Duyên Trời Định Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu


Tống Dương Minh đau lòng nhíu mày lại, nổi giận đùng đùng xoay người đi, chuẩn bị đòi lại danh dự giúp cô.
“Haiz, để làm gì đâu chứ.”
Tống Hân Nghiên nuốt ngược nước mắt vào trong, kéo anh ấy lại.
“Xả giận cho em!” Tống Dương Minh lạnh lùng nói.
“Đừng quên màu áo trên người anh, mau bảo các chiến hữu của anh đi đi.

Bọn em làm ầm ĩ còn được, nhưng thân phận của các anh thì không thể!”
Tống Hân Nghiên khẽ nói.
Tống Dương Minh bất đắc dĩ nhắm mắt lại, nhịn xuống: “Thôi, để lần sau anh sẽ lấy lại cho em!”
Anh ấy kéo Tống Hân Nghiên đi tới chiếc xe bên ngoài đoàn người.
Khương Thu Mộc quệt miệng, say như điếu đổ.
Đẹp!
Quá đẹp!
Vừa ngầu vừa đẹp!
“Trồng cây si” xong, cô vội vã đuổi theo.
Cả một đoàn người ùn ùn, tới nhanh mà đi cũng vội.
Các phóng viên buồn bực nhìn mấy chiếc xe đang nhanh chóng rời đi, tức đến nỗi giậm chân.
Mặc dù bất mãn nhưng không ai dám chụp ảnh cả đoàn quân nhân mặc quân phục như thế, đã vậy còn vì cái loại drama này nữa!
Dù sao thì họ vẫn còn lý trí, biết có một số giới hạn mà những người bình thường như họ không thể chạm vào.

Khách sạn.
Tống Dương Minh thuê một căn phòng nhỏ, gọi một bàn toàn những món mà Tống Hân Nghiên thích ăn.
“Ăn vào là có thể khiến cho con người ta vui vẻ.

Em ăn đi, bây giờ không có ai quấy rầy nữa rồi.”
Tâm trạng của Tống Hân Nghiên đã bình phục kha khá.
Bị quậy cho một trận như thế, còn ăn uống thế nào được nữa.
Nhưng mà cô không muốn để cho anh trai lo lắng, lập tức làm bộ như mình đói điên lên được, cầm đũa và từng miếng từng miếng cơm vào trong miệng: “Cảm ơn anh trai, anh cứ như chúa cứu thế của em vậy, không có anh, sau này em biết làm sao đây?”
Tống Dương Minh bật cười: “Cái bản lĩnh nịnh bợ này… Em dùng cách này để câu được Tưởng Tử Hàn à?”
Động tác và cơm của Tống Hân Nghiên hơi khựng lại, sau đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, lại tiếp tục: “Anh ấy không cần phải câu, tự động đưa tới cửa.”
Tống Dương Minh gắp một miếng thịt bò cho cô, vuốt tóc cô, nói: “Em vẫn còn có anh trai mà.”
Ngày hôm đó cô bảo anh ấy tìm giúp camera giám sát ở hội trường, vì sau khi anh ấy gửi video cho cô thì không sao hết… Không ngờ chuyện lần đó chẳng gây ra sóng gió gì lớn cả, nhưng sau đó mối quan hệ giữa cô với Tưởng Tử Hàn lại thật sự tan tành.

Tống Dương Minh nhìn cô em gái trước mặt, trong mắt tràn ngập vẻ đau lòng.
Sống mũi Tống Hân Nghiên cay cay, suýt nữa đã khóc lên.
Cô đẩy tay anh ấy ra, mạnh miệng: “Đừng quên hình tượng quân nhân rắn rỏi như sắt của anh, đừng đa sầu đa cảm.

Em gái anh đỉnh lắm, không yếu ớt vậy đâu.”
Tống Dương Minh cười cười, không nói thêm gì nữa.

Thủ đô.
Tây Hải club, phòng VIP.
Trong bầu không khí ngột ngạt, Tưởng Tử Hàn đứng dậy, cầm theo áo vắt bên cạnh: “Tôi không sao, cũng về rồi, cái gì nên làm cũng làm rồi.”
Từ sau khi trở về từ Hải Thành, anh vẫn luôn ở chỗ này.
Lục Minh Hạo và Tô Thần Nam không yên tâm, vẫn luôn theo chân anh, một mực ở lại đây với anh.
Hai ngày hai đêm rồi!
Trời ạ, cuối cùng cũng có thể rời đi.
Tô Thần Nam đứng dậy cựa quậy người, hỏi: “Tỉnh táo chưa?”
Tưởng Tử Hàn nở nụ cười giễu cợt: “Một người phụ nữ thôi mà, lãng phí hai ngày còn chưa đủ chắc?”
Lục Minh Hạo muốn nói lại thôi, cậu ta muốn nói đây không phải vấn đề hai ngày.
Tưởng Tử Hàn nhàn nhạt liếc cậu ta một cái: “Tôi không muốn nghe, tốt nhất là cậu đừng nói.”
Lục Minh Hạo: “...”
“Được rồi.” Cậu ta duỗi người: “Em sai người chuyển đồ của anh về Lịch Viên trước, trước khi về thì cùng ăn một bữa cơm được không?”
Mấy ngày nay, mọi người đều chưa ăn được một bữa tử tế.
Tưởng Tử Hàn gật đầu.
Mấy người lâu không nhúc nhích, đều rất mệt mỏi.
Lục Minh Hạo lập tức gọi phục vụ mang một bàn cao lương mỹ vị lên: “Ăn thôi ăn thôi, ăn xong thì ai về nhà nấy, cuối cùng cũng có thể duỗi tay duỗi chân mà ngủ rồi.”
Lúc đang ăn, TV treo trong căn phòng vẫn luôn chiếu quảng cáo của club bỗng đổi nội dung, phát tin tức.
Lại đúng lúc là kênh giải trí, là đoạn Tống Hân Nghiên hướng về phía ống kính chất vấn Tưởng Tử Hàn một cách khí khách.
Sắc mặt của cô không tệ lắm, ánh mắt khi nhìn vào ống kính vô cùng hăng hái: “Các người nói tôi cặn bã, rốt cuộc là tôi cặn bã với ai? Người đàn ông duy nhất từng có quan hệ với tôi từ đầu đến cuối chỉ có một mình Tưởng Tử Hàn… Tưởng Tử Hàn, tỉnh táo chút đi…”
“Bõm!”
Lục Minh Hạo kinh ngạc đến nỗi miếng sườn muối tiêu trên đũa rơi vào bát canh lúc nào không biết.
Canh bắn tung tóe ra bàn, cũng bắn lên vạt áo của cậu ta.
Cậu ta không để ý.
Đậu mòe!
Cô gái này cũng can đảm quá ha, dám kêu lão Tưởng đầu hàng trước bàn dân thiên hạ.
Ngại chết không đủ nhanh hả!
Cả căn phòng cũng như hiện trường phỏng vấn, đều im như thóc.
Ba người nhìn chằm chằm vào TV, không ai muốn kêu người đổi kênh.
Đoạn video bị cắt, màn hình lại quay về với người dẫn chương trình vui tính nhiều chuyện.
Tô Thần Nam hoàn hồn, vội gọi phục vụ tới: “Tắt TV đi.”
TV được tắt đi, căn phòng lại khôi phục sự tĩnh lặng.
Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo lo lắng mà nhìn Tưởng Tử Hàn.
“Không sao.” Tưởng Tử Hàn thản nhiên gắp rau, bình tĩnh ăn: “Đã sớm lật bài rồi, tôi và cô ta đã trở thành người xa lạ.”
Chính là bởi vậy nên mới càng khiến cho người ta lo lắng đấy nhé.
Quá bình tĩnh!
Quá không bình thường!
Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo liếc nhìn nhau, nhưng không ai dám tiếp lời, cũng không dám khuyên bảo điều gì, chỉ có thể cười xuề xòa nói sang chủ đề khác.

Lịch Viên.
Lúc Tưởng Tử Hàn ăn cơm xong về đến nhà, Sở Thu Khánh đúng lúc bưng một phần cơm từ trong bếp ra.
Thấy anh về, hai mắt cô ta lập tức sáng lên, vội đặt đồ ăn lên bàn rồi ra đón: “Về rồi đấy à, mệt không?”
Đưa tay ra chuẩn bị nhận lấy áo khoác trong tay anh.
Thấy cô ta ở đây, Tưởng Tử Hàn không hề bất ngờ.
Mộ Kiều Dung là vợ bé, anh là con riêng, không được vào cửa chính của nhà họ Tưởng.
Nơi này là nhà của bọn họ, Mộ Kiều Dung là chủ nhà, mời con cháu mà mình thích tới nhà là chuyện thường xuyên xảy ra.
Tưởng Tử Hàn vừa lịch sự vừa khách sáo mà gật đầu một cái với cô ta, tay vung một cái, tạo thành một đường cong giữa không trung, áo khoác bay thẳng, đáp xuống bên cạnh ghế sofa.
Cánh tay đang đưa ra của Sở Thu Khánh khựng lại giữa không trung.
Tưởng Tử Hàn vờ như không thấy.
Mộ Kiều Dung cười hòa giải: “Biết con sắp về, Thu Khánh đã đặc biệt làm riêng một bàn toàn món con thích đấy, mau lại đây.”
“Không cần.”
Tưởng Tử Hàn hờ hững lạnh nhạt từ chối: “Con ăn cơm rồi.”
Ánh mắt lành lạnh quét một vòng quanh phòng: “Minh Trúc đâu?”
“Ở trên tầng rồi.

Bảo là có bài tập, đang làm ở trên đó, cũng không cho bọn mẹ vào xem.”
Tưởng Tử Hàn gật đầu, cứ thế xoay người lên tầng.
Mộ Kiều Dung đi tới bên cạnh Sở Thu Khánh, vỗ lưng cô ta an ủi: “Đàn ông đều thế cả, cứ từ từ, rồi nó sẽ hiểu được lòng tốt của con.”
Sở Thu Khánh gật cầu cười dịu dàng, nhưng cánh tay thu về bên hông lại lặng lẽ siết chặt.
Tưởng Tử Hàn lên tầng, gõ gõ cửa cho có lệ rồi cứ thế đẩy cửa vào.
Ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra, một vật thể không rõ nguồn gốc “vèo” một cái bay ra từ trong phòng, bay thẳng về phía mặt anh.
Tưởng Tử Hàn phản ứng rất nhanh.
Lập tức ngửa đầu ra sau, tay khua một cái, chộp được vật thể không rõ nguồn gốc vào tay.
Cái thứ này là một đồ vật hình trụ, anh nắm một đầu, một đầu khác “koong” một cái, theo quán tính đập vào trán anh mới hoàn toàn dừng lại.
Tưởng Tử Hàn cảm thấy bản thân phải ngẩn ra một lúc, trên trán chắc đã sưng lên rồi, nóng rát đau đớn.
Ngọn lửa trong lòng anh phừng lên: “Tưởng Minh Trúc!”
Cô nhóc chống nạnh, cái mặt nhỏ dọa nạt, vừa hung hăng vừa đáng yêu, cặp mắt trừng về phía cánh cửa hét lên: “Đi ra ngoài, con không muốn nhìn thấy ba!”
Tưởng Tử Hàn nghẹn họng.
Liếc nhìn quả lựu đạn được ghép lại bằng lego, anh càng giận hơn: “Trong khoảng thời gian ba không ở đây, con lại học mấy thứ này à?”
Cô nhóc không chút yếu thế: “Yên tâm đi, con không cần học cũng mạnh hơn ba.

Ít nhất thì mắt con sáng, đầu óc con minh mẫn.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui