Tuy rằng cuối tuần ký túc xá tắt điện muộn 30 phút so với ngày thường, nhưng Cố Hàm Ninh cứ 10h30 liền lên giường, may mắn những người khác trong phòng ngủ cũng ngủ sớm, bên ngoài còn có tiếng nhốn nháo ầm ỹ, mà trong phòng ngủ 617, đã là một vùng tĩnh lặng.
Trước kia có lúc bận đến nửa đêm mới có thể về nhà, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Cố Hàm Ninh là bất quy tắc, khiến giấc ngủ của cô luôn luôn không được tốt, khi vừa mới khởi nghiệp, áp lực quá lớn, có dạo phải uống thuốc mới đi vào giấc ngủ.
Mà hai tháng này, cô đều trải qua cuộc sống cực kỳ đúng quy luật. Vợ chồng Cố An Quốc ngủ sớm, mỗi ngày đều chưa tới 10h, tuyệt đối sẽ tắt đèn, cô cũng làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật đó.
Buổi tối nhập học ngày đầu tiên, ngày mai lại không cần lên lớp, dĩ nhiên có không ít người vẫn còn hưng phấn.
Sự ồn ào bên ngoài, giống như tôn lên sự yên tĩnh bên trong phòng.
Cố Hàm Ninh im lặng nằm ở trên giường, nhìn màn hình điện thoại di động ngây người.
Chiếc điện thoại di động này, là sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển, ba cô dẫn cô đi mua, vỏ ngoài màu lam thời thượng nhất, kiểu dáng xinh xắn, sau khi đã dùng quen điện thoại màn hình cảm ứng thông minh, màn hình đen trắng mini như vậy, bàn phím nho nhỏ, chức năng sơ sài, cũng khiến cho cô không quá thích ứng, lúc này, cô sẽ vô cùng muốn có chiếc Iphone quả táo mà vài năm sau mới xuất hiện ...
Cố Hàm Ninh cắn môi dưới, ngón tay vô thức ấn xuống màn hình, ánh sáng màu cam đột nhiên sáng lên, nguồn sáng mờ ảo, khiến cho ngũ quan Cố Hàm Ninh có chút mơ hồ.
Sau khi trở về phòng ngủ, cô không hề lấy số điện thoại của Cao Thần từ chỗ Bạch Vũ Hân, Bạch Vũ Hân cũng không có nhắc tới.
Tuy rằng, kỳ thật số điện thoại của Cao Thần, cô có thể đọc làu làu, nhưng cô căn bản không có ý định liên hệ.
Mà số điện thoại của Triệu Thừa Dư, vừa rồi cô đã cố ý ghi nhớ, giờ phút này đang chuyển động trong đầu cô.
Có gọi hay không? Hoặc là gửi dòng tin ngắn?
Cố Hàm Ninh cắn môi dưới, hơi hơi nhíu mi, trong lòng có chút do dự.
Qua rất lâu, trong phòng ngủ đã vang lên tiếng hơi thở rất nhỏ, kèm theo tiếng "nghiến răng" của Thịnh Mạn Mạn trong ký ức của cô, Cố Hàm Ninh than nhẹ một tiếng, ngón tay ấn xuống bàn phím, trên màn hình xuất hiện một dãy con số.
Cố Hàm Ninh hơi dừng một chút, ngón tay vừa trượt, biến thành chọn hàng mục "Thêm người liên lạc mới", số điện thoại đã lưu lại, tắt máy, đặt di động đã mất nguồn sáng ở bên gối, mở to mắt suy tư một hồi, mới dần dần ngủ.
Cố Hàm Ninh mơ mơ màng màng nghe được tiếng xột xoạt, mơ màng mở mắt ra, ngẩng đầu liền thấy Thôi Hà Miêu giường đối diện đang rời xuồng, vừa nhìn đồng hồ đeo tay, bảy giờ sáng.
Cố Hàm Ninh nằm trở về, híp mắt lười một lúc, cũng dứt khoát rời giường.
Thịnh Mạn Mạn cùng Bạch Vũ Hân vẫn còn đang ngủ, Cố Hàm Ninh nhẹ tay nhẹ chân bước xuống giường, đi tới ban công đón tia nắng ban mai, duỗi thắt lưng.
Khu giảng đường của đại học Z nằm trong khu du lịch nghỉ ngơi của thành phố H, bốn phía có không ít núi rừng, không khí sáng sớm đặc biệt trong lành.
Lúc ở nhà, Cố Hàm Ninh ngẫu nhiên còn có thể gặp ác mộng.
Nhưng tối hôm qua, cô lại ngủ rất ngon.
Có lẽ là, cô phát hiện, Cao Thần cùng Bạch Vũ Hân có thể lay động được tâm tình của cô, nhưng tất cả đều ở trong phạm vi khống chế của cô.
Như vậy rất tốt. . .
Cô trùng sinh, không phải là vì bọn họ, mà là vì ba mẹ, vì mình!
Cao Thần, Bạch Vũ Hân, đối với nàng mà nói, đã sớm là người xa lạ...
Cố Hàm Ninh nhìn đường mòn rợp bóng cây dưới lầu không có một bóng người, đối diện là ký túc xá trường học không có một tia động tĩnh, một đêm ngủ ngon không mộng đến tận sáng, khiến cho cô cẩm thấy tinh thần sảng khoái.
Trên gương mặt nõn vẫn hây đỏ mới tỉnh dậy, vài lọn tóc dài tán loạn, càng lộ vẻ xinh đẹp.
Nếu như có thể xem nhẹ quần áo màu xanh hình Đô-rê-mon phá hoại hài hòa, kỳ thật bức mỹ nhân tắm nắng sớm, cũng rất "cảnh đẹp ý vui".
Từ phòng vệ sinh rửa mặt xong ra ngoài, Thôi Hà Miêu đứng ở cạnh cửa ban công, cười nói: "Ninh Ninh, thức dậy thật sớm."
Cố Hàm Ninh quay đầu, cười chào hỏi cùng Thôi Hà Miêu.
"Đói bụng rồi, không có cách nào."
Hai người nhẹ giọng nói mấy câu, Cố Hàm Ninh liền vào buồng vệ sinh rửa mặt.
Chờ cô đi ra ngoài, Thịnh Mạn Mạn cùng Bạch Vũ Hân còn chưa tỉnh, Cố Hàm Ninh thay quần áo, cùng Thôi Hà Miêu xuống tầng ăn điểm tâm.
Ngày hôm qua Cố Hàm Ninh chưa từng đi tới nhà ăn sinh viên, Thôi Hà Miêu liền dẫn cô đi, nhiệt tình giới thiệu kiến trúc bên đường.
Cách ký túc xá của tân sinh viên gần nhất là nhà ăn số ba, cũng là nhà ăn được công nhận có cơm nước tốt nhất đại học Z, tới muộn, cũng thường xuyên không có chỗ ngồi.
May mắn, hôm nay là chủ nhật, đa số cũng còn đang ngủ nướng đấy.
Từ nhà học năm tầng tính đến, đi tới nhà ăn số ba chẳng qua chỉ mất sáu bảy phút, Cố Hàm Ninh đi theo phía sau Thôi Hà Miêu đi vào nhà ăn, trong phòng ăn mấy bàn đã có lẻ tẻ vài người.
"Dì ơi, hai cháo thịt nạc, nhiều một chút!"
Thôi Hà Miêu lôi kéo Cố Hàm Ninh đến trước chỗ bán cháo, hướng dì bán đồ ăn gọi.
Câu nói cực kỳ quen thuộc này, khiến Cố Hàm Ninh không nhịn được cười ra tiếng.
Nếu là hai, còn muốn nhiều thêm đến đâu chứ?
Nhưng, những lời này, là trước kia các cô thường xuyên nói, mà lúc ít người, dì bán đồ ăn cũng sẽ rất thân thiết cho nhiều thêm một chút.
Thôi Hà Miêu mở to mắt, nhìn chằm chằm dì bán đồ ăn múc cháo vào bát, Cố Hàm Ninh quan sát vài loại cháu, đang muốn cũng gọi một phần cháo thịt nạc, thấy một bóng người quen mắt bên cạnh, ngẩn người.
Cố Hàm Ninh do dự một chút, vẫn là quyết định chào hỏi.
"Triệu Thừa Dư, sớm."
Triệu Thừa Dư sửng sốt, lập tức xoay người, nét mặt biểu lộ kinh ngạc rồi tươi cười
"Sớm, sớm. . . Cố, Hàm Ninh. . ."
Đã chào hỏi, mấy câu tán gẫu tiếp theo cũng rất tùy ý.
"Dậy sớm như vậy đi ăn điểm tâm sao?" Cố Hàm Ninh cười hỏi.
"Ừ, mình quen dậy sớm. Trong phòng ngủ vẫn còn đang ngủ, sợ ồn ào bọn họ, dứt khoát ra ngoài ăn sáng." Thấy Cố Hàm Ninh thái độ tự nhiên, vẻ đỏ ửng trên mặt Triệu Thừa Dư cũng dần dần biến mất, nói chuyện lưu loát hơn nhiều.
Thôi Hà Miêu gọi cháo thịt nạc, lại mua thêm hai cái bánh bao, đi tới đây, nhìn Triệu Thừa Dư hỏi: "Bạn học của cậu à?"
Hiện tại, căn bản chỉ là quen biết, cũng là bạn học cũ vốn đã quen biết.
Cố Hàm Ninh lắc lắc đầu.
"Không phải. Đây là Triệu Thừa Dư, ngày hôm qua mới quen, cũng là sinh viên đại học năm nhất."
Cố Hàm Hinh lược bớt cái tiền tố "bạn cùng phòng bạn học cấp ba của Bạch Vũ Hân", giới thiệu sơ lược.
"A, vậy cũng là bạn học cùng cấp nha. Mình là Thôi Hà Miêu, bạn cùng phòng Ninh Ninh."
"Chào bạn." Triệu Thừa Dư vội vàng chào hỏi.
Vừa rồi Cố Hàm Ninh chủ động cùng cậu chào hỏi, khiến cậu thấy thụ sủng nhược kinh, bây giờ lại giới thiệu mình làm quen với bạn cùng phòng của cô, đây, có phải, có nghĩa, Cố Hàm Ninh cô ấy coi mình như bạn bè?
Lòng Triệu Thừa Dư nhất thời nổi sóng, ánh mắt nhìn Cố Hàm Ninh nóng rực.
Cố Hàm Ninh tránh ánh mắt chăm chú của Triệu Thừa Dư, cúi đầu, ho nhẹ một tiếng, chuyển hướng về dì bán đồ ăn.
"Dì, hai cháo thịt nạc."
Triệu Thừa Dư ở bên cạnh, Cố Hàm Ninh không thể không biết ngượng nói: hai cháo thịt nạc, nhiều thêm chút...
Cố Hàm Ninh nhận lấy bát inox dì bán hàng đưa tới, đang muốn đưa thẻ ăn ra, liền thấy một cánh tay màu lúa mạch bên cạnh đã đưa qua rồi.
"Mình mời cậu!"
Cố Hàm Ninh hơi kinh ngạc quay đầu, thấy Triệu Thừa Dư đang dần đỏ ửng đến tận lỗ tai, bất giác mỉm cười.
"Vậy, cám ơn cậu."
Cố Hàm Ninh lại mua thêm cái bánh bao, Thôi Hà Miêu ngồi xuống vị trí hàng đầu tiên bắt đầu ăn.
"Triệu Thừa Dư, tới đây cùng nhau ăn đi."
Cố Hàm Ninh ngồi xuống bên cạnh Thôi Hà Miêu, thấy Triệu Thừa Dư vẫn còn đang bưng khay thức ăn sững sờ tại chỗ, chỉ chỉ vị trí đối diện, vẫy vẫy Triệu Thừa Dư.
Triệu Thừa Dư chỉ cảm thấy trái tim đập dồn dập vẫn chưa hoàn toàn ổn định lại lần nữa tăng tốc, cho đến khi ngồi vào vị trí đối diện Cố Hàm Ninh còn chưa bình tĩnh lại được.
Tiến triển hai ngày qua, thật sự quá nhanh đi? !
Ngày hôm qua quen biết, nói vài câu, lại ăn cơm cùng bàn, ôm, còn ôm vài giây...
Sáng sớm hôm nay gặp, quen biết bạn cùng phòng của cô, hiện tại cùng nhau ăn sáng ở khoảng cách gần như vậy...
Triệu Thừa Dư ngây ngốc nhìn Cố Hàm Ninh đối diện đang cúi đầu, rũ mắt, lông mi dày cong cong khẽ động, giống như có chiếc lông nhẹ vuốt trên da cậu, trong đáy lòng, mang theo chút ngọt ngào...
Cố Hàm Ninh không cần ngẩng đầu, cũng có thể cảm giác được ánh mắt chuyên chú của Triệu Thừa Dư đối diện, rũ mắt, trên gương mặt giống như bị ánh mắt nóng rực này làm hiện lên rặng mây đỏ...
Thôi Hà Miêu nắm thìa trong tay, nuốt một miếng cháo thịt nạc thơm ngon, ngẩng đầu nhìn Triệu Thừa Dư, lại nhìn Cố Hàm Ninh đang cúi đầu, nhướng mày, dường như ngửi thấy mùi quái dị!