Tống Hân Nghiên chậm rãi thở ra một hơi, đứng thẳng lên: “Tôi hiểu lo lắng của mọi người.
Nhưng giờ chuyện xưởng sản xuất của chúng tôi cháy cũng là thật.
Giờ tổn thất còn chưa thể đo lường, mọi người muốn lời giải thích thì tôi cũng không cách nào làm được.
Tôi chỉ có thể cam đoan cố gắng cung ứng đơn đặt hàng đúng hạn cho mọi người.
Tôi đã thông báo hai xưởng còn lại tăng ca để thêm giờ sản xuất rồi.
Đến lúc đó sẽ giao cho mọi người một phần trước, gắng sức thoả mãn đơn hàng cho những khách gấp nhất của mọi người.
Còn về phần hàng hóa sau đó, cũng xin mọi người hiểu cho tôi, bao dung cho tôi chút thời gian, để tôi nghĩ cách khắc phục.”
Cô nhìn mọi người xung quanh một lượt: “Chúng ta đều là đối tác lâu năm rồi, chờ chuyện này qua, tôi sẽ không quên phần bồi thường tổn thất nên có cho mọi người đâu.”
Tuy rằng mấy người này thật sự tới vì đơn hàng và khoản bồi thường, nhưng bị Tống Hân Nghiên nói trắng ra như thế vẫn có hơi xấu hổ.
Nhưng ai chẳng là cáo già lăn lộn trên thương trường nhiều năm chứ, ai lại để chút xấu hổ này trong lòng.
Mấy người ồn ào nhất vừa rồi lập tức thay đổi thái độ: “Chúng tôi đương nhiên tin lời tổng giám đốc Tống.
Nhưng chúng ta trên thương trường thì nói chuyện thương trường thôi, tổng giám đốc Tống đừng trách chúng tôi vừa rồi kích động quá.”
“Đúng vậy, chúng tôi không so được với Tống Thị, quy mô lớn sản nghiệp lớn.
Chỉ cần chúng tôi sơ sẩy chút thôi là không tài nào ngóc đầu lên nổi.
Chi mong tổng giám đốc Tống hiểu cho.”
Có người khác nghi ngờ chất vấn: “Sản phẩm này của tổng giám đốc Tống vừa đẩy mạnh tiêu thụ đã bán hết, chắc phải có phương án xử lý tình huống này từ sớm chứ? Còn nữa, tôi nghe nói cô mới hủy bỏ vài đơn đặt hàng lớn, hàng dự trữ của cô chắc cũng không dùng tới, chi bằng phân cho chúng tôi dùng trước.”
Lửa giận Tống Hân Nghiên đè nén từ tối qua tới giờ lặp tức dâng từ gan bàn chân lên tới đỉnh đầu.
Cô phẫn nộ lạnh lùng đáp trả: “Có hàng dự trữ chứ, ở ngay trong xưởng bị cháy tối qua đấy.
Tổng giám đốc Hoàng lấy không?”
Tổng giám đốc Hoàng bị chặn họng không xuống nước được.
Giọng Tống Hân Nghiên không tự chủ mà cất cao mấy độ: “Mẹ kiếp, nếu tôi biết trước hàng của mình sẽ bị cháy hết thì còn cần ông nhắc nhở tôi tới phân chia à? Còn để các người khiến tôi không có lấy thời gian thay quần áo à!”
Đều là đối tác bắt tay lâu năm, xảy ra chuyện còn chẳng vươn tay giúp đỡ chút nào thì thôi đi, còn đồng loạt tới bỏ đá xuống giếng!
Thế này mà là trên thương trường nói chuyện thương trường á!
Phải gọi là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của mới đúng nhé!
Tống Hân Nghiên vừa tức giận lại vừa thất vọng, đáy lòng lạnh toát.
Sắc mặt của mọi người ở đây đều khó coi.
Tô Diễm An thấy không ổn, vội xông lên, vừa ngăn cản Tống Hân Nghiên vừa giải thích: “Xin lỗi các sếp.
Từ lúc biết tin nhà xưởng bị cháy, tổng giám đốc Tống của chúng tôi vẫn luôn túc trực ở bên nhà xưởng, lửa vừa dập đã vội vàng đến công ty, một đêm không ngủ, ngay cả ngụm nước cũng chưa uống nữa.
Vừa mệt vừa buồn ngủ nên có hơi nóng giận, mong mọi người thứ lỗi cho.
Tôi sẽ gọi người tới tính toán cho mọi người xem số lượng hàng khẩn cấp thế nào trước, rồi nghĩ cách bố trí số lượng hàng khẩn cấp nhất cho mọi người, sau đó… chỉ có thể từ từ tính tiếp thôi ạ.”
Cô ấy nhanh chóng nói xong, nhân lúc làn sóng phẫn nộ khác của Tống Hân Nghiên còn chưa dâng lên, vừa kéo vừa đỡ người về văn phòng.
Trở lại văn phòng, tinh thần Tống Hân Nghiên miễn cưỡng chống đỡ đã lập tức suy sụp.
Cô thất thần ngồi phịch trên ghế làm việc, ngơ ngác nhìn mặt bàn, mãi một lúc lâu cũng chưa tỉnh táo lại được.
Tô Diễm An chạy vào phòng nghỉ của cô tìm quần áo để cô thay, cũng xả nước nóng: “Tổng giám đốc Tống, đi rửa mặt nghỉ ngơi trước một chút đi, nếu cô ngã quỵ thì cả công ty cũng xong mất.”
Tống Hân Nghiên hít vào một hơi, chết lặng theo sát Tô Diễm An vào phòng tắm.
Sau khi tắm rửa xong ra ngoài.
Tô Diễm An đã dọn xong bữa sáng ở khu nghỉ ngơi của văn phòng.
Tống Hân Nghiên không muốn ăn gì cả, nhưng vẫn ngồi xuống.
Đang chuẩn bị ăn, Khương Thu Mộc thở hổn hển chạy xộc vào: “Chuyện lớn như thế sao cậu không nói với tớ một tiếng?”
Nếu không phải sáng nay xem tin tức thì cô ấy còn không biết đâu.
Tô Diễm An đóng cửa lui ra ngoài.
Tống Hân Nghiên quấy cháo: “Đến giờ đầu óc tớ vẫn còn hỗn loạn như hồ dán đây, nào nhớ đến việc nói cho cậu.”
“Thế cậu cũng không nói cho Tưởng Tử Hàn à?”
Động tác của Tống Hân Nghiên hơi khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn cô bạn thân: “Đầu Gỗ, tớ không muốn, cũng không thể chuyện gì cũng tìm anh ấy, ỷ lại anh ấy được.”
“Nhưng giờ xưởng cháy rồi, dù là không đốt sạch thì trong thời gian ngắn cũng không cách nào tiếp tục đầu tư sản xuất.
Thành phẩm và nguyên vật liệu tổn thất tạm chưa tính, đến ngày giao hàng chúng ta lại không lấy ra được nhiều sản phẩm như vậy thì phải làm thế nào!”
Tống Hân Nghiên bị hỏi cứng khựng người lại.
Cô mím chặt môi: “Kiểu gì chẳng có cách chứ.
Trước khi quen biết Tưởng Tử Hàn, những lúc xảy ra chuyện vẫn là tự tớ gánh vác cơ mà? Trước kia vượt qua thế nào, lần này tớ cũng có thể vượt qua như vậy!”
Khương Thu Mộc nhìn quầng thâm mắt của cô, đau lòng không biết nên nói cái gì cho phải.
Cô ấy rầu rĩ: “Tớ biết cậu có thể giải quyết, nhưng không phải vì lo lắng cho cậu à? Nghiên này, thời điểm thích hợp thì nên yếu đuối một chút, quá mức kiên cường… sẽ khiến người ta đau lòng đấy.
Hiểu không?”
Tống Hân Nghiên cười trấn an cô ấy: “Tớ biết.
Nhưng tạm thời đừng nói việc này cho Tưởng Tử Hàn.
Hôm nay anh ấy có ca giải phẫu rất quan trọng, tớ không thể quấy nhiễu anh ấy, khiến anh ấy phân tâm được.”
“Việc này lên tin tức rồi, bảo anh ấy không biết cũng khó.”
Tống Hân Nghiên giơ di động lên: “Tớ gửi tin nhắn cho cậu Cố rồi, bảo bên kia cũng tạm thời lừa dối cho qua, chờ sau khi kết thúc ca mổ rồi hẵng nói.”
Khương Thu Mộc ghen tỵ: “Cậu đúng là chị em tốt tuyệt thế của tớ đấy nhỉ.
Chuyện lớn như vậy không nhớ gọi điện nói với tớ nhưng lại nhớ gọi cho Cố Vũ Tùng nhắc nhở người ta đừng để ông xã cậu biết bên này gặp chuyện, sợ ảnh hưởng tới ca phẫu thuật của anh ấy…”
“Cậu là chanh tinh biến hình đấy à?”
Khương Thu Mộc thở dài, dang rộng hai tay ôm chặt lấy Tống Hân Nghiên: “Đúng vậy.
Còn không phải do cậu bức thành tinh à? Cô nàng ngốc này, đừng cứ lúc nào cũng tự mình chống đỡ.
Còn người luôn có lúc không thể gánh vác mà.”
“Ừ.
Không chống đỡ một mình.
Có cậu đây rồi mà.”
“Nói cũng đúng.” Khương Thu Mộc đắc ý vênh cằm: “Ăn nhanh lên.
Cậu ăn xong định nghỉ ngơi trước hay định làm gì?”
Tống Hân Nghiên nghĩ một lát: “Không có thời gian nghỉ ngơi, phải đi tìm nhà xưởng lớn trước đã.
Cho dù hai xưởng còn lại tăng ca thêm giờ cũng không thể xuất hàng đúng hạn được.
Càng nhanh chóng tìm được nhà xưởng thì càng đỡ khoản bồi thường.”
“Ừ, tớ đi với cậu.”
Tống Hân Nghiên không lòng dạ nào mà ăn uống, nhưng vẫn húp chút cháo lấp dạ dày.
Khương Thu Mộc ôm một đống tài liệu ngồi bên cạnh xem.
Tống Hân Nghiên ăn xong, đẩy bát qua một bên: “Đi thôi!”
Cô vừa đứng lên, đầu óc chợt choáng váng, cả năm giác quan bỗng chốc như hoàn toàn mất cảm giác.
Cô lảo đảo.
“Sao thế?” Khương Thu Mộc vứt bỏ tài liệu trong tay, nhanh chân đỡ cô ngồi lại sô pha, lo lắng hỏi: “Cậu ốm à? Khó chịu chỗ nào? Chúng ta đi bệnh viện nhé!”
Tống Hân Nghiên hoãn vài giây, cảm giác chóng mặt hoa mắt mới dần biến mất.
Ánh mắt vô định chậm rãi hồi lại, thấy rõ Khương Thu Mộc lo lắng sốt ruột bên cạnh.
Hai tai vừa rồi ù đi cũng nghe được lời quan tâm vội vàng của cô bạn tốt.
Mặt Tống Hân Nghiên tái nhợt, lắc đầu nói: “Tớ không sao.
Chắc hạ đường huyết thôi, mấy ngày nay bận quá, không nghỉ ngơi tốt...”
“Hạ đường huyết gì mà hạ đường huyết? Chỗ cháo cậu vừa ăn vào bụng chó rồi à?” Khương Thu Mộc lo lắng đến mức muốn chửi người.
Tống Hân Nghiên cười khẽ: “Bụng chứ có phải máy đâu mà đòi cho đồ ăn vào là xong ngay, cũng cần thời gian hấp thu chứ.
Tớ không sao thật mà, chắc tại dạo này căng thẳng quá, hôm qua còn không ngủ tí nào…”
Khương Thu Mộc đau lòng vô cùng: “Cậu cứ thế mãi cũng không được đâu.
Hay thế này đi, tới chiều hẵng đi tìm xưởng, sáng nay cậu nghỉ tạm đã.”
“Không cần.” Tống Hân Nghiên cúi người nhặt số tài liệu cô ấy vừa làm rơi xuống.
Bởi vì chuyện vừa rồi nên cô không dám đứng lên nhanh quá, chỉ từ tốn đứng dậy: “Chờ lát nữa cậu lái xe, tớ ngồi trên xe chợp mắt là được.
Giờ với tớ nhanh hơn một giây thôi cũng có thể giảm bớt số tiền lỗ và danh dự tổn thất.
Đi thôi.”
Khương Thu Mộc chẳng thể khuyên nổi, đành phải đi theo cô ra ngoài..