Duyên Trời Định Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu


Người phụ nữ với khí thế và vị thế quyền lực bên cạnh Dạ Như Tuyết nhìn sang.
Khi nhìn thấy John thì rõ ràng đã sửng sốt, sự cao ngạo trên mặt nhanh chóng lui đi, thay vào đó là vẻ thân thiện và vươn tay với anh ta: “Anh John, đã lâu không gặp.”
John mỉm cười lịch sự và bắt tay cô ta.
“Giám đốc Ninh.” Không thể tránh được, Đường Vũ Diệp cũng hờ hững chào hỏi.
Người phụ nữ cứ như không nghe thấy.
Cô ta xã giao khách sáo với John vài câu, sau đó rời đi cùng Dạ Như Tuyết.
Ba người Tống Hân Nghiên đi vào thang máy.
Cửa thang máy khép lại, cô tò mò hỏi Đường Vũ Diệp: “Người phụ nữ vừa rồi là giám đốc Ninh à?”
Đường Vũ Diệp nói không nên lời: “Phó giám đốc bộ phận nghiên cứu phát triển của Hoa Thắng, cùng cấp bậc với tôi.

Nhưng mà người ta ngạo mạn, mắt nhìn trên trời, nhìn người khác bằng lỗ mũi.”
Phó giám đốc bộ phận nghiên cứu phát triển của Hoa Thắng?
Tống Hân Nghiên nhớ vừa rồi trông Dạ Như Tuyết và cô ta khá thân, khi Dạ Như Tuyết thấy cô, dáng vẻ liền bất ngờ và bối rối, trong đầu cô chợt nảy lên một suy đoán táo bạo.
Chẳng lẽ là do Dạ Như Tuyết?
Ngay từ lúc cô bước vào cửa nhà họ Dạ, cô gái này đã niềm nở kéo tay cô, đối xử với cô rất nhiệt tình.
Vậy là, tất cả mọi thứ đều là giả ư?
Cô cười an ủi Đường Vũ Diệp: “Đừng tức giận, một người như thế, dù năng lực có lớn mạnh đến đâu thì cuộc sống cũng đã định trước rằng sự nghiệp đi không được bao xa.

Nhìn người khác bằng lỗ mũi, sớm muộn gì cũng phải ngã sấp mặt, chúng ta không cần so bì với cô ta làm gì.”
Đường Vũ Diệp hừ một tiếng: “Tôi không thèm so bì với người như thế.”
John nghe được đối thoại giữa hai người mà không nhịn được cười: “Hôm nay chúng ta đến đây không phải để cãi vã hay đánh nhau, quan trọng là đến đòi lại công bằng.

Nhưng nếu hai người muốn ầm ĩ lên thì không cần phải bận tâm làm gì hết!”
Tống Hân Nghiên và Đường Vũ Diệp nở nụ cười, đồng thanh nói: “Chúng tôi là thục nữ!”
...
Ba người vừa đến chưa lâu, cảnh sát cũng đến.
Cả nhóm người được dẫn vào phòng họp.
Không bao lâu sau, tổng giám đốc của Hoa Thắng - Hoa Uyển Dư dẫn theo thư ký hiên ngang tiến vào.
Hoa Uyển Dư đã ngoài bốn mươi tuổi, khuôn mặt không tính là xinh đẹp nhưng khi kết hợp tổng thể lại tạo nên một loại khí chất sắc bén.
Bà ta trang điểm tinh tế, mái tóc được búi kỹ sau đầu, bộ quần áo thắt eo màu trắng vừa sạch sẽ vừa gọn gàng.
Trên chân là đôi cao gót đế nhọn 3cm, lúc bước đi có sự mạnh mẽ oai phong.
“Ôi chao, thật ngại quá! Tôi có cuộc họp, đợi hơi lâu.”
Hoa Uyển Dư cười vươn tay với John: “Đã lâu không gặp, John.”
“Tổng giám đốc Hoa cao quý bận rộn, cũng dễ hiểu thôi mà.”
John bắt tay bà ta.
Hoa Uyển Dư đưa mắt nhìn lướt qua mấy người Tống Hân Nghiên, nụ cười trên mặt vẫn không giảm: “John, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám.

Anh dẫn theo nhiều người đến chỗ tôi như vậy là có ý gì?”
Trong lúc nói chuyện, mọi người được mời ngồi xuống.
Các thư ký đã được huấn luyện bài bản lập tức lên đồ uống theo yêu cầu của mọi người.
John cũng không nói vòng vo với bà ta, yêu cầu Tống Hân Nghiên đưa hạng mục của cô và Hoa Thắng cho Hoa Uyển Dư cùng xem.
Anh ta nói: “Hạng mục mới của Hoa Thắng, chắc hẳn tổng giám đốc Hoa không xa lạ gì đúng không?”
Hoa Uyển Dư thản nhiên lật xem hai bản kế hoạch, không nói tiếng nào.
John nhàn hạ tựa vào lưng ghế, ngón tay gõ nhịp trên bàn họp: “Hạng mục này là của nhân viên phòng nghiên cứu phát triển công ty chúng tôi.

Ngay khi chúng tôi vừa chuẩn bị khởi động thì Hoa Thắng lại giành trước một bước.

Tổng giám đốc Hoa, bà có cảm thấy trùng hợp quá không?”
Hoa Uyển Dư đặt bản kế hoạch sang một bên: “John, chúng ta bàn lý với nhau đi.

Anh cũng nói đấy, hạng mục này do công ty chúng tôi đi trước, đạo lý trước sau hẳn anh cũng hiểu mà đúng không? Dù không đề cập đến vấn đề đó, anh cũng có bằng chứng gì chứng minh hạng mục này là của nhân viên phòng nghiên cứu phát triển công ty anh?”
“Đương nhiên là có bằng chứng.

Nếu không có thì hôm nay tôi cũng sẽ không đến đây tìm bà gây phiền hà như vậy đâu.

Để tránh hai bên tranh chấp không chính đáng, nên lúc tới tôi cũng tiện thể gọi cảnh sát đến luôn rồi, coi như là bộ phận hòa giải trung gian đi nhỉ?”
John chậm rãi nói xong, dáng vẻ như thể đã có tính toán trước.
Đôi mắt sắc bén của Hoa Uyển Dư trầm xuống: “Tôi cũng không biết dưới mí mắt của tôi lại có thể xảy ra chuyện thế này đấy! Nhưng tôi cũng không thể chỉ nghe lời nói một phía từ anh được.”
Bà ta đánh mắt ra hiệu với thư ký: “Gọi Ninh Bội đến đây.”
Không bao lâu, Ninh Bội vội vã bước vào.
Chính là giám đốc Ninh mà vừa nãy đi cùng Dạ Như Tuyết khi mấy người Tống Hân Nghiên chờ thang máy.
“Tổng giám đốc Hoa tìm tôi sao?”
Ninh Bội cao ngạo trong thang máy không thấy đâu nữa, mà thay vào đó là một người cung kính trước Hoa Uyển Dư.
Hoa Uyển Dư đưa hai bản kế hoạch đến trước mặt cô ta: “Cho tôi một lời giải thích đi.”
Ninh Bội chớp mắt, dửng dưng mỉm cười: “Tôi còn tưởng là chuyện gì, hóa ra là cái này à.”
Cô ta đặt bản kế hoạch lại trên bàn, không hề sợ hãi mà nhìn chằm chằm vào Tống Hân Nghiên, kiêu ngạo nói: “Tổng giám đốc Hoa, hạng mục này là do tôi làm.

Trước đó tôi nghe nói rằng ở PL có một người mới ăn cắp kế hoạch của tôi, ban đầu tôi cũng chịnh định tính toán làm gì, nào ngờ hôm nay lại bị cô ta cắn ngược lại.”
Tống Hân Nghiên cười nhạt: “Rốt cuộc là ai sao chép của ai, nhìn chứng cứ là biết ngay chân tướng thôi mà.”
Cảnh sát gật đầu: “Cô Ninh, cô Tống của PL có chứng cứ, có thể chứng minh hạng mục là do cô ấy nghiên cứu và phát triển ra.

Cô có chứng cứ gì chứng minh hạng mục này là của mình không?”
Ninh Bội cười khẩy một tiếng: “Này còn cần chứng cứ à? Mọi người trong bộ phận của tôi đều biết hạng mục này của tôi hình thành như thế nào, từ ý tưởng cho đến thành phẩm.

Bọn họ đều là nhân chứng của tôi.”
Tống Hân Nghiên cười mỉa, không nhiều lời nữa.
Cô cầm lấy chiếc USB rồi kết nối nó với máy chiếu, đưa chứng cứ của mình lên cho tất cả mọi người cùng xem.
Đồng thời còn giải thích ý tưởng nghiên cứu phát triển hạng mục này của mình, giải thích như thế nào để ra được công thức hóa học cuối cùng cho sản phẩm.
Ban đầu Ninh Bội còn bình tĩnh, nhưng càng nghe xong, sắc mặt cô ta càng khó coi.
Đến khi Tống Hân Nghiên nói xong, cô ta đã hoàn toàn luống cuống, đầu toát đầy mồ hôi lạnh.
Hoa Uyển Dư thấy vậy thì còn gì mà không hiểu nữa.
Bà ta vỗ một cái lên bàn.
“Bốp!”
Ninh Bội run lên.
Vẻ mặt Hoa Uyển Dư lạnh đi: “Ninh Bội, đừng đùa giỡn giở trò trước mặt tôi.

Bây giờ nói thật đi, nếu đúng là lỗi của cô, tôi còn có thể nói đỡ xin tha giúp cô.

Nhưng nếu cô thật sự làm sai mà còn lừa lọc ngụy biện, không có chứng cứ chứng minh sự trong sạch, vậy việc này tôi cũng chỉ có thể giao cho cảnh sát điều tra.

Tự cô suy xét đi.”
Tống Hân Nghiên đúng mực nói: “Tổng giám đốc Hoa, nếu chúng tôi cũng đã gọi theo cảnh sát tới rồi thì chuyện này không nói đỡ xin tha gì được đâu, chỉ có thể giải quyết theo đúng pháp luật thôi.”
Cô rút USB rồi giao nó cho cảnh sát: “Anh cảnh sát, vất vả rồi.”
“Ồ, xem ra mọi chuyện tiếp theo cũng không đến phiên chúng tôi.

Anh cảnh sát, chúng tôi về trước chờ tin nhé.

Nếu có yêu cầu nào thì cứ thông báo bất cứ lúc nào, chúng tôi sẽ phối hợp 24/7.”
John đứng dậy, lười biếng chỉnh lại áo vest ngoài rồi dẫn theo Tống Hân Nghiên và Đường Vũ Diệp rời đi.
Cọng rơm cuối cùng chống đỡ cho Ninh Bội rơi xuống.
Cô ta cắn môi, vội ngăn John lại: “Anh John, cô Tống, xin lỗi.

Tôi thừa nhận hạng mục này không phải do tôi nghiên cứu.

Nhưng cũng không phải do tôi sao chép, hạng mục này là do người khác đưa cho tôi.

Cô ta nói đây là do cô ta nghiên cứu, tôi không cần phải quan tâm.”
Tống Hân Nghiên bình tĩnh hỏi: “Ồ, là ai đưa cho cô?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui