Duyên Trời Định Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu


Tiếng chuông vang bên tai khiến Tống Hân Nghiên nhíu chặt mày, bàn chân đang bước ra bỗng lùi về phía sau.
Xung quanh chợt trở nên yên tĩnh.
Đang vào giữa trưa, trong cửa hàng cũng không có mấy người.
Cho dù là người đi ra hay là đi vào trong cửa hàng đều chỉ có duy nhất Tống Hân Nghiên.
Cửa hàng trưởng và nhân viên tư vấn sản phẩm chạy tới cản cô lại không cho đi.
“Thưa cô, thành thật xin lỗi, tạm thời cô không thể đi được.

Trên người cô có thể có đồ của cửa hàng chúng tôi, xin cô phối hợp cho kiểm tra một chút.”
Tống Hân Nghiên giơ hai tay lên cho bọn họ nhìn: “Chắc chắn có đấy, là đồ dùng thử nè.

Thoa hết lên đây rồi, vậy cũng tính hả?”
“Ái chà, có mấy người vừa nhìn đã biết là nghèo túng không thể mua nổi đồ hiệu rồi.

Thu Khánh nhà chúng tôi...!À không, bây giờ hẳn phải gọi là mợ ba của nhà họ Tưởng mới đúng.

Mợ ba nhà họ Tưởng chúng tôi nói chuyện với cô mà cô còn phớt lờ không thèm quan tâm.” Trương Mỹ Dung khoanh tay trước ngực, nói mỉa: “Tôi còn tưởng loại thanh tao gì lắm, hóa ra cũng chỉ là một đứa ăn cắp thôi…”
Chuông báo chống trộm vẫn còn chưa tan.
Tiếng vang “tít tít” thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Nhìn thấy Tống Hân Nghiên lúng túng, trong lòng Sở Thu Khánh thầm thấy hả giận khôn xiết.

Nhưng lúc liếc tới camera theo dõi trên đầu, cô ta lại vừa tức vừa giận Trương Mỹ Dung này quả là đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
Cô ta khẽ nhíu mày, thấp giọng nhắc nhở Trương Mỹ Dung: “Đừng làm quá, trong cửa hàng có camera theo dõi đấy.”
Ý cười trên khóe miệng của Trương Mỹ Dung vẫn không giảm chút nào: “Yên tâm, tớ có quan sát rồi.

Góc độ ban nãy vừa đúng lúc là góc mù, camera không quay tới được đâu.”
Sở Thu Khánh giãn mày ra.
Chuyện bị huyên náo ầm ĩ, đã làm đả động tới cửa hàng.
Giám đốc cửa hàng dắt theo bảo vệ tới, nhìn có vẻ khách khí nhưng thái độ lại rất quyết liệt: “Thật xin lỗi thưa cô, xin mời phối hợp để chúng tôi kiểm tra một chút!”
Trong đầu Tống Hân Nghiên nhanh chóng nhảy số nhớ lại tất cả mọi chuyện đã trải qua hôm nay.
Cô thuận theo yêu cầu của giám đốc cửa hàng tháo túi xách xuống rồi đưa tới.

Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, cô đi theo phía có gắn chuông chống trộm mà ra khỏi cửa hàng.
Chuông chống trộm không hề vang lên.
Bảo vệ cầm túi xách đi ra, chuông chống trộm lập tức reo vang inh ỏi.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm về phía túi xách của cô.
Tống Hân Nghiên điềm tĩnh không chút căng thẳng: “Cứ tha hồ kiểm tra.”
Vì hôm nay phải tham gia buổi phỏng vấn nên cô mang theo túi xách, bên trong chỉ có CV và một bịch khăn giấy, còn có thêm điện thoại của cô nữa thôi.
Bảo vệ đổ hết đồ bên trong túi xách ra.
Ngoại trừ điện thoại di động và xấp văn kiện ra, bên trong còn trộn lẫn một hộp cushion vẫn còn nguyên tem cùng loại với mặt hàng của cửa hàng chuyên doanh.
Tất cả mọi người cũng đều nhìn thấy rõ ràng.
Tống Hân Nghiên híp mắt, nhớ lại chuyện xảy ra lúc nãy.
Cửa hàng trưởng hít ngược một hơi, nói: “Đây là cushion của cửa hàng chúng tôi, giá trị hơn 6 triệu đấy.”
Nói xong lại duỗi tay muốn lấy về.
Tống Hân Nghiên lập tức tóm lấy cổ tay của cô ta, cản lại: “Chuyện vẫn còn chưa rõ trước sau, tốt nhất cô đừng có đụng vào.”
Cửa hàng trưởng biến sắc, lạnh lùng nói: “Cô có ý gì? Cô dám nói đây không phải là đồ của cửa tiệm chúng tôi?”
Người đứng vây xem xôn xao trách móc: “Thật đúng là không biết xấu hổ, đã bị bắt tại trận rồi còn muốn chống chế.”
“Mua không nổi thì đừng xài, vậy mà lại đi ăn cắp! Ăn cắp cũng thôi đi, đã bị bắt rồi không muốn trả lại.”
“Người như này phải nên báo cảnh sát bắt lại!”
“Đúng đó, báo cảnh sát đi.

Hôm nay có thể trộm hộp phấn cushion 6 triệu, ai biết được sáng mai có thể đi trộm 60 triệu, 600 triệu rồi thậm chí cả món đồ 6 tỷ thì sao...”
“...”
Tống Hân Nghiên nghe đủ lời mắng nhiếc, cũng không tức giận.
Cô nở nụ cười như có như không, quét mắt nhìn qua Sở Thu Khánh và Trương Mỹ Dung, đầu đuôi chuyện ra sao đã rõ rành rạch trong đầu cả rồi.
“Đồ có thể đúng là của cửa tiệm mấy người, nhưng mà có phải là tôi lấy hay không thì không chỉ dựa vào lời cô hay tôi nói là tính được.”
Tống Hân Nghiên lấy điện thoại di động từ trong xấp văn kiện, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người mà nhấn gọi số 113 báo cảnh sát.
Cảnh sát đi tuần tra ở cửa hàng nhanh chóng chạy tới.
Tống Hân Nghiên tóm tắt đầu đuôi mọi chuyện một mạch: “Tôi vừa là kẻ tình nghi, cũng là người bị hại báo cảnh sát, nếu như đôi bên đều cho mình có lý thì kính mong đồng chí cảnh sát giữ lại tất cả mọi người ở hiện trường thật kỹ, đừng để cho tên ăn cắp thật sự chuồn mất.”
Cảnh sát tới tìm cửa hàng trưởng và nhân viên giới thiệu sản phẩm hỏi rõ sự tình: “Chuyện vẫn cần được điều tra thêm, hai người đi theo tôi tới cục cảnh sát.”
“Điều đương nhiên rồi.”
Tống Hân Nghiên gật đầu, lại nhắc nhở thêm: “Đồ này được tìm thấy trong túi xách của tôi, nếu như là tôi ăn cắp thì trên đó nhất định có dấu vân tay của tôi.

Các anh mang về quét dấu vân tay trên đó rồi so sánh với dấu vân tay của tất cả mọi người có mặt trong cửa hàng này ngày hôm nay, kết hợp với điều tra thì thủ phạm là ai sẽ lập tức điều tra ra được thôi.”
Mặt Trương Mỹ Dung lập tức biến sắc.
Sở Thu Khánh thầm mắng một câu thứ vô dụng, liếc mắt ra hiệu với Trương Mỹ Dung, cả hai lặng lẽ di chuyển về phía cửa ra vào.
Tống Hân Nghiên tinh mắt quét qua: “Cô Sở, cô Trương, chuyện này còn chưa điều tra ra manh mối đâu, hai người định đi đâu thế?”
Cả hai đã tới cửa, sắp sửa đi ra ngoài rồi.
Tống Hân Nghiên vừa nói, tất cả mọi người đều quay sang về phía hai người họ.
Cảnh sát đã phá án nhiều năm, ánh mắt rất tinh tường, có loại người kiểu gì mà chưa từng gặp qua đâu, lúc này cũng giữ hai người kia lại.
Sở Thu Khánh thấy không thể đi được bèn lập tức thay đổi kế sách.
Cô ta nháy mắt ra hiệu cho cửa hàng trưởng.
Cửa hàng trưởng lập tức nhận tín hiệu bèn “ôi chao” một tiếng, vỗ trán mình rồi nói với vẻ mặt vô cùng áy náy: “Anh coi đầu óc tôi thật là...!Anh cảnh sát à, quả thật là ngại quá, là do sơ suất của tôi.

Hộp phấn cushion này là tôi vừa mới đưa cho cô gái này nhưng lại quên bấm thanh toán.

Vừa nghe thấy tiếng chuông chống trộm vang lên tôi cũng hoảng quá mới quên khuấy chuyện này đi...!Đây chỉ là một sự hiểu lầm thôi, làm trễ nãi thời gian của các anh, tôi thành thật xin lỗi.

Bây giờ không sao nữa rồi, làm phiền các anh đi cho...”
Vừa nói lại vừa có ý muốn đuổi cảnh sát đi.
“Không phải hiểu lầm.”
Tống Hân Nghiên cười mỉa cắt ngang lời cô ta: “Anh cảnh sát, người báo cảnh sát là tôi, cửa hàng trưởng có thể quên đưa đồ gì cho ai, nhưng mà tôi nhớ rất rõ không có ai đưa đồ gì cho tôi cả! Rõ ràng là vu oan giá họa, cô nói hiểu lầm thì chính là hiểu lầm chắc? Lừa gạt cảnh sát đấy à? Hay là… cô cửa hàng trưởng này đang muốn bao che cho ai đó?”
Cửa hàng trưởng mặt đỏ tía tai: “Cô gái này đừng có nói bậy vô lý chứ!”
“Có phải là nói bậy hay không thì sau khi cảnh sát điều tra sẽ biết rõ thôi, cô vội đưa ra kết luận như vậy làm gì?”
Tống Hân Nghiên không để ý tới cô ta nữa, quay mặt về phía cảnh sát, nghiêm túc nói: “Lấy tư cách là một người bị tình nghi và một người bị hại, tôi yêu cầu điều tra rõ việc này.

Hôm nay cửa hàng chuyên doanh nhất định phải cho tôi một lời giải thích.”
Chuyện huyên náo càng lúc càng lớn, Sở Thu Khánh không thể không cắn răng mà đứng ra.
Cô ta đi tới cạnh Tống Hân Nghiên, nhỏ giọng dịu dàng nói: “Hân Nghiên, chuyện vừa nãy là do Mỹ Dung không đúng, cô ấy chỉ đùa với cô chút thôi, cô cũng đừng so đo với cô ấy.

Sau này cô cũng phải định cư ở thủ đô, mọi người đi đâu cũng sẽ gặp nhau, sao cứ phải...”
“Thật ngại quá, tôi không quen mấy người.

Gặp một lần đã xui xẻo vậy rồi, tôi cũng không muốn về sau sẽ gặp hoài đâu.

Loại người bủn xỉn như tôi thích nhất là so đo đó, đùa kiểu này tôi đùa không nổi rồi.”
Tống Hân Nghiên lùi về sau một bước, nói với cảnh sát: “Chuyện nên làm như nào thì cứ làm như thế, mong các anh tiến hành theo tuần tự đi.”
Đã nói tới nước này rồi, viên cảnh sát cũng không nói thêm gì nữa, đeo găng tay mang hộp cushion bỏ vào trong túi bóng, sai người mang đi lấy dấu vân tay.
Rồi đưa toàn bộ người có mặt ở đây tới đồn cảnh sát luôn.
Người trong cuộc đi theo cảnh sát, nhưng toàn bộ cảnh tượng này đã bị người đứng vây xem lấy điện thoại ra quay video up lên trên mạng rồi.
...
Đồn cảnh sát.
Cảnh sát lần lượt cho tất cả mọi người chép khẩu cung, sau đó lên tiếng khiển trách: “Mấy người vừa nhìn cũng biết đều đã học qua đại học cả rồi, cũng là người giàu có mà, đùa giỡn cũng phải có chừng mực thôi chứ, về sau đừng có mà đùa kiểu này nữa.

Được rồi, bây giờ sẽ lưu lại thông tin cá nhân của từng người, liên lạc với người nhà để tới bảo lãnh.

Đợi tới lúc có dấu vân tay so sánh rồi thì chúng tôi sẽ tự động liên lạc lại với mấy người, thông báo cụ thể kết quả xử lý.”
Lúc này, Tống Hân Nghiên đứng lên nói: “Tôi không đồng ý.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui