Nghe tiếng động thôi đã run hết da đầu rồi.
Tống Hân Nghiên phải chống tường mới gắng gượng đứng vững được, vội vàng chạy tới đỡ người.
“Dạ Vũ Đình, anh sao rồi?”
Dạ Vũ Đình đi hơi tập tễnh, nụ cười vẫn tao nhã như thường: “Không sao, va đập chút thôi.”
“Chắc chắn bị thương rồi.”
Tống Hân Nghiên đỡ anh ta tới bên ghế ngồi nghỉ: “Anh chờ ở đây một lát, tôi quay lại ngay.”
Dứt lời, cô bèn chạy tới hiệu thuốc cách đó không xa, không lâu sau xách theo một túi đồ về.
Cô vừa lấy đồ ra vừa nói: “Xắn ống quần lên đi.”
Dạ Vũ Đình thấy cô lấy Povidone, tăm bông, băng gạc, băng keo cá nhân, thậm chí cả dầu hoa hồng từ trong túi ra.
Anh ta bất đắc dĩ cười: “Chỉ va đập chút thôi mà.
Không sao đâu.
Cô làm quá lên như vậy, ai không biết còn tưởng tôi bị trọng thương đấy.”
Nói tới nói lui, cuối cùng vẫn vén ống quần lên.
Bị thương không nặng, chỉ là va vào đầu gối bị trầy da.
Tống Hân Nghiên nhẹ nhàng thở phào, ngồi xổm trước chân anh ta: “Tôi cũng không biết anh bị thương thế nào nên mua mỗi thứ một ít.
Nếu nghiêm trọng thì bôi chút dầu hoa hồng trước, sẽ giúp tan máu tụ.
Cũng may chỉ trầy da thôi, khử trùng xong chắc là ổn rồi.”
Cô vừa nói vừa chăm chú khử trùng xử lý vết thương cho anh ta.
Không hề để ý cách đó không xa, có một người đang cầm máy ảnh “tanh tách tanh tách”, không ngừng chụp bọn họ từ nhiều góc độ khác nhau.
Xử lý vết thương xong, Tống Hân Nghiên cẩn thận buông ống quần xuống cho Dạ Vũ Đình.
“Đúng rồi, chưa kịp hỏi, sao anh biết vụ hạ độc có liên quan tới Liễu Hoài Thu?”
Ánh mắt Dạ Vũ Đình thoáng động, khẽ đến mức không thể nhìn thấy, vẻ mặt tự nhiên nói: “Nếu tôi nói tình cờ biết được thì chắc chắn cô không tin.
Ngày đó ở khách sạn, sắc mặt cô không tốt lắm, tôi không yên tâm, dùng vài mánh khóe âm thầm hỏi thăm bạn bè bên phía đồn công an mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Còn về Liễu Hoài Thu, thật ra rất đơn giản thôi, phân tích một chút là biết người bên cạnh cô có vấn đề, không phải người bên cạnh cô thì chắc chắn là có nội gián.
Là ai thì chưa chắc chắn, thế nên tôi tìm hacker, hack máy tính của mấy đồng nghiệp bên cạnh cô…”
Anh ta dừng lại, vội giải thích: “Nhưng mà cô yên tâm, những chuyện cơ mật không nên xem, tôi tuyệt đối không cho họ động vào.”
Tống Hân Nghiên mỉm cười ngồi xuống ghế bên cạnh anh ta: “Anh muốn động vào cũng không động được tới.
Đồ trên máy tính của mọi người ở công ty đều là mấy thứ lặt vặt thôi.
Cơ mật thật sự ở đây cơ.”
Cô chỉ vào đầu mình.
Dạ Vũ Đình bội phục cười nói: “Thật hâm mộ hội học giỏi như mấy cô, lợi hại.”
Tống Hân Nghiên thản nhiên nói: “Cũng không liên quan gì đến học giỏi, bị gài bẫy nhiều rồi, đương nhiên sẽ đề phòng hơn.”
“Ai cũng nói con người ta vì chịu thiệt mà trưởng thành, quả nhiên không sai.
Nhưng mà Hân Nghiên, cô đừng mất cảnh giác quá.
Chuyện này, tôi cảm thấy cô thư ký nhỏ bé kia của cô không có cái gan đó đâu, không chừng còn có người đứng sau điều khiển.
Nếu cô không tiện ra mặt thì có thể giao việc này cho tôi, tôi giúp cô điều tra tiếp.”
“Ý tốt của anh tôi xin nhận, nhưng mà không cần đâu.
Ông xã tôi đang điều tra giúp tôi rồi.”
“Ông xã á?”
Dạ Vũ Đình kinh ngạc nhìn cô: “Cô mới bao nhiêu tuổi mà đã kết hôn rồi?”
Tống Hân Nghiên bình thản cười: “Kết hôn không liên quan gì tới tuổi tác cả, tới tuổi pháp luật cho phép kết hôn rồi.
Yêu nhau, muốn bên nhau cả đời thì đương nhiên sẽ kết hôn thôi.”
Ánh mắt Dạ Vũ Đình sâu thẳm, nở nụ cười nhẹ nhàng nhã nhặn, mang theo chút tiếc nuối cảm thán: “Người đàn ông có thể khiến cô bước vào hôn nhân ở độ tuổi ưu tú này chắc chắn cũng rất tài giỏi.”
“Ừ, rất tài giỏi.”
Nghĩ đến Tưởng Tử Hàn, cả ánh mắt lẫn khóe môi cô đều không giấu nổi ngọt ngào.
Dạ Vũ Đình nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Ôi, đã giờ này rồi.
Cô còn chưa về thì chắc chồng cô sẽ lo.”
Anh ta đứng lên: “Để tôi đưa cô về, nếu anh ấy biết tới giờ này rồi mà cô còn ở cùng tôi, chắc sẽ ghen đấy.”
Giọng Dạ Vũ Đình trở nên trầm thấp hơn, nửa đùa nửa thật nói: “Nếu cô là vợ tôi, chắc chắn tôi sẽ không yên tâm để cô ra ngoài một mình với người đàn ông khác.
Sẽ ghen chết mất.”
Tống Hân Nghiên buồn cười, đứng dậy nghịch ngợm chớp mắt nhìn anh ta: “Nếu anh thật sự ghen nhiều vậy, chắc vợ anh sẽ cãi nhau với anh mất, thật sự không tự do chút nào.”
Nhưng nghe thấy anh ta nói thẳng thắn như vậy, cô lại thấy yên lòng.
Đây là một người đàn ông rất thẳng thắn vô tư.
Ít nhất ở phương diện này, anh ta có gì nói đấy, sẽ không nói lời êm tai trước mặt nhưng sau lưng lại biến thành một người khác.
…
Buổi tối, Tưởng Tử Hàn phải tăng ca.
Dù sao về nhà cũng chỉ có một mình, sau khi tạm biệt Dạ Vũ Đình, Tống Hân Nghiên lại trở về công ty tiếp tục tăng ca.
Cô bận rộn quên cả thời gian, cho tới khi Tưởng Tử Hàn mang theo đồ ăn khuya tới xuất hiện trước cửa văn phòng cô.
“Cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu.
Khóe môi Tưởng Tử Hàn mỉm cười: “Mợ Tưởng, định khi nào tan ca đây?”
“Sao anh lại tới đây, không phải anh nói cần tăng ca à?”
Tưởng Tử Hàn đi vào, đặt đồ ăn khuya lên bàn làm việc của cô: “Vợ anh muốn kiếm tiền nuôi gia đình, anh không được mang hơi ấm tới cho cô ấy sao?”
Tống Hân Nghiên vui mừng nhào vào lòng anh, nhón chân hôn lên môi anh: “Em cảm nhận được trăm phần trăm sự ấm áp của ông xã.”
Ý cười trên khóe môi Tưởng Tử Hàn càng tăng thêm: “Khéo miệng! Còn mang cho em thứ này nữa.”
Anh lấy ra một cái túi, không biết bên trong đựng gì, khi ném lên bàn làm việc còn vang lên những tiếng “loảng xoảng” trầm thấp.
Tống Hân Nghiên mở túi ra, nhìn thấy một đống con dấu.
Cô lập tức kinh ngạc: “Những thứ này là…”
“Con dấu công ty của Lục Minh Hạo với Tô Thần Nam.”
Tưởng Tử Hàn cầm lấy một cái, tiện tay đặt một con dấu lên tờ giấy: “Không phải hôm đó em nói đơn hàng không ký tên đóng dấu thì không tính sao? Giờ chứng nhận tới rồi đây.”
Tống Hân Nghiên khiếp sợ một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn lại được: “Em nói chứ… mấy người có tiền các anh đúng là sành chơi quá đấy.
Ai lại làm thế….”
Tưởng Tử Hàn nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô: “Cái đầu nhỏ này cả ngày nghĩ gì thế hả? Em cho rằng mấy người họ đều ngốc giống em chắc? Lờ mờ lơ ngơ không biết gì mà dám đưa con dấu cho anh à?”
Anh cưng chiều nhéo khuôn mặt nhỏ trắng hồng của cô: “Ông xã em chính là cái giấy chứng nhận sống rồi.
Anh dám để họ ký, chứng tỏ chất lượng sản phẩm của em đã được thông qua.
Những tên này đều là kẻ lão luyện tinh ranh cả, không thanh cao đến nỗi tiền dâng tới trước mặt mà còn không kiếm đâu.”
Tống Hân Nghiên cảm động vô cùng, lại giơ tay thu mấy con dấu lại, trả cho anh: “Tuy rằng em cũng rất thích kiếm tiền, nhưng anh làm như thế, khiến em cứ như mấy người đập tiền để qua màn vậy, không có cảm giác thành tựu, cũng chẳng có chút thú vị nào hết.”
Cô ôm lấy cánh tay anh làm nũng: “Anh yêu, tuy anh giúp em như vậy em rất cảm động, hơn nữa lúc trước đúng là em có định làm ăn với mấy anh em của anh.
Nhưng mà giờ em đổi ý rồi, em không định nhận mấy đơn này nữa.
Vì những đơn hàng này đều là do họ nể mặt anh chứ không phải thật sự tin vào chất lượng sản phẩm của em.
Đây là sự nghiệp của em, là thiên hạ của em, anh nhúng tay vào cứ như đang hack game ấy, khiến em không cảm thấy chút thành tựu nào.”
“Thế nên anh mang những thứ này về đi, rồi nói với họ một tiếng cảm ơn giúp em.
Hợp đồng thì không cần ký, sau này nếu họ thật sự thích sản phẩm của em, em luôn hoan nghênh họ tới đây khảo sát bất cứ lúc nào.
Hoặc là chờ một ngày nào đó em thật sự không làm nổi nữa, em sẽ nhờ anh uy hiếp họ ra đơn cứu mạng cho em.”.