Duyên Trời Định Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu


Theo lực kéo của Dạ Vũ Đình, Tống Hân Nghiên ngã vào lồng ngực anh ta.
Dạ Vũ Đình theo bản năng đỡ lấy eo cô.
Hai người đều bị dọa sợ đến toát cả mồ hôi lạnh, tim đập “thình thịch” không ngừng.
Tống Hân Nghiên cảm giác được bàn tay ấm nóng đặt trên eo mình, vừa đứng vững lại đã nhanh chóng rời khỏi cái ôm của Dạ Vũ Đình.
“Không sao chứ?” Trên mặt Dạ Vũ Đình không còn ý cười nữa mà mang theo chút rầu rĩ.
“Không sao, cảm ơn anh.”
Dạ Vũ Đình nhìn cô, hơi thất thần, không nói gì.
Tống Hân Nghiên có chút xấu hổ, cảm ơn lần nữa rồi vội vàng chạy đi.
Mãi đến khi bóng dáng cô đã biến mất trong tầm mắt, Dạ Vũ Đình mới hoàn hồn, xoay người vào phòng.
Cách đó không xa.
Tưởng Tử Hàn thấy người đàn ông hơi quen quen nhưng không thể nhớ nổi đó là ai.
Khuôn mặt đẹp trai của anh lập tức sa sầm xuống, ánh mắt lạnh lùng như một mũi tên, sự phẫn nộ dâng trào như có thể ăn tươi nuốt sống người khác.

Tống Hân Nghiên nhanh chân rẽ vào một góc, mãi cho đến khi khuất tầm mắt người phía sau, cô mới dừng lại.
Cô vịn vào tường một lát, vừa định thở phào nhẹ nhõm thì cửa phòng phía sau đột nhiên bị mở ra, một cánh tay vươn tới túm chặt vai áo choàng tắm của cô rồi kéo vào phòng.
“A!”
Tống Hân Nghiên sợ hãi kêu lên, lập tức trở tay dùng hợp đồng đập lên người phía sau.
Khi hợp đồng sắp rơi lên khuôn mặt đẹp trai đến mức nhân thần căm phẫn của người đàn ông, cô đột nhiên thu tay lại, vẻ mặt kinh ngạc: “Tưởng Tử Hàn?”
Sau đó, cô bèn nổi giận: “Anh lên cơn cái gì thế, có biết sẽ hù chết người không hả!”
Trên khuôn mặt lạnh của Tưởng Tử Hàn là sự tức giận khôn cùng: “Cho dù em chết thì cũng không phải là bị hù chết mà là chột dạ đến chết!”
Tống Hân Nghiên sửng sốt.
Cô chớp đôi mắt to trong trẻo, mắt cong lên: “Vừa nãy anh thấy rồi à? Ghen hả?”
Khuôn mặt tức giận của người đàn ông càng thêm khó coi: “Em nói em tăng ca, đây là công việc của em đấy à?”
Tống Hân Nghiên vòng tay khoác vào khuỷu tay của người đàn ông, cười tủm tỉm: “Là công việc đó.”
Cô đưa hợp đồng vừa nãy suýt dùng để đánh anh ra trước mặt anh, đắc ý mà vênh khuôn mặt nhỏ nhắn: “Khách hàng ở đây, hết cách rồi, đành phải tới thôi.

Hợp đồng mấy trăm tỷ đó.

Đây chính là đơn hàng lớn nhất em đàm phán được sau khi tiếp nhận Tống Thị.”
Vẻ mặt của cô gái nhỏ rất đắc ý, đôi mắt to trong veo hưng phấn chờ mong nhìn anh, chỉ còn thiếu điều nói thẳng ra là mau khen ngợi em đi.
Cơn tức của Tưởng Tử Hàn lập tức giảm đi hơn phân nửa: “Ký cái hợp đồng, có cần phải ở bên trong lâu như vậy không?”
Tống Hân Nghiên nhướng mày.
Ôi!
Thì ra từ lúc mình vào đó, anh ấy đã thấy rồi?
Chậc!
Người đàn ông này ghen kinh thật đấy.
“Lúc em đi vào, mấy sếp đều đang chơi mạt chược.

Em có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể đợi thôi.

Thành công kéo người từ trên chiếu bạc xuống rồi ký xong hợp đồng, tốn từng đó thời gian đã là rất nhanh rồi.”
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng liếc cô một cái: “Đối phương là đàn ông!”
Ở cái nơi quỷ quái này, trong đầu đàn ông sẽ có thứ suy nghĩ xấu xa gì, anh rõ hơn bất cứ kẻ nào!
Tống Hân Nghiên có chút bất lực, tức giận trừng anh: “Tưởng Tử Hàn, anh không thể lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử được.

Người vừa mới đưa em ra là anh Dạ, là ân nhân cứu mạng của em với Đầu Gỗ.

Còn mấy khách hàng kia là bạn của anh ta, biết bọn họ muốn làm sản phẩm về ngành này, mà lại đúng lúc em ở Hải Thành cũng làm về thứ này nên mới thuận tay giới thiệu giúp.”
“Anh Dạ?”
Đôi mày kiếm của Tưởng Tử Hàn nhíu lại, lấy hợp đồng trong tay Tống Hân Nghiên lật ra.
Những cái tên ký trên hợp đồng hoàn toàn xa lạ, đến một cái anh cũng chưa nghe nói qua.
“Anh ta tên là gì?” Anh hỏi.
“Dạ Vũ Đình.”
Đôi mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn lập tức trở nên càng lạnh lùng hơn, nhìn về phía Tống Hân Nghiên: “Đến từ thủ đô à?”
Tống Hân Nghiên lờ mờ gật đầu: “Em không hỏi.

Nhưng mà nghe giọng thì có cảm giác khá giống.”
Tuy cô không thể nghe ra được khẩu âm của thủ đô quá rõ.
Giống như Tưởng Tử Hàn lúc trước, cô hoàn toàn không nghe ra được, nếu không thì cũng sẽ không tốn nhiều thời gian như vậy mới biết được anh không phải là cậu trẻ mà cô muốn tìm.
Tưởng Tử Hàn nhấp môi không nói.
Ở thủ đô có thể được xếp hạng cao, mà còn là họ Dạ thì chỉ có một gia tộc thôi.
Mà cái tên Dạ Vũ Đình này…
“Sau này ít qua lại với anh ta đi.” Mặt anh không cảm xúc liếc cô một cái: “Những người ở thủ đô đều là ăn thịt không nhả xương, em như con tôm con cá lăn lộn trước mặt bọn họ, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết đâu.”
Tống Hân Nghiên hờ hững bĩu môi: “Anh cũng nói, đó là thủ đô.

Mà ở đây lại không phải thủ đô! Ở Hải Thành này, em chính là lão đại chính gốc, không có việc gì mà chạy đến địa bàn của em gây chuyện chính là tới tìm chết.

Có tiền không kiếm, anh cảm thấy em ngốc như vậy sao?”
Tưởng Tử Hàn không muốn thảo luận vấn đề này với cô.
Những người đó tâm địa hiểm ác, cô gái ngốc này hoàn toàn không hiểu được!
“Em đến vừa đúng lúc, anh đưa em đi gặp vài người.”
Anh đưa cô ra khỏi phòng.
“Ơ… Em còn phải trở về xử lý hợp đồng này nữa mà.” Tống Hân Nghiên phản đối.
Anh như thể không nghe thấy, lôi cô rảo bước rời đi.
Tống Hân Nghiên từ bỏ, tò mò hỏi: “Muốn em gặp những ai thế?”
“Mấy người anh em từ thủ đô đến.”
Đi không xa lắm, Tưởng Tử Hàn đẩy cửa một gian phòng có suối nước nóng ra.
Hơi nóng ẩm ướt của suối nước nóng đập vào mặt.
Cùng truyền tới còn có tiếng cười đùa bên trong.
Tống Hân Nghiên hơi nhăn mày, nghiêng đầu nhìn về phía Tưởng Tử Hàn, không lên tiếng.
Hai người vòng qua suối nước nóng bị bình phong ngăn cách, đi vào khu nghỉ ngơi, những bóng người đang trò chuyện vui vẻ trong phòng lập tức đập vào mắt.
Người trong phòng không nhiều lắm, bốn nam bốn nữ.
Người đứng người ngồi, đều mặc áo tắm màu trắng gợi cảm, liếc mắt nhìn qua một cái trông rất sống động vui mắt.
Bước chân của Tống Hân Nghiên đột nhiên khựng lại.
Mấy người trong phòng cũng đồng thời ngẩng đầu lên.
Lục Minh Hạo huýt sáo, đứng lên: “Anh Hàn mau tới đây đi, mấy em gái ở Hải Thành đúng là rất nhiệt tình…”
Cậu ta còn chưa nói xong, Cố Vũ Tùng ở một bên tay mắt lanh lẹ, đột nhiên che miệng cậu ta lại: “Sao anh Hàn ra ngoài lâu thế, chị dâu cũng tới sao.”
Lục Minh Hạo chớp chớp mắt.
Chị dâu?
Cậu ta gạt tay Cố Vũ Tùng ra, thấp giọng kề bên tai anh ta nói nhỏ: “Chị dâu gì cơ?”
Ánh mắt Tống Hân Nghiên lướt qua mặt mọi người, cuối cùng dừng lại trên mặt Sở Thu Khánh hai giây.
Cô cười khẽ, nhìn không ra cảm xúc mà trêu chọc: “Thì ra đây là nguyên nhân mọi người tới đây tụ tập à, đúng là rất sành chơi đấy.”
Dứt lời, cô rút tay mình ra khỏi tay Tưởng Tử Hàn, xoay người đi ra ngoài.
Trong lòng Cố Vũ Tùng giật thót, thôi toang rồi!
Anh ta bước mấy bước đuổi theo, ngăn Tống Hân Nghiên lại: “Chị dâu hiểu lầm rồi.

Thần Nam với Minh Hạo từ thủ đô đến thăm tôi với anh Hàn, bọn tôi chọn địa điểm tụ tập là nơi này, đơn giản chỉ là lười chạy qua chạy lại thôi, ở đây cũng tiện ăn uống nghỉ ngơi luôn.”
Tống Hân Nghiên cười khẩy: “Đúng là tiện ăn nhậu chơi bời luôn một thể.”
Cố Vũ Tùng cười gượng hai tiếng: “Ăn uống ngâm suối nước nóng thôi, không chơi bời gì đâu!”
Anh ta vung tay lên, đuổi hết mấy nữ nhân viên phục vụ mặc áo tắm gợi cảm ra ngoài: “Nên làm gì thì đi làm đi, ở đây không cần các cô.”
Nhân viên phục vụ cười cười rời đi: “Nếu cậu Cố cần cái gì thì cứ gọi điện thoại, chúng tôi sẽ đưa tới cho anh.”
“Các cô ấy đều là nhân viên phục vụ ở đây.” Lục Minh Hạo kịp phản ứng lại, vội vàng giải thích theo.
Nhưng cậu Lục trời sinh đã có dáng vẻ phong lưu, nói chuyện rất không có sức thuyết phục.
Vì thế, cậu ta nâng cánh tay đập Tô Thần Nam một cái: “Lão Tô, đúng không?”
Khí chất học sinh giỏi hào hoa phong nhã của cậu Tô vào những lúc thế này lại phát huy tác dụng vô cùng lớn.
Anh ta gật đầu: “Tử Hàn còn chưa kịp vào cửa phòng đã đuổi theo cô rồi.”
Sở Thu Khánh là người cuối cùng mở lời.
Cô ta áy náy nhìn về phía Tưởng Tử Hàn: “Xem ra em lại gây thêm rắc rối cho anh rồi.”
Nhìn thấy cô ta, Tưởng Tử Hàn nhăn mày: “Sao cô lại ở đây?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui