Duyên Trời Định Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu


Sáng sớm hôm sau.
Tống Hân Nghiên xuống lầu ăn sáng.
Cô vừa ngồi xuống, Tưởng Tử Hàn cũng đi vào phòng ăn: “Việc điều tra nhà xưởng bị cháy có tiến triển rồi.”
Tống Hân Nghiên đang múc cháo chợt khựng lại: “Do gì thế?”
“Cảnh sát tìm được một chiếc kính lúp bị đốt cháy trong kho hàng bị cháy đầu tiên.

Họ tái hiện lại hiện trường bằng kỹ thuật 3D, là kính lúp tụ quang khúc xạ lên đồ vật dễ cháy nên mới bắt lửa.”
Tống Hân Nghiên bưng bát cháo đã múc sẵn tới trước mặt Tưởng Tử Hàn, vẻ mặt nặng nề: “Sao lại có kính lúp trong kho hàng! Khắp xưởng cũng không dùng tới thứ này, cũng chẳng có gì vui cả, ai đi làm mà lại mang nó vào xưởng chứ?”
Tưởng Tử Hàn im lặng nhìn cô.
Trong đầu Tống Hân Nghiên chợt lóe lên một suy nghĩ: “Là có người cố ý để vào đúng không?”
Tưởng Tử Hàn gật đầu: “Chắc thế!”
Đầu óc Tống Hân Nghiên nhanh chóng xoay chuyển: “Cho nên bây giờ chỉ cần điều tra ra kẻ đặt đồ vào trong là tìm ra được chân tướng.

Nhưng mà vụ cháy lần này quá dữ dội, có lẽ tất cả chứng cứ đều đã bị thiêu rụi hết rồi...!Bộ nhớ của camera cũng có hạn, không biết có thể điều tra ra kẻ khả nghi hay không?”
Tưởng Tử Hàn gắp một miếng sủi cảo nhân tôm vào bát cho cô: “Lần trước đã nói với em rồi, công ty em cần thay đổi nhân sự đi, không thể kéo dài chuyện này nữa.”
Tống Hân Nghiên thở dài: “Em đã chuẩn bị từ lâu rồi, nhưng còn chưa kịp làm thì đã xảy ra rất nhiều chuyện.”
Cô chẳng còn tâm tình ăn uống gì nữa, lơ đãng chọc cháo trong bát: “Thật ra điều tra chuyện này tới cùng cũng chẳng có ý nghĩa gì lắm, khả năng cao là do người nhà họ Tống làm.

Ông nội có ba đứa con trai, cháu trai cháu gái cũng có đến bảy tám người.

Ngoài anh hai ra, trong lòng tất cả mọi người đều bất mãn với việc em quản lý Tống Thị.

Họ có động cơ, cũng có lý do làm vậy.”
Tưởng Tử Hàn lên tiếng chê bai: “Đáng lẽ lúc đầu nên để Tống Thị phá sản mới phải, để họ chẳng có nơi mà về.

Em nhất thời mềm lòng, tiếp nhận Tống Thị vốn là vì suy nghĩ cho họ, nhưng cũng để lại hậu hoạn vô tận.”
Tống Hân Nghiên cười khổ: “Xét đến cùng vẫn là do em không phải con ruột của nhà họ.

Dù có bị thu mua hay phá sản thì khúc mắc giữa em và họ vẫn còn đó.

Muốn giải quyết những khúc mắc này, vẫn phải tìm cách khác.”
“Em định làm thế nào?”
“Tạm thời em chưa nghĩ ra, giặc đến thì đánh, nước lên nâng nền, cứ thuận theo tự nhiên thôi.

Đợi bắt được hung thủ phóng hỏa lần này rồi hẵng bàn sau.

Tống Kim Minh đã chạy trốn rồi, mấy anh em khác của anh ta lại không có chí hướng gì cả.

Trong đám người của nhà họ Tống này, đúng là tạm thời em vẫn chưa biết ai đáng nghi hơn.

Bên phía cảnh sát có thể tìm được kính lúp thì nhất định cũng có thể tra ra được những manh mối khác, ngồi chờ kết quả của họ thôi.”
Tưởng Tử Hàn không nói thêm gì nữa mà lái sang chuyện khác: “Cuối tuần em chuẩn bị một chút, đi tham gia một buổi gặp gỡ cùng anh.”
“Là cái mà lần trước anh nói với em á?”
“Ừ.”
Tống Hân Nghiên hơi sửng sốt.
Gần đây xảy ra nhiều chuyện như thế, cô còn tưởng rằng buổi gặp gỡ đó đã qua rồi chứ.
Cô đè những suy nghĩ rối loạn trong lòng lại rồi hỏi: “Là buổi gặp gỡ gì đấy?”
“Đi rồi em khắc biết.

Không cần phải chú trọng lắm, ăn mặc hơi nghiêm trang một chút, đừng hở hang là được.”
Tống Hân Nghiên trầm ngâm giây lát rồi gật đầu: “Ừ, em biết rồi.”
Cô đang nghĩ xem đến lúc đó mình mặc gì thì Tưởng Tử Hàn đã ném một tấm thẻ qua: “Đi mua mấy bộ lễ phục đẹp một chút, đừng làm anh xấu mặt.”
Tống Hân Nghiên thầm nguýt mắt, hào sảng nhận thẻ.
Tưởng Tử Hàn lặng lẽ cong khóe môi: “Tiện thể cũng chọn cho anh một bộ luôn.”
“Hả?”
Người đàn ông đã vùi đầu ăn cơm, không để ý tới cô nữa.
Tống Hân Nghiên thầm tính toán trong lòng.
Thứ sáu, vừa hay lô hàng đầu tiên của nhà máy có thể xuất đi.
Sau khi xuất hàng suôn sẻ, thứ bảy và chủ nhật cô có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi.
Họ mới vừa giải thích rõ hiểu nhầm với nhau, vừa khéo cuối tuần có thể bầu bạn với anh, coi như bù đắp.
...
Nhờ sự giúp đỡ của Tống Dương Minh, nhà máy lập tức bớt được rất nhiều áp lực.
Mọi người làm việc suốt ngày đêm, một ngày ba ca thay nhau nghỉ ngơi.

Cuối cùng cũng kịp xuất lô hàng đầu tiên trước thứ sáu.
Tống Hân Nghiên tổ chức tiệc mừng công trong căn tin của nhà máy.
“Anh, hai ngày nay mọi người vất vả rồi, lát nữa em không giữ mọi người ở lại thêm nữa, anh mau đưa đồng đội của mình về đi.

Tuy làm theo đúng quy trình, nhưng với lần hành động lớn thế này, dư luận sẽ không bận tâm nhiều như vậy đâu.

Họ sẽ chỉ cắn chặt mối quan hệ anh em của chúng ta, đến lúc đó, một khi làm ầm ĩ sẽ không tốt cho tiền đồ của các anh.”
Đường nét gương mặt rắn rỏi, điển trai của Tống Dương Minh trở nên dịu dàng: “Tuổi còn nhỏ mà y như bà cụ non, Tưởng Tử Hàn vẫn chịu nổi em à?”
Tống Hân Nghiên tức giận bừng bừng, trừng mắt với anh ấy: “Em đang nói nghiêm túc đấy!”
Tống Dương Minh buồn cười xoa chiếc đầu nhỏ của em gái: “Em yên tâm đi, bọn anh làm theo thủ tục hợp pháp, người khác chẳng thể nói gì được.

Nhưng quả thật anh ra ngoài cũng lâu rồi, đã đến lúc phải trở về.

Lần sau nhớ nhé, có chuyện gì cũng đừng cố gánh.

Chuyện gì cũng để một cô gái như em đứng mũi chịu sào, bảo hai tên đàn ông như anh trai và chồng em biết vứt mặt mũi đi đâu đây?”
Tống Hân Nghiên cúi đầu lắng nghe dạy bảo.
Tống Dương Minh lại nói: “Còn về nguyên nhân nhà máy xảy ra hỏa hoạn, chồng em đang điều tra rồi nên anh sẽ không nhúng tay vào.

Anh tin cậu ta!”
“Chậc.” Tống Hân Nghiên cảm thán: “Hai ngày nay cả hai mới gặp nhau vài lần, cũng không thấy có giao tình gì cả, vậy mà lại tràn trề lòng tin luôn à.”
Tống Dương Minh liếc xéo cô: “Biết là được rồi, nếu cậu ta dám bắt nạt em...”
“Sẽ không, sẽ không đâu.” Tống Hân Nghiên vội ngắt lời.
Dùng bữa xong, Tống Dương Minh không tiếp tục ở lại nữa, cả đội lập tức rời đi.
Sau khi rời khỏi nhà máy, Tống Dương Minh để cả đội đi trước, còn anh ấy đi vòng tới chỗ chú ba Tống Quốc Bảo một chuyến.
Tống Quốc Bảo bao nuôi một cô người mẫu trẻ tuổi ở bên ngoài.
Lúc Tống Dương Minh tới, ông ta đang đánh bài uống trà với cô tình nhân nhỏ, chơi cực kỳ vui vẻ.
“Ôi, Dương Minh, sao lại đến đây thế? Có chuyện gì thì gọi điện cho chú ba là được mà.”
Tống Dương Minh bước tới, mạnh mẽ túm người đứng dậy khỏi bàn đánh bài: “Tìm chỗ nói chuyện.”
Tống Quốc Bảo không vui, nhưng lại sợ thằng cháu này.
Dù sao trong cái nhà này, ông ta là kẻ ăn bám duy nhất.
Giải tán ván bài, ông ta dẫn người tới phòng sách.
“Ở đây không có người ngoài, bây giờ có thể nói rồi.”
Tống Dương Minh đứng thẳng lưng, gương mặt rắn rỏi ít khi nói cười: “Chú ba, chú dừng tay lại đi, đừng nhằm vào Hân Nghiên nữa.”
“Nhằm vào Tống Hân Nghiên ấy ahr?” Tống Quốc Bảo buồn cười chỉ vào mình: “Chú á? Dương Minh, cháu có bị bệnh không thế?”
“Kính lúp.” Tống Dương Minh đơn giản thốt ra hai chữ.
“Cái khỉ gì vậy?” Tống Quốc Bảo nghe xong, vẻ mặt ngơ ngác.
Tống Dương Minh lạnh lùng nói: “Mấy ngày trước, một nhà máy thuộc quyền quản lý của Hân Nghiên đã xảy ra hỏa hoạn, chắc chú ba cũng biết nhỉ?”
Tống Quốc Bảo trừng mắt dựng mày, giận dữ nói: “Cháu nghi ngờ chú hả?”
Tống Dương Minh không để ý tới ông ta mà nói tiếp: “Có người đã tìm thấy một chiếc kính lúp ở hiện trường vụ cháy.

Ngày thường trông chú ba không quan tâm đến mọi chuyện, không để ý tới gì hết, nhưng chú lại có sở thích sưu tầm kính lúp.

Trong hầm ngầm của nhà chú ba có một phòng chất đầy kính lúp sưu tầm được, đúng chứ? Chú nói mình không làm thì ai tin đây?”
“Tống Dương Minh!”
Tống Quốc Bảo tức giận trừng mắt, lồng ngực phập phồng kịch liệt: “Dù thế nào chú cũng là chú ba của cháu, không bằng chứng gì, ai cho cháu lá gan đi bôi nhọ bậc cha chú của mình như thế? Chú sưu tầm thì đã sao? Lẽ nào chú không thể có một vài sở thích nào à?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui