Duyên Tái Sinh


Đối diện, nhóm người đang bị vây quanh là một gia đình chỉ có bốn người, trong đó có một thanh niên, một thiếu niên, một thiếu nữ và một cậu bé.
Lúc này, cậu bé đang nằm trên xe đẩy, nơi chất đầy hành lí.

Thiếu nữ đứng che ở phía trước cậu.

Trước mặt cô, hai người nam tính đang đứng nhìn về phía địch.

Trên tay họ cầm chặt vũ khí, là một thanh chuỷ thủ và thanh đao.
Những người còn lại bên trong miếu vì không muốn bị liên luỵ mà đứng khá xa nhỏ giọng xầm xì.

Một số khác lại co rúm sợ hãi.

Mấy người bên ngoài tiến đến dò xét cũng chỉ dám đứng ở cửa chính nhìn vào, tuyệt nhiên chẳng dám tiến lên.

Hai bên giằng co nhau một khoảng thời gian, cũng như đánh giá lẫn nhau.
Trong những đôi mắt của nhóm mười hai người chứa đầy sự tham lam và điên cuồng.

Họ hết nhìn đám hành lí, lại nhìn cậu nhóc nằm trên, cuối cùng là nhìn người thiếu nữ.

Những ánh mắt đó bồi hồi trên làn da trắng noãn của cô khá lâu, khiến cô vô cùng khó chịu.
Thanh niên và thiếu niên nhận thấy được, hai người không hẹn mà cùng nhau dời bước chân, dùng cơ thể họ che khuất thiếu nữ ở phía sau, cũng như chắn hết những tầm mắt nhơ nhớp kia.
Việc này đã khiến kẻ cầm đầu của nhóm mười hai người càng không vui.

Tên của hắn ta là Trương Thụ, cũng là thủ lĩnh của băng cướp này.
Bọn chúng được thành lập khi nạn hạn hán vừa mới bắt đầu.

Suốt ba năm, chúng không thiếu vì cướp bóc mà giết người.

Hằng hà sa số gia đình bị chúng cướp tài sản, nam bị giết, nữ bị hiếp, còn trẻ con thì thành thức ăn no bụng.
Đây chính là bọn ăn thịt người!
Vốn dĩ, Trương Thụ chưa muốn hành động vào lúc này nhưng đàn em của gã giở thói dê xồm mà động tay động chân với Tô Tịnh Y, khiến cho Đào Diễm chém một cái vào cánh tay phải.

"Sự việc đã đến mức như vậy rồi, không làm gì thì quá xin lỗi Doãn Bình." Trương Thụ thầm nghĩ.

Doãn Bình chính là tên cướp bị thương kia.
Nhưng khi Trương Thụ nhìn đến thanh đao và chuỷ thủ trên tay hai người đối diện, hắn ta lại chần chừ.

Phải biết vào thời buổi này, không phải ai cũng có thể có đao và chuỷ thủ.

Không thấy băng cướp bọn họ hoạt động nhiều năm cũng chỉ có thể dùng dao to và gậy gộc hay sao? Hơn nữa nhìn sơ qua anh em nhà họ Đào cũng không giống người thường.
Là thủ lĩnh, không phải chỉ cậy mạnh là được, mà còn phải có đầu óc thông minh mới có thể khiến đám thuộc hạ tâm phục khẩu phục.
Bởi vậy, ngay lúc này gã ta lại chần chờ.

Gã ta không nỡ bỏ qua con mồi béo bở, không nói đến hành lí và thiếu nữ, nếu mang đứa bé kia ra đỡ đói cũng rất tuyệt.

Nhưng mà, nếu tiến công...!
Đám thuộc hạ phía sau thấy thủ lĩnh im lặng cũng im lặng theo, không ai dám cử động.

Tuy vậy, khí thế của bọn chúng càng lúc càng hung hăng.

Đoàn nạn dân đang hóng chuyện cũng im thin thít.

Xung quanh chỉ nghe được tiếng hít thở.

Không khí dần dần căng thẳng.
Đào Toàn đứng đó, sống lưng của hắn thẳng tắp.

Bóng dáng cao lớn vĩ ngạn.

Hắn mở miệng hỏi thẳng Trương Thụ:
- Mấy người muốn gì?
Trương Thụ đã sinh ra ý định lui lại, không vì cái gì khác, chỉ vì khi bị bọn họ vây quanh, gia đình này quá mức trấn định.

Hơn nữa, khi Đào Toàn cất tiếng, cả người hắn tản ra một loại khí thế áp đảo khí thế mà cả đám bọn họ gộp lại.
Người này không tầm thường!
Tuy vậy, nếu lui lại thì chẳng phải Doãn Bình bị thương vô ích? Càng sâu hơn thì sẽ khiến đám nạn dân nghĩ rằng bọn họ sợ hãi mà có ý định phản kháng, nếu nạn dân tập hợp thành một cỗ thế lực thì rất đau đầu.

Vả lại, bọn họ đã kết thù...
Tính tới tính lui, tiến công vẫn là phương án thích hợp nhất.

Bọn họ người đông thế mạnh.

Nếu thắng, đồ vật cướp được, phụ nữ cũng có, quan trọng hơn là được no bụng.
Nghĩ vậy, Trương Thụ dời tầm mắt nhìn về phía anh em họ Đào.

Đáy mắt âm u nặng trĩu.
Đào Toàn và Đào Diễn cảnh giác.

Tô Tịnh Y đưa tay phải ra phía sau lưng.

Từng mũi nhọn của kim châm lộ ra giữa khe hở các ngón, lạnh lẽo và nguy hiểm.
Hai bên tập trung cao độ.

Trận chiến vừa chạm vào là nổ ngay!
- Lên!
Trương Thụ hét lớn ra lệnh, bản thân hắn cũng cầm dao lao về phía trước.

Cây dao bản to ngày thường dùng trong nhà bếp, nay lại thành vũ khí tấn công người khác.

Thuộc hạ của gã noi theo.

Tất cả đều giơ vũ khí nhắm thẳng.
Cùng lúc, Đào Toàn nghiêng người qua trái tránh thoát nhát chém từ Trương Thụ.

Sau đó, hắn vung tay, thanh đao to theo lực cánh tay vẽ một vòng cung ngang người gã.
Phập!
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía này.
- Á...
Một vài người phụ nữ nhát gan hét ầm lên, rồi nhanh chóng bị người bên cạnh bưng kín miệng.

Âm thanh tắt lịm.

Chỉ còn nỗi khủng hoảng vô tận đang lan tràn.

Dăm ba nhóm nạn dân nháo nhào chạy khỏi căn miếu bằng tốc độ nhanh nhất của cơ thể..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui