Khương Thu Mộc lòng nóng như lửa đốt, gấp đến đỏ mắt, liều mạng chen tới: “Không thể hỏa táng…còn chưa được…”
Tuy nhiên tất cả đều uổng công.
Cô ấy căn bản không thể đột phá phòng tuyến của người áo đen, mở to mắt nhìn thi thể bị đưa vào lò thiêu.
Khương Thu Mộc trước mắt đen thui, xém chút ngất xỉu.
Xong rồi!
Thi thể bị thiêu rồi, bây giờ nói gì làm gì cũng xong rồi.
Tống Dương Minh nhanh tay lẹ mắt, vội đỡ vai cô ấy, bảo vệ cô ấy sau lưng: “Không sao chứ?”
Khương Thu Mộc ấm ức bĩu môi, rưng rưng lắc đầu: “Làm sao đây…”
“Đám người này có chuẩn bị mà tới…” Tống Dương Minh nhìn người áo đen trước mặt.
Những người này sắc mặt lạnh lẽo, ai nấy trên người đều lộ ra hung hăng độc ác mà người bình thường không có, căn bản không phải kẻ tầm thường.
Dứt lời, điện thoại Khương Thu Mộc vang lên.
Là Cố Vũ Tùng.
“Cô bây giờ dẫn đám người Tống Dương Minh đến trại tạm giam đợi tôi, manh mối cô cung cấp trước đó có kết quả rồi, Tống Hân Nghiên có thể ra ngoài rồi, tôi đi lấy đồ trước, trễ một chút đến hội hợp với các cô.”
Khương Thu Mộc lập tức nở nụ cười: “Được.”
Thời cơ xoay chuyển đến quá nhanh! Quá kích động rồi!
Cúp điện thoại, cô vui mừng nhảy cẫng lên, bắt lấy đôi tay Tống Dương Minh, kích động nói: “Cố Vũ Tùng lấy được chứng cứ rồi, Cố Vũ Tùng lấy được chứng cứ rồi, Hân Nghiên sẽ nhanh chóng không sao rồi! Chúng ta mau quay về!”
…
Bên kia.
Phòng tổng giám đốc Tưởng thị.
Tưởng Tử Hàn ném phần báo cáo xét nghiệm máu cho Cố Vũ Tùng.
“Đây là báo cáo xét nghiệm máu của Dương Liễu, người tôi sắp xếp đã tiến hành xét nghiệm chuyên sâu hơn với máu của cô ta, trong đó xét nghiệm ra một loại thành phần.”
Trang thứ hai báo cáo xét nghiệm máu phụ thêm giải thích thành phần đó.
Cố Vũ Tùng cầm lật lật, sắc mặt lập tức ngưng trọng.
Họ đều học y, thành phần này có tác dụng gì liếc mắt liền biết.
Sắc mặt Cố Vũ Tùng trầm trọng: “Đưa em làm gì? Anh trực tiếp cầm đến trại tạm gia, nói không chừng hiểu lầm giữa anh và Tống Hân Nghiên…”
“Không có hiểu lầm.” Tưởng Tử Hàn mặt không biểu cảm cười lạnh: “Cô ta hại con gái tôi, còn muốn tôi đi cứu cô ta?”
“A!” Cố Vũ Tùng cảm thán một tiếng, quơ quơ báo cáo trong tay: “Vậy anh đưa em cái này làm gì?”
Sắc mặt Tưởng Tử Hàn lạnh lùng: “Không phải cậu khoe khoang muốn giúp Khương Thu Mộc?”
Được lắm!
Có người khẩu thị tâm phi, rõ ràng không thờ ơ được, lại còn muốn giả như không chút bận tâm, kêu anh ta cõng nồi.
Cố Vũ Tùng xếp báo cáo, vỗ trong lòng bàn tay: “Đúng đúng đúng, là em muốn lấy lòng người đẹp.
Cảm ơn anh Hàn thành toàn.
Tống Hân Nghiên tính là gì chứ, một cái đồ cũ, muốn anh Hàn của chúng ta hạ thấp địa vị tôn quý cứu cô ta, thực quá thiếp vàng lên mặt cô ta rồi.”
Sắc mặt Tưởng Tử Hàn lập tức đen thui.
Cố Vũ Tùng như không nhìn thấy, cầm đồ lùi về sau: “Em liền miễn cưỡng chạy một chuyến đi.
Anh yên tâm, em nhất định làm xong việc, cũng biểu thị rõ ràng thái độ của anh với cô ta, tuyệt đối không để cô ta tự mình đa tình.”
Sắc mặt Tưởng Tử Hàn càng âm trầm, ánh mắt như dao bắn về phía Cố Vũ Tùng.
Cố Vũ Tùng run lên, vội kéo mở cửa phòng làm việc trốn ra ngoài.
Trại tạm giam.
Cửa phòng giam bị giám ngục đẩy mở: “Tống Hân Nghiên, có người đến bảo lãnh cô, cô có thể đi rồi.”
“Bảo lãnh?” Tống Hân Nghiên đang ngồi ngây người trên giường sắt kinh ngạc đứng dậy: “Trước đó ngay cả thăm cũng không cho phép, bây giờ có thể bảo lãnh rồi?”
Cảnh sát biết không tường tận, chỉ nói: “Có người giao ra chứng cứ, chứng minh cái chết của Dương Liễu không liên quan tới cô.
Về chuyện đầu độc, vì chứng cứ không đủ cũng bị tạm hoãn rồi, cô hiện tại có thể được bảo lãnh.”
Là ai đã giúp cô?
Tống Hân Nghiên nghi hoặc theo sau giám ngục ra ngoài.
Dạ Vũ Đình đã làm xong thủ tục, ký tên lên phần văn kiện cuối cùng, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tống Hân Nghiên.
Anh ta nhếch môi cười, mắt đầy đau lòng: “Ra rồi.
Mấy ngày nay, nhất định rất không dễ dàng, gầy rồi.”
“Vũ Đình?!”
“Là anh.”
Dạ Vũ Đình đứng dậy khỏi xe lăn, chậm rãi đi tới trước mặt Tống Hân Nghiên, không chút ghét bỏ bẩn thỉu trên người cô, ôm cô vào lòng: “Xin lỗi, anh đến muộn, để em chịu khổ rồi.”
Tống Hân Nghiên đang định nói chuyện, liền thấy cửa bên cạnh mở ra, Dạ Khải Trạch dưới sự đưa tiễn của cục trưởng cục cảnh sát từ phòng làm việc bước ra.
“Chú Dạ?” Cô kinh ngạc.
Dạ Vũ Đình nắm tay Tống Hân Nghiên nói: “Anh mời ba ra mặt.
Sau khi em xảy ra chuyện, anh đi tìm ba giúp.
Ông lập tức sắp xếp luật sư đáng tin đắc lực tham dự điều tra, cuối cùng tìm thấy vài manh mối, mới có thể bảo lãnh em ra ngoài.”
Tâm trạng Tống Hân Nghiên có chút phức tạp, gật đầu: “Cảm ơn chú bận tâm.”
Dạ Khải Trạch luôn thân ở trên cao, mặt có uy nghiêm của người bề trên không giận tự uy.
Nhìn thấy Tống Hân Nghiên, sắc mặt nghiêm túc của ông ta ôn hòa hơn một chút: “Người một nhà, không cần nói những lời này.
Thằng con trai út này của chú, từ nhỏ đến lớn chưa từng khiến chú bận tâm gì, càng đừng nói tới cầu xin chú giúp đỡ.
Đây là lần đầu tiên nó đến nhờ vả chú, chú không thể không cho nó mặt mũi.”
Mắt Tống Hân Nghiên tràn đầy cảm động nhìn sang Dạ Vũ Đình.
Thiên ngôn vạn ngữ, vào giờ phút này đều không đủ để biểu đạt tâm trạng phức tạp của cô.
Dạ Khải Trạch xoay người rời đi, trước khi đi lại ma xui quỷ khiến dặn dò Tống Hân Nghiên một câu: “Tiều tụy rồi.
Để Vũ Đình dẫn cháu về nghỉ ngơi thật tốt, ăn uống bồi bổ.”
“Cháu cảm ơn.”
“Ba yên tâm, con sẽ.”
Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Đình đồng thời gật đầu đáp.
Dạ Khải Trạch không nói nhiều nữa, cùng cục trưởng cục cảnh sát ra ngoài.
Tống Hân Nghiên đỡ Dạ Vũ Đình về xe lăn, đẩy anh ta ra ngoài.
Vừa đến cửa, đã nghênh diện gặp Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh đang vội vàng xông vào.
Đôi bên đều dừng bước.
Tống Hân Nghiên kinh ngạc: “Đầu Gỗ, anh hai, hai người cũng tới à.”
Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh ngạc nhiên nhìn nhau.
Hai người sững sờ giây lát rồi hồi thần.
Tống Dương Minh cười với em gái: “Không sao thì tốt.”
Khương Thu Mộc trực tiếp nhào tới ôm lấy Tống Hân Nghiên kích động hét lên: “Aaa, cậu ra ngoài rồi? Chúng tớ còn chưa tới cậu làm sao ra ngoài?”
“Tớ…”
Tống Hân Nghiên đang định nói chuyện, Cố Vũ Tùng cũng từ ngoài bước nhanh tới.
Nhìn thấy Tống Hân Nghiên ở cửa, anh ta còn kinh ngạc hơn Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh: “Chị…cô Tống…”
Ánh mắt xoay chuyển, lướt qua Dạ Vũ Đình, Cố Vũ Tùng như cười như không nói một câu: “Còn có người nhanh hơn chúng tôi một bước.”
Tống Hân Nghiên buông Khương Thu Mộc ra, không hiểu hỏi: “Ý gì?”
Cố Vũ Tùng nhếch khóe môi, ngoài cười nhưng trong không cười, không nói nhiều.
Còn có gì để nói?!
Nói họ thực ra là đến bảo lãnh?
Người đã ra ngoài rồi, anh ta nói ra lời này không chỉ không lấy được lòng, thậm chí còn bị Tống Hân Nghiên chán ghét, nói họ có dụng tâm khác.
“Không sao rồi.” Khương Thu Mộc cũng nghĩ tới điểm này, ngượng ngùng nói.
Cô ấy nhìn Dạ Vũ Đình, vội thúc giục: “Hai người muốn quay về sao? Nên về thu dọn một chút rồi, trừ khử xúi quẩy.
Hai người mau đi đi, nghỉ ngơi sửa soạn bản thân một chút trước, quay đầu tớ lại liên lạc với cậu, đến lúc đó có gì gặp mặt rồi nói.”
Tống Hân Nghiên đè nén nghi hoặc trong lòng, gật đầu: “Được, gọi điện liên lạc.
Anh, em về một chuyến trước, muộn chút đến tìm anh.”
“Trên đường chú ý an toàn.” Tống Dương Minh không yên tâm dặn dò.
Tống Hân Nghiên gật đầu, đẩy Dạ Vũ Đình rời đi.
Ánh mắt Cố Vũ Tùng luôn đuổi theo đến khi hai người lên xe, xe biến mất, mới tức giận không cam lòng mắng một câu: “Mẹ nó!”
Bận rộn một phen, kết quả lãng phí công phu của ông đây.
Lại bị người ta giành trước một bước, nhặt được tiện nghi, mấu chốt là người này còn là Dạ Vũ Đình!
Thật con mẹ nó xúi quẩy!.