Duyên Tới Là Anh - Đào Ảnh Xước Xước

Đối với tương lai, thật ra Cố Hàm Ninh đã sớm có kế hoạch. Sự nghiệp nha, tìm một trường học trong khuôn viên đại học của khu Giang Nam mới xây dựng làm giáo viên, không lo tiền lương, bởi vì đó không phải là con đường kiếm tiền chủ yếu của cô.



Khi xưa đầu tư cổ phiếu, chẳng qua chỉ vì muốn tích cóp chút vốn ban đầu. Đến năm tư, cô lần lượt bán tháo toàn bộ với mức giác cô cho là phù hợp rồi. Dùng tiền kiếm được, mua mấy căn nhà cũ ở vùng nông thôn gần khu Giang Nam, khoảng năm sáu năm sau sẽ lần lượt bị dỡ bỏ và di dời đi nơi khác, đến lúc đó tiền lãi sẽ gấn hơn hai mươi lần.



Vốn dĩ, cô dự định hết tháng ở cữ, cô sẽ đi tìm việc, nhưng mỗi ngày nhìn gương mặt đáng yêu của Triệu Tử Thuần, đột nhiên liền không muốn đi làm nhanh như vậy, cho nên cô dứt khoát an tâm đảm nhiệm chức vú nuôi.



Ừ, ít nhất phải đợi bé yêu cai sữa mới được, để ba nó kiếm thêm tiền sữa bột đi.



Bạn nhỏ Triệu Tử Thuần bảy tháng đã bắt đầu mọc răng, khi nhếch miệng cười liền chảy nước miếng, thoạt nhìn ngốc ơi là ngốc.



Một buổi tối nào đó, Cố Hàm Ninh ôm Triệu Tử Thuần cho bé bú, đột nhiên vẻ mặt vốn đang dịu dàng chợt biến đổi, sợ hãi kêu lên một tiếng.



“Á!”



Ba Triệu nhỏ vừa tắm rửa xong, tóc ướt sũng cũng chưa kịp lau khô, vội mặc một chiếc quần lót màu đen nho nhỏ, hốt hoảng chạy vào phòng ngủ.



“Sao đấy sao đấy?”



Cố Hàm Ninh bĩu môi, cúi đầu chỉ vào Triệu Tử Thuần vì bị mình bóp mũi, phải buông miệng nên mắt đầu khóc oe oe ầm ĩ lên, giận mắng: “Con anh cắn em!”



Ba Triệu nhỏ nhìn chằm chằm bà xã mình, nuốt nước bọt, mới sải bước vững vàng tiến lên, đi tới cạnh giường, vỗ mấy phát lên cái mông nho nhỏ đang mặc tã nước tiểu của Triệu Tử Thuần: “cái đồ vô xỉ (*) con? Dám cắn bà xã của ba? Lá gan to rồi a!”



[(*) xỉ: răng, vô xỉ: không có răng]




“Chát”, Cố Hàm Ninh đập vào tay ba Triệu nhỏ, Triệu Tử Thuần cho rằng ba mình đang chơi đùa với mình, cho nên chuyển khóc thành nhếch miệng cười, cô chỉ vào hột gạo trăng trắng nơi hàm răng có thể nhìn ra của bé, nói: “đồ vô xỉ gì? Người ta có răng rồi nha!”



Ba Triệu nhỏ thở dài, một lần nữa chỉ vào Triệu Tử Thuần lại bắt đầu cười đến chảy dãi, bảo vệ chính nghĩa: “Giỏi, thằng nhóc thúi mọc răng, lại cắn bà xã ba, có tin ba nhổ cái răng cửa nhỏ xíu của con không!”



Cố Hàm Ninh không khỏi bật cười: “được rồi, anh phải nói tử tế với con, đừng nhìn con còn nhỏ, thật ra có thẻ nghe hiểu đấy. Tử Thuần a, về sau đừng cắn mẹ nữa, mẹ sẽ đau đấy.”



Ánh mắt của ba Triệu nhỏ từ gương mặt dịu dàng như nước của bà xã trượt xuống, lần nữa nuốt nước bọt: “còn đau không? Có cần anh xoa cho em không?”



Cố Hàm Ninh đang tươi cười thì sững lại, ngẩng đầu trừng mắt nhìn ba Triệu nhỏ như muốn tranh bát cơm với con trai: “Tử Thuần còn chưa ăn non!” Dứt lời, ôm Triệu Tử Thuần tiếp tục cho bú.



“Được, anh đợi nó ăn xong.” Ba Triệu nhỏ trịnh trọng gật đầu, tỏ thái độ nhún nhường của mình, chỉ là ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm con trai tìm kiếm thức ăn, yết hầu trượt lên trượt xuống vài lần.



Cố Hàm Ninh hơi đỏ mặt, hờn mát liếc mắt, cúi đầu vỗ nhẹ lưng Triệu Tử Thuần.



Thật ra, hình như cô hơi chểnh mảng ba Triệu nhỏ rồi. Từ sau khi sinh Triệu Tử Thuần, địa vị gia tộc của ba Triệu nhỏ xuống dốc không phanh, cho dù là nghiêm túc như ông bà nội nhà họ Triệu, còn chưa vào cửa đã hô hào: “Tử Thuần ơi, ông bà nội tới rồi.”



Triệu Tử Thuần mỗi ngày một khác, gần như hấp dẫn toàn bộ ánh mắt và tinh lực của mình, hình như thật lâu rồi mình không nhìn ông xã mình ra hồn rồi.



Vừa nghĩ như thế, Cố Hàm Ninh càng cảm thấy mơ hồ thua thiệt ba Triệu nhỏ, ánh mắt không khỏi trở nên nhu hòa vài phần, ngẩng đầu liếc mắt nhìn giận mắng ba Triệu nhỏ đứng bên giường: “anh đi lau tóc cho khô đi, cẩn thận bị cảm.”



Ba Triệu nhỏ ngốc nghếch ngẩng đầu, nhìn ánh mắt nhu mì và vẻ mặt ửng đỏ nhàn nhạt của bà xã, trong lòng tức thì rung rinh: “được…”




Khi Triệu Tử Thuần tròn một tuổi, ông bà nội, ông bà ngoại chuẩn bị nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai.



Bạn nhỏ Triệu Tử Thuần mắt to sáng ngời được đặt trên sàn phòng khách, ngẩng đầu nhếch miệng cười, ánh mắt lướt qua sáu khuôn mặt người lớn.



“Tử Thuần ơi, đến chỗ ông nội nào!”



“Tử Thuần ơi, đến chỗ bà ngoại đi!”



Mọi người cười tít mắt gọi, rõ ràng khiến bạn nhỏ Triệu Tử Thuần nhiễm một tia hưng phấn vui sướng, cho nên bé vịn cái ghế bên cạnh đứng lên, dùng tư thế hai chân bước đi mới học được một tuần lảo đảo đi về phía trước.



“Nha! Tử Thuần thích máy tính của bà ngoại!”



Dường như là chơi không vui, cạch, ném xuống. Bạn nhỏ Triệu Tử Thuần cắn một ngụm vào chiếc máy tính nhỏ xinh, rồi không chút do dự ném đi, tiếp tục quơ tay.



“Từ Thuần a, có muốn đồ trên tay ông nội không?”



Triệu Tử Thuần từ văn phòng tứ bảo trước mặt thản nhiên nhìn qua.



“Cái thứ đen nhèm đấy, sao Tử Thuần thích được? Nào, Tử Thuần, đến chỗ bà nội nào!” Bà nội cười tít mắt, cầm một quyển luận ngữ ảnh bìa phim hoạt hình đầy sắc màu, hướng về phía bạn nhỏ Triệu Tử Thuần quơ quơ.



Bạn nhỏ Triệu Tử Thuần cảm thấy hơi mệt, dứt khoát nằm nhoài xuống mặt đất, xoay chuyển ánh mắt, đột nhiên sáng mắt lên, nhanh chóng bò qua.




“Anh làm việc kiểu gì vậy?” Mẹ Cố nhỏ tức giận, đập mạnh lên tay ba Triệu nhỏ: “đã bảo anh dọn dẹp sạch sẽ bốn phía rồi! quả bóng đá nhỏ kia là thế nào?”



“Ai nha, quên dọn rồi.” Ba Triệu nhỏ xoa đầu: “không sao, quả bóng cũng rất tốt.”



“Tốt cái gì? Anh cảm thấy quả bóng cộng hòa nhân dân Trung Hoa ở trên chân con trai anh sẽ có triển vọng sao?”



Cho nên, nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai, chính thức kết thúc sau việc bạn nhỏ Triệu Tử Thuần bò ra ngoài chiếu dự tính, cầm lấy quả bóng đá sặc sỡ và gặm vừa cắn.



Triệu Tử Thuần được một tuổi rưỡi, Thôi Hà Miêu và Mạnh Khởi Đức tới thành phố N chơi.



Vừa vào cửa, Thôi Hà Miêu lập tức sáng mắt lên.



“Oa, Tử Thuần nhà cậu xinh quá! Mắt to, da trắng, cứ như là một cô bé xinh xắn ý!”



“Chả thế, nếu tóc dài ra, đúng thật là giống cô bé rồi.” Cố Hàm Ninh mím môi cười yếu ớt, trong lòng âm thầm kiêu ngạo. Sinh được một đứa con xinh xắn, ôm ra ngoài luôn có thể thu hoạch được không ít lời ca ngợi, mình là người sinh ra bé, tự nhiên là vui nhất. Tóc dài giống bé gái, tóc ngắn giống bé trai, khi cô muốn con gái thì sẽ gọi Triệu Tử Thuần là ‘Nám Nám’, khi muốn con trai thì sẽ gọi là ‘cục cưng’, thật tốt.



“Ai nha, Viên Viên nhà bọn mình mắt quá nhỏ rồi.” Thôi Hà Miêu ôm con gái lớn hơn Triệu Tử Thuần hai tháng, Mạnh Phi Viên, với vẻ mặt tiếc nuối.



Cố Hàm Ninh nhếch môi lên, thực sự ngượng ngùng nói: đó không phải lỗi của bạn nhỏ Viên Viên…



Hai người đàn ông đi phòng sách ôn chuyện, hai bà mẹ tự nhiên ôm con, tâm sự kinh nghiệm làm mẹ. Hai đứa con đứng bên nhau, đều phấn điêu ngọc mài, rất đáng yêu.



Cố Hàm Ninh và Thôi Hà Miêu cũng đã không gặp nhau một thời gian rồi, nói cho nhau tình hình gần đây, đột nhiên nghe thấy Viên Viên khóc òa lên. Cố Hàm Ninh hoảng sợ, vội vã quay đầu lại.



Quả nhiên, Triệu Tử Thuần lại gây rắc rối rồi!




“Tử Thuần! nhanh xin lỗi chị! Con cái thằng nhóc này!” Cố Hàm Ninh và Thôi Hà Miêu cùng chạy tới, một người túm tay Triệu Từ Thuần, giật cái quả bóng nhỏ trong tay bé, một người ôm Viên Viên, dịu dàng dỗ dành.



Cố Hàm Ninh nhìn dấu đỏ trên trán Viên Viên, quay đầu lườm Triệu Tử Thuần đang mở to mắt giả vờ vô tội, thò tay vỗ vào mông bé.



“Sao con lại dùng bóng đánh chị?”



Trong lòng âm thầm mắng mỏ ba Triệu nhỏ, lần nào cũng chơi ném bóng với Triệu Tử Thuần, nhưng ba Triệu nhỏ là người lớn, tất nhiên đón được quả bóng đã nho nhỏ kia, giờ đối tượng biến thành Viên Viên bé nhỏ, sững sờ thế là bị đập vào trán rồi.



“Không sao, trẻ con chơi đùa thôi.” Tuy rằng hơi đau lòng, nhưng Thôi Hà Miêu cũng biết chẳng qua là trẻ con chơi đùa vô ý, thấy con gái nhà mình dần dần ngừng khóc, vội kéo tay bé tới trước mặt Triệu Tử Thuần: “Ai nha, cậu bé đẹp trai, người đẹp đều cần cháu che chở đây.”


Đợi hai người cha xuống tầng, ba Triệu nhỏ tất nhiên không bỏ qua cơ hội dạy dỗ thằng nhóc thúi này, xách bé sang một bên, nghiêm túc nói cho bé: “đối xử với con gái phải dịu dàng săn sóc, hiểu không? Con như thế, sao có con gái thích con được a?”



Năng lực ngôn ngữ của bạn nhỏ Triệu Tử Thuần phát triển khá chậm, đến hơn ba tuổi mới ăn nói lưu loát, bắt đầu sử dụng câu dài. Một ngày nào đó, bạn nhỏ Triệu Tử Thuần từ nhà trẻ về nhà, nói với ba mẹ bé đang chào đón bé: “con chào mẹ nhỏ.”



Mẹ Cố nhỏ sững tay lại: “mẹ nhỏ cái gì?”



“Con là Tử Thuần bé nhỏ a, mẹ chính là mẹ nhỏ a.”



Mẹ Cố nhỏ nở nụ cười: “cũng đúng.”



Buổi tối ba Triệu nhỏ về nhà, bạn nhỏ Triệu Tử Thuần đang ăn cơm, thoáng cái trượt xuống khỏi cái ghế, chạy tới đón: “ba nhỏ đã về!”



Ba Triệu nhỏ đang thay giầy dép, suýt chút nữa ngã sấp xuống: “ba nhỏ cái gì? lẽ nào con còn có ba lớn, ba giữa nữa sao?”



                          ---- Hết----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận