trở nên sẫm màu, cái màu vừa vàng lại vừa nâu, y hệt như những người phụ nữ nông thôn.

Biết kết quả, Tô Tịnh Y rất hài lòng.

Cô chẳng những bôi hết cơ thể mình, mà còn bôi cho cả Hoằng Hiên và Đào Diễn.

Còn Đào Toàn thì không cần, bởi nước da của hắn đã ngâm đen sẵn rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận