Nghe thấy lời mở đầu này, Tưởng Tử Hàn lập tức cau mày.
Bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc dường như không nhìn thấy, nói tiếp: “Người khác vu oan cho cô ấy, ba, chỉ có ba mới có thể giúp được cô ấy.”
Tưởng Minh Trúc tuy còn nhỏ nhưng rất thông minh, không nói rõ, nhưng có thể khiến anh biết được cô bé đang nói ai.
Tưởng Tử Hàn vô cùng kinh ngạc nhìn con gái.
Con nhóc này từ nhỏ đến lớn, mở miệng khép miệng đều là lão Tưởng, không dễ gọi ba.
Không ngờ hôm nay….
Tưởng Minh Trúc lấy điện thoại ra, mở đến hai tin tức nóng vẫn chưa giảm nhiệt trong hai ngày hôm nay: “Người bạn này của con rất ngốc, rất đáng yêu, còn có chút ngây thơ, đoán chừng cô ấy ngay cả một con vật nhỏ cũng chưa từng giết, chứ đùng nói đến giết người, đầu độc gì đó….”
Tìm kiếm nóng không chỉ là Tống Hân Nghiên đầu độc, còn có tiêu đề cô giết người ở trại giam vừa mới lên.
Chuyện ở trại giam vốn dĩ đã được ép xuống, không biết tại sao lại bị lộ ra.
Tưởng Tử Hàn kinh ngạc, mím môi nhìn điện thoại của con gái.
Tưởng Minh Trúc cũng đang xem điện thoại, giọng nói trầm thấp, bình tĩnh mà nghiêm túc: “Mặc dù cô ấy không thông minh, còn luôn bị người khác hãm hại, bị thiệt thòi cũng không biết thu lại sự sắc sảo, không giống một người ưu tú lại khiêm tốn như con, nhưng, con thật sự xem cô ấy là bạn.”
Tưởng Tử Hàn: “….”
Đôi mắt Tưởng Minh Trúc trong veo nhìn Tưởng Tử Hàn nói: “Ba, cô ấy là một cô ngốc lương thiện, mềm lòng, lại theo đuổi sự hoàn mỹ, ngốc sao có thể đi hãm hại người khác? Hơn nữa người bị giết còn là một bạn nhỏ thông minh, lanh lợi, đáng yêu giống như con…”
Tưởng Tử Hàn: “….”
Lời nói của cô nhóc đầy rẫy sơ hở, hơn nữa còn kiêu ngạo, đỏm dáng, nhưng không thể không nói, khiến người khác rất dao động.
Con gái và Tống Hân Nghiên mới ở với nhau có mấy tháng, không ngờ lại tin tưởng người phụ nữ kia như vậy.
Tưởng Tử Hàn xoa cái đầu nhỏ của con gái, khẽ nói: “Sinh nhật một năm chỉ có một lần, quà sinh nhật và nguyện vọng một năm chỉ có một cái, con thật sự muốn dùng cơ hội ba sẽ thực hiện bất kỳ yêu cầu nào của con này?”
“Vâng.”
Tưởng Minh Trúc gật đầu thật mạnh: “Sinh nhật năm sau, năm sau nữa, năm sau sau nữa….đều sẽ có, nhưng người bạn này chỉ có một.
Cô ấy bị người khác hãm hại, nhỡ thật sự phải ngồi tù, trong nhà giam lại có người xấu ức hiếp cô ấy, cô ấy ngốc như vậy, lại yếu đuối như vậy, ngay cả đánh lại cũng không dám….”
Cô nhóc lại thở dài thườn thượt: “Chắc chắn sẽ bị ức hiếp đến chết, rất đáng thương…”
Tưởng Tử Hàn không hiểu sao trong lòng lại níu chặt lại vì tiếng thở dài của con gái.
Rất muốn nói với con gái, người mà con nói là ai chứ không phải là Tống Hân Nghiên!
Người phụ nữ kia, không hề yếu ớt như con gái anh nói.
Ít nhất có thể ra tay đánh người khác, người đánh nhau với cô còn bị chết vì nhồi máu cơ tim là có thể nhìn ra đó không phải là người ngoan ngoãn chịu bị đánh, khoanh tay bị đánh.
Nhưng cô nhóc từ đầu đến cuối đều không nhắc đến tên của Tống Hân Nghiên, nên anh không có cơ hội để nhắc nhở con gái.
Điện thoại vang lên.
Tưởng Tử Hàn thu lại bàn tay đang ở trên đầu con gái.
“Boss, bây giờ phiền phức của cô Tống rất lớn.
Đã có khám nghiệm tử thi của Dương Liễu, nguyên nhân bị chết chính là một đấm của cô Tống dẫn đến đột nhiên phát bệnh tim.
Cô Tống cho dù rửa sạch được nghi ngờ đầu độc, cũng không thể chạy thoát khỏi tội danh giết người.
Có lẽ nhất định sẽ phải ngồi tù.”
Phòng bệnh quá yên tĩnh, giọng nói của Chu Minh Đức lại vừa gấp gáp vừa to, Tưởng Minh Trúc cũng nghe thấy rất rõ ràng.
Tưởng Tử Hàn cất điện thoại đi.
Tưởng Minh Trúc nghiêng cái đầu nhỏ, lo lắng nhìn anh: “Ba…”
Tưởng Tử Hàn cau mày, lại cong môi lên với con gái: “Được, ba đồng ý yêu cầu của con, ba sẽ cố gắng hết sức….”
Cô nhóc vui vẻ nhảy trên giường bệnh, nắm lấy quần áo của ba kéo xuống, hôn một cái thật kêu lên mặt anh: “Lão Tưởng, ba phải tin tưởng mình.
Là đàn ông nhất định sẽ được!”
Lúc nãy còn gọi ba…
Lông mày Tưởng Tử Hàn nhíu càng chặt hơn: “Mấy thứ vớ vẩn này con học theo ai đấy?”
Cô nhóc vội vàng nhảy xuống giường, đi chân trần chạy ra ngoài: “Bà nội vẫn còn ở bên ngoài đợi con, chúng ta đi thôi….”
Trên đường trở về nhà,.
Tưởng Minh Trúc ngồi trên chiếc ghế an toàn, lướt hotsearch liên quan đến Tô Hân Nghiên.
Lướt rồi lướt, đôi mắt cô bé đột nhiên sáng lên, trong lòng dần hình thành một ý tưởng.
Đã khó giải quyết như vậy, xem ra cô bé không ra tay giúp đỡ cũng không được.
Cô nhóc thoát ra khỏi trang hotsearch, chuyển sang zalo, kiểm tra số dư trong điện thoại của mình.
Không nhiều, chỉ có hơn 900 triệu, là tiền mừng tuổi mà người lớn tuổi tặng trong dịp Tết và ngày lễ.
Cũng không biết có đủ không.
Cô nhóc khó xử nhíu đôi lông mày nhỏ, lập tức dãn ra.
Không quan tâm nữa, không đủ thì nghĩ cách khác….
Đôi mắt lanh lợi của cô nhóc hưng phấn đến mức đảo quanh…
Lịch Viên.
Sở Thu Khánh và Mộ Kiều Dung ngồi trong phòng khách, hai người đang thương lượng cái gì đó.
Tưởng Tử Hàn bế Tưởng Minh Trúc đi vào phòng.
Mộ Kiều Dung lập tức gọi con trai lại: “Hàn, con về thật đúng lúc.”
Tưởng Tử Hàn dừng bước nhìn mẹ.
Mộ Kiều Dung đứng lên cười nói: “Mẹ và Thu Khánh đã xem được mấy ngày thích hợp tổ chức hôn lễ, con đến xem đi, chọn một ngày.”
Tưởng Tử Hàn và Tưởng Minh Trúc đang được anh bế đồng thời cau mày.
Trên khuôn mặt của một lớn một nhỏ đồng thời hiện lên sự không chịu nổi.
Mộ Kiều Dung thấy con trai không nói gì, vội vàng nói: “Đương nhiên, mẹ biết con bận.
Chuyện như chuẩn bị hôn lễ, không cần con lo, mẹ sẽ chuẩn bị thay cho hai đứa, đến lúc đó con tham dự đúng giờ là được rồi.”
Bà ta lấy chiếc điện thoại đang hiện thị mở lịch ra đưa về phía Tưởng Tử Hàn: “Con xem mấy ngày này....”
“Con chưa có ý định tổ chức đám cưới.”
Tưởng Tử Hàn không cho mẹ một chút mặt mũi, khẽ ngắt lời: “Đăng ký kết hôn hợp pháp là được rồi, nhưng thứ khác không cần.”
Nụ cười trên khuôn mặt Sở Thu Khánh lập tức có chút không giữ được nữa.
Mộ Kiều Dung không tán đồng cau mày: “Cả đời chỉ kết hôn có một lần, việc đại sự cả một đời, sao có thể qua loa như vậy được? Hơn nữa hôn sự của con và Thu Khánh là ba con...”
Sắc mặt Mộ Kiều Dung lập tức trở nên lạnh lùng.
“Dì à.” Sở Thu Khánh vội vàng đứng dậy: “Có tổ chức hôn lên hay không thực ra cũng không sao.
Hơn nữa, bây giờ đang thịnh hành kết hôn mà không huy động nhiều người, cũng sẽ không mệt mỏi, cả người thoải mái có gì không tốt chứ.”
Cô ta lấy lòng, quan tâm nhìn Tưởng Tử Hàn: “Cháu cũng không bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế với việc tổ chức hôn lên, cho dù Hàn lựa chọn như thế nào, cháu đều ủng hộ.”
Mộ Kiều Dung đau lòng, thở dài: “Đứa bé này, chỉ có thể làm cháu chịu tủi thân như vậy thôi....”
Tưởng Tử Hàn lười quan tâm đến hai người, một ca một xướng, bế con gái đi lên tầng.
Sở Thu Khánh nhìn theo bóng lưng của đoạn tuyệt của người đàn ông, oán hận nắm chặt tay lại.
.....
Ngày hôm sau.
Trại giam.
Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh cũng vội vàng từ Hải Thành đến.
Tống Dương Minh cả một đêm nhờ vào quan hệ có được chấp thuận đặc biệt, thuận lợi gặp được Tống Hân Nghiên.
“Anh hai, Thu Mộc.”
Tống Hân Nghiên vừa bất ngờ vừa cảm thấy áy náy: “Xin lỗi, để mọi người lo lắng rồi.”
Trong hai ngày bị giam giữ, Tống Hân Nghiên ăn không ngon, ngủ không yên, thỉnh thoảng lại bị thẩm vấn, cả người tiều tụy đến mức khiến người khác đau lòng.
Khương Thu Mộc nhìn chiếc còng tay trên tay của Tống Hân Nghiên, mắt đột nhiên đỏ lên: “Bọn họ làm khó cậu? Những người này sao có thể như vậy chứ!”
Tống Hân Nghiên vội vàng cười nói: “Không sao, không sao.”
Cô sửa sang lại quần áo, đầu tóc: “Bây giờ là xã hội pháp trị, tớ không làm những chuyện này, bọn họ có thể làm gì để làm khó tớ? Chỉ thăm hỏi bình thường thôi, chỉ là ở đây, khó tránh khỏi có chút không quen.
Tớ thật sự không sao.”
Khương Thu Mộc nửa tin nửa ngờ, nhưng trong lòng ít nhiều cũng dễ chịu hơn một chút.
Tống Dương Minh ở trong quân đội nhiều năm như vậy, biết rất rõ quá trình thẩm vấn như thế này..