Ninh Bội liếc nhìn Sở Thu Khánh, cố ý xem thường cô ta nói: “Thật sự không biết lúc trước cô nghĩ như thế nào, một nhân vật nhỏ bé như vậy là cô để cho cô ta nhảy nhót lâu như thế, suýt chút nữa còn để cô ta giẫm lên mặt.
Nói thế nào cô cũng là cô chủ của nhà họ Sở, danh môn vọng tộc, Tống Hân Nghiên lấy cái gì mà so sánh với cô? Lại bị cô ta chọc tức mà không làm gì được.
Cô đó, mềm lòng là bệnh, phải trị!”
Đáy mắt Sở Thu Khánh lóe lên một tia chế giễu, thuận theo lời nói của Ninh Bội mà thở dài: “Không phải là mềm lòng.
Nghe nói cô ta còn không có một người nhà chân chính, cũng không ngại xa xội vạn dặm đến đây để lập nghiệp, một thân một mình nên cảm thấy đáng thương.
Mọi người đều là phụ nữ, lúc trước luôn cảm thấy phụ nữ tại sao phải làm khó phụ nữ.”
Cô ta cười khổ: “Nhưng ai mà biết được, cô ta lại là người như vậy, rõ ràng Tử Hàn đã kết thúc với cô ta rồi, còn muốn quấn lấy không buông như thế, tôi muốn dạy dỗ cô ta một chút, nhưng bản thân thực sự không có cái bản lĩnh kia, may là lần này cô đã giúp tôi một việc lớn...”
Nói đến đây, Sở Thu Khánh lấy chiếc thẻ đã chuẩn bị sẵn ra, đặt lên bàn trà, đẩy đến trước mặt Ninh Bội.
“Chúng ta rất hợp nhau, hơn nữa năng lực của cô cũng khiến tôi ngưỡng mộ.
Cái này xem như là quà gặp mặt, sau này nếu như cô rời khỏi Hoa Thắng có thể đến tìm tôi.
Chúng ta tiếp tục hợp tác.
Yên tâm, tôi sẽ không để cô phải thiệt, ít nhất sẽ không để cho cô tệ hơn khi ở Hoa Thắng!”
“Cô quá khách khí rồi, chuyện lần này cũng không hoàn toàn là giúp cô, cũng có một phần tư lợi của tôi trong đó, sao có thể không biết xấu hổ mà nhận đồ của cô chứ.”
Ninh Bội từ chối.
Sở Thu Khánh giả vờ tức giận: “Cô đừng khách khí với tôi như vậy.
Nói thật, ngoài tiền tôi cũng không có thứ gì đáng giá.
Những thứ này tôi đều không xem trọng, cho cô thì cô cứ cầm lấy đi, sau này nhớ giúp đỡ tôi là được rồi.”
“Giúp đỡ là chắc chắn, nhưng tạm thời tôi không có ý định rời khỏi Hoa Thắng, dù sao sở trường của tôi cũng là những sản phẩm dưỡng da.” Mặc dù Ninh Bội nói như vậy, nhưng ánh mắt vẫn nhìn vào chiếc thẻ kia.
Khóe miệng Sở Thu Khánh cong lên, xua tay: “Không sao, lời nói của tôi lúc nào cũng có hiệu lực với cô, có thể từ từ suy nghĩ.”
....
Nhà họ Dạ.
Dạ Khải Trạch, Lâm Tịnh Thi và Dạ Như Tuyết một nhà ba người đang ăn tối, Dạ Vũ Đình đột nhiên trở về.
Anh ta di chuyển xe lăn đến trước mặt Dạ Khải Trạch: “Ba, con muốn nhờ ba giúp một chuyện.”
Dạ Khải Trạch không nhanh không chậm gắp thức ăn: “Chuyện của Tống Hân Nghiên?”
Lâm Tịnh Thi bảo người làm lấy bát đũa đặt vào vị trí bên cạnh Dạ Khải Trạch.
Dạ Vũ Tịnh không động vào, trầm giọng nói: “Hân Nghiên vô tội, cô ấy không thể đầu độc giết người.
Có người muốn hại cô ấy, cô ấy vừa mới vào trại giam, lại xảy ra chuyện.
Con không thể để cô ấy tiếp tục ở trong đó chịu khổ được.”
Dạ Khải Trạch nuốt đồ ăn trong miệng, đặt đũa xuống.
Vẻ mặt ông ta nghiêm túc nhìn con trai: “Đây chính là cô con dâu mà con nhìn trúng, rất muốn cưới về, vừa mới kết hôn được có mấy ngày, gây ra chuyện hết lần này đến lần khác, mất mặt chết đi được.”
“Đây cũng không phải là lỗi của cô ấy.”
Dạ Vũ Đình cau mày: “Hân Nghiên mới đến thủ đô, cô ấy có thể đắc tội với ai? Có người nhắm vào cô ấy như vậy, phần nhiều là vì con, hoặc vì gia đình chúng ta.”
Anh ta rủ mắt xuống: “Nói đến cùng, vẫn là con không có bản lĩnh, không bảo vệ được người phụ nữ của mình....”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Lương Duyên Oan Nghiệt
2.
Bổn Cung Là Hoàng Hậu
3.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
4.
Vi Quang
=====================================
Dạ Khải Trạch nhìn dáng vẻ không nên thân của con trai, tức mà không làm gì được, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng, nghiêm khắc.
“Được rồi, tạm thời cô ta sẽ không có chuyện gì.
Chuyện này, ba sẽ giúp hai đứa nghĩ cách.
Nếu như cô ta thật sự không làm những chuyện này, sớm muộn gì cũng điều tra rõ chân tướng.
Nhưng nếu như là cô ta làm, không ai có thể bảo vệ được cô ta.”
Dừng một lúc, giọng điệu ông ta ôn hòa hơn, nói tiếp: “Con nói cũng không phải không có lý.
Một người phụ nữ không thế không danh không lợi như cô ta, ai lại ra tay với cô ta năm lần bảy lượt như vậy? Phía sau chuyện này chắc chắn có âm mưu gì đó.
Nhưng những chuyện này đều là chuyện của bước tiếp theo.
Con muốn giúp cô ta, bây giờ phải nhanh chóng nghĩ xem ai là người đứng sau hãm hại cô ta! Bắt đầu điều tra từ phía bọn họ....”
“Cạch cạch....”
Đôi đũa trong tay Dạ Như Tuyết đột nhiên rơi xuống bàn ăn.
Mọi người ở trước bàn ăn đều nhìn về phía phát ra âm thanh.
Trong mắt Dạ Như Tuyết lóe lên tia hoảng loạn, ngượng cười: “Đũa trơn quá, không cầm chắc.”
Nói xong, vội vàng cầm lên, vùi đầu vào ăn cơm.
Dạ Vũ Đình và Dạ Khải Trạch thu lại ánh mắt, tiếp tục thảo luận vấn đề lúc nãy.
Dạ Như Tuyết và hai ba cái đã hết sạch cơm trong bát, đặt đũa xuống, đứng lên: “Con ăn xong rồi, về phòng trước đây, mọi người ăn từ từ.”
Nói xong, vội vàng rời đi.
Trở về phòng, Dạ Như Tuyết đóng cửa một cái ‘rầm’, hai chân mềm nhũn dựa lên cánh cửa, thở hổn hển.
“Phải làm sao đây, phải làm sao đây....”
Thuốc hại Tưởng Minh Trúc từ chỗ cô ta mà ra, ba và anh ba có điều tra đến cô ta không?
Vừa nghĩ đến có khả năng bị bại lộ, Dạ Như Tuyết hoàn toàn hoảng loạn, vội vàng cầm điện thoại lên gọi đi.
Điện thoại được kết nối.
“Ninh Bội, tôi hỏi cô, người hạ độc Tưởng Minh Trúc có phải là cô không?”
“Như Tuyết, cô đang nói linh tinh cái gì vậy? Tôi còn không biết Tưởng Minh Trúc là ai.”
Dạ Như Tuyết nắm chặt điện thoại: “Được, chuyện này chúng ta tạm thời không nói đến nữa, chuyện Tống Hân Nghiên giết người ở trong trại giam thì sao? Tôi không tin thật sự có chuyện trùng hợp như vậy?”
Ninh Bội ở đầu bên kia điện thoại thở dài: “Như Tuyết, mặc dù tôi và Tống Hân Nghiên có mâu thuẫn, nhưng chuyện nhỏ này không đến mức khiến tôi phải ra tay đầu độc, giết người gì đó.
Đưa Tống Hân Nghiên vào đó ngồi mấy năm, có lợi ích gì cho tôi? Chuyện không có lợi ích, tại sao tôi phải làm? Cô đó, cũng đừng suy nghĩ linh tinh nữa.
Tống Hân Nghiên như thế nào, không hề ảnh hưởng đến cô.”
Đầu óc Dạ Như Tuyết đang rối bời, nghe thấy vậy lạnh lùng cười: “Ngược lại cô rất bình tĩnh nha.
Ngộ nhỡ thật sự điều tra ra, tôi làm thế nào để thoát thân! Thuốc nhồi máu cơ tim kia…thứ kia đều là tôi đưa cho cô.
Tôi tin tưởng cô như vậy, kết quả cô lại lấy thứ này đi hại người?”
Quan trọng là người kia đã chết rồi!
“Haha…” Ninh Bội ở đầu bên kia điện thoại bật cười: “Như Tuyết, không ngờ lá gan của cô lại nhỏ như vậy.
Cô phải tin tưởng tôi, tôi là người không tính đến hậu quả sao? Đây chỉ là trùng hợp mà thôi.
Thứ cô đưa cho tôi, tôi thật sự chỉ là tò mò mà thôi, bây giờ vẫn còn ở chỗ tôi.
Nếu như cô không yên tâm, lúc nào tôi lấy cho cô xem…”
Dạ Như Tuyết đã bị lừa gạt, tức giận cúp điện thoại.
Trong lòng vẫn vô cùng hoảng loạn.
Cô ta hoang mang lo sợ, nhìn vào không trung lẩm bẩm: “Tốt nhất những điều cô nói là sự thật, không xảy ra chuyện thì như thế nào cũng được, nếu không đừng nghĩ đến chuyện kéo tôi chịu tội thay!”
…..
Bệnh viện tư nhân dưới trướng Tưởng thị.
Phòng bệnh VIP khoa nhi.
Cuối cùng, hai tiếng sau khi Mộ Kiều Dung và những người khác đã làm xong thủ tục xuất viện thì Tưởng Tử Hàn cũng đã đến.
Mộ Kiều Dung sốt ruột than thở: “Con gái con nhất định không đi theo chúng ta, nhất định phải đợi con đến, con tự mình đi khuyên con bé đi.”
Nói xong thì đi ra ngoài.
Tưởng Tử Hàn đi lên: “Tại sao không về nhà?”
Tưởng Minh Trúc ngước đôi mắt to như quả nho đen lên nhìn ông già nhà mình, nói một cách nghiêm túc: “Ba vẫn chưa tặng quà sinh nhật cho con.”
Tưởng Tử Hàn cau mày.
Bởi vì món quà sinh nhật búp bê Barbie kia của cô bé, hai ngày hôm nay anh sắp bận đến phát điên rồi.
“Muốn cái gì? Con tự chọn đi, chọn xong thì ba thanh toán.”
“Cái gì cũng được sao?”
“Cái gì cũng được.”
“Vậy con không muốn những thứ mà có thể mua được nữa.” Con nhóc nghiêm túc nói: “Ba cho con một lời hứa, chỉ cần ba có thể làm được, đều phải đồng ý, có được không?”
Tưởng Tử Hàn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mấy ngày hôm nay đã gầy đi rất nhiều của con bé, gật đầu: “Nói nghe xem nào.”
Khuôn mặt cô nhóc tràn đầy sự già dặn nói: “Con có một người bạn, đang gặp chút chuyện.”.