Duyên Trời Định Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu


Dạ Như Tuyết bị đánh ngã nhào ra giường, vừa đau vừa tủi thân, bụm mặt khóc lên.
Buổi đêm tĩnh lặng.
Lâm Tịnh Thi cách đó không xa nghe thấy tiếng động trong phòng của Dạ Như Tuyết.
Bà ta vội vàng chạy tới, vừa thấy cảnh này thì hớt hải: "Sao lại thế này? Vũ Đình, con sao thế? Em con đã làm gì, mà con phải đêm hôm chạy tới đánh nó?"
"Mẹ hỏi nó đi!" Dạ Vũ Đình lạnh lùng nói.
Lâm Tịnh Thi vội nhìn về phía con gái.
Dạ Như Tuyết vừa khóc vừa kể lại chuyện của cô ta với Ninh Bội một lần.
Lâm Tịnh Thi sợ tái mặt: "Sao con lại ngu ngốc như vậy.

Trời đất ơi, loại thuốc độc đó con có thể tuỳ tiện lấy đến sao?"
Bà ta nhỏ nhẹ la rầy con gái, rồi quay sang con trai: "Vũ Đình, dù sao tuổi Như Tuyết còn nhỏ, không hiểu chuyện, nhất thời hồ đồ mới bị người ta lừa.

Nó là em gái duy nhất của con, con không thể mặc kệ nó không giúp."
"Con làm sao mà giúp!"
Dạ Vũ Đình giận nghiến răng nghiến lợi: "Lần trước chuyện nó ăn cắp phương án của Hân Nghiên cho Ninh Bội, Hân Nghiên không so đo, nó không nhớ lấy, còn dám qua lại với Ninh Bội.

Cô ta, có thể ngồi lên chức Phó tổng của phòng Nghiên cứu Phát triển, là người đơn giản sao? Con bé ngu xuẩn này chính là bị người lợi dụng!"
Hoà hoãn giọng lại, anh ta tiếp tục: "Ninh Bội và Sở Thu Khánh rõ ràng đã hợp tác với nhau lâu rồi, chuyện lần này chắc cũng là do bọn họ lên kế hoạch từ trước, không thất bại lộ chuyện thì thôi, bại lộ thì sẽ để con bé Như Tuyết ngu xuẩn này gánh.

Trước không nói sao mà bỏ độc, nhưng thuốc độc này cũng từ chỗ nó mà ra!"
Dạ Như Tuyết hoang mang sợ hãi, nước mắt rơi như mưa.
Cô ta quỳ xuống trước mặt Dạ Vũ Đình, ôm chân anh ta cầu xin: "Anh ba, em nên làm gì bây giờ, anh nhanh nghĩ cách giúp em đi, em không muốn ngồi tù, cuộc đời của em còn chưa bắt đầu… Mẹ… Mẹ giúp con xin anh ba đi, mẹ…"
"Vũ Đình…" Hai mắt Lâm Tịnh Thi cũng rưng rưng, đáng thương nhìn về phía con trai.
Dạ Vũ Đình hít sâu, đè cơn giận lại nói: "Trước khi Ninh Bội khai em ra, lập tức thu dọn đồ ra nước ngoài lánh nạn đi, trước khi mọi chuyện yên ổn đừng quay về.

Những chuyện sau đó ở đây anh sẽ xử lí.

Nếu em còn ngu xuẩn như vậy, đừng nói là anh không cứu được em, cả nhà họ Dạ cũng sẽ xong đời với em!"
"Sẽ không đâu, sẽ không." Dạ Như Tuyết lau nước mắt, cam đoan: "Em thề mình sẽ không tái phạm."
Cô ta vội vọt vào phòng chứa quần áo thu dọn đồ.
Lâm Tịnh Thi cũng nói: "Con yên tâm đi, mẹ sẽ trông chừng nó."
Vội vàng thu dọn đồ ra ngoài giữa đêm.
Trước khi Dạ Vũ Đình đến đây đã sai người sắp xếp thuê một chiếc máy bay, nhìn xe chở mẹ và em gái biến mất trong màn đêm anh ta mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng chỉ trong giây lát, anh ta lại nắm chặt tay lại.
Tống Hân Nghiên, nhà họ Dạ biến thành như này, đều là do cô mang đến.
Sao cô không biết xấu hổ lại làm ra chuyện có lỗi với anh ta và nhà họ Dạ!
Anh ta tuyệt đối sẽ không để cô lại làm ra chuyện như vậy nữa!

Rạng sáng.
Khu đậu máy bay tư nhân ở sân bay.
Dạ Như Tuyết sợ sệt cùng mẹ mình Lâm Tịnh Thi khẩn trương đi lên lên máy bay riêng.
Cửa máy bay hạ xuống, ồn ào và nỗi sợ bị bỏ lại ngoài máy bay.
Dạ Như Tuyết lúc này mới thở dài một hơi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Lâm Tịnh Thi thấy dáng vẻ sợ hãi của con gái, không đành lòng trách mắng nữa, cầm tay cô ta dịu dàng an ủi: "Được rồi được rồi, không có việc gì, chỉ cần máy bay cất cánh, là con sẽ an toàn."
Dạ Như Tuyết gật đầu, bồn chồn bất an chờ máy bay cất cánh.
Nhưng mà…
10 phút trôi qua.
Máy bay không di chuyển.
20 phút trôi qua máy bay cũng không hề di chuyển.
30 phút… 40 phút… Một tiếng đồng hồ…
Dạ Như Tuyết ngồi không yên, Lâm Tịnh Thi cũng bồn chồn đứng lên.
Bà ta gọi cơ trưởng, lớn tiếng chất vấn: "Mấy người đây là có chuyện gì? Rốt cuộc khi nào máy bay mới cất cánh? Tôi nói cho mấy người biết, tôi đã thuê máy bay này rồi, mấy người chậm trễ tôi sẽ tố cáo mấy người.

Hiện tại, lập tức cất cánh!"
Cơ trưởng đứng yên: "Bà Dạ, không phải chúng ta không muốn đi, mà là đi không được."
Vừa mới nói xong, khoang máy bay bị mở ra.
Mấy cảnh sát mặc quân phục đi lên: "Ai là Dạ Như Tuyết?!"
Lâm Tịnh Thi tái mặt.
Dạ Như Tuyết trừng to mắt, sợ hãi lùi lại nấp sau lưng mẹ.
Lâm Tịnh Thi vỗ vỗ tay con gái an ủi, cố tỏ ra vẻ đứng lên: "Anh cảnh sát, không biết các anh có chuyện gì?"
Cảnh sát nhìn tấm ảnh trong điện thoại đối chiếu với Dạ Như Tuyết, gật đầu, rồi lấy lệnh bắt giam ra: "Mời cô Dạ theo chúng tôi đi về phối hợp điều tra."
Vẻ mặt Lâm Tịnh Thi khó coi, vội vàng che trước người Dạ Như Tuyết: "Con gái tôi phạm vào chuyện gì mà các anh muốn bắt nó? Nó là một cô gái lương thiện tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì phi pháp đâu…"
"Có làm hay không không phải do bà nói, cũng không phải do chúng tôi quyết định, xin phối hợp với công tác điều tra của chúng tôi."
Vì cảnh sát đã trả lời chặn Lâm Tịnh Thi qua một bên, hai cảnh sát khác đi lên bắt lấy Dạ Như Tuyết.
Dạ Như Tuyết thét chói tai trốn tránh: "Buông ra… Mấy người dựa vào đâu mà bắt tôi… Mẹ, mẹ nhanh cứu con."
Lâm Tịnh Thi đỏ hoe mắt, nhưng không có cách gì chỉ có thể túm lấy cảnh sát, khóc la không cho họ đi:" Muốn đưa thì hãy đưa tôi đi."
Cảnh sát lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn: "Bà Dạ, xin hãy phối hợp với chúng tôi.

Bà đây là đang cản trở công tác điều tra, bao che cho người có hiềm nghi.

Tiếp tục như vậy chúng tôi sẽ truy cứu tội danh giúp đỡ cô Dạ thuê máy bay chạy trốn ra nước ngoài có mấy người.

Máy bay là do cậu Ba nhà họ Dạ sắp xếp phải không?"
"Không phải!"
Lâm Tịnh Thi cuống cuồng lắc đầu phủ nhận.
Bà ta yêu chiều con gái nhưng không ngu.
Con gái đã vướng vào rồi, bản thân có khả năng cũng không thể thoát khỏi liên can, tuyệt đối Không thể khiến con trai cũng bị liên luỵ vào.
"Chuyện này chúng tôi sẽ điều tra, bà Dạ, nếu bà còn gây trở ngại điều tra, chúng tôi chỉ có thể bắt luôn cả bà đưa đi."
Cảnh sát đưa Dạ Như Tuyết đi.
Lâm Tịnh Thi ngồi phịch ra sàn máy bay khóc.
......
Biệt thự Lộc Hồ.
Dạ Vũ Đình về đến nhà, vừa chuẩn bị ngủ, Dạ Nhất liền vội vàng gõ cửa tiến vào: "Cậu chủ, bà chủ và cô chủ đã xảy ra chuyện."
Dạ Vũ Đình bật dậy khỏi giường: "Chuyện thế nào?"
Dạ Nhất thở hổn hển nói: "Cụ thể còn không rõ, chỉ biết là máy bay còn chưa cất cánh đã bị cảnh sát chặn lại.

Bọn họ bắt cô Như Tuyết đi.

Ông chủ đã đi đến cục cảnh sát trước rồi, cậu cũng nhanh chóng đi qua đi."
Nói xong, anh ta đẩy xe lăn tới.
Dạ Vũ Đình có thể tự đi đường, nhưng vẫn còn chưa linh hoạt.
Lúc này đây, ngồi xe lăn là nhanh nhất.
Dạ Vũ Đình nhanh chóng thay quần áo, ngồi lên xe lăn, đi ra ngoài với Dạ Nhất.

Ánh mặt trời chiếu rọi.
Ngủ một đêm ngon giấc tinh thần Tống Hân Nghiên rất tốt, tràn đầy năng lượng đi xuống lầu.
Dưới lầu trống không, người hầu Irene không ngừng chạy qua chạy lại ở phòng bếp và nhà ăn.
Tống Hân Nghiên đi vào nhà ăn: "Irene, Vũ Đình đâu?"
"Ra ngoài hồi nửa đêm rồi." Irene không chắc chắn nói: "Hình như là có việc gì gấp."
Tống Hân Nghiên nhíu mày, đang định gọi điện thoại hỏi thì điện thoại nhận được cuộc gọi đến trước.
Là số điện thoại bàn của cục cảnh sát lưu lại khi trước.
Tống Hân Nghiên nghe máy.
"Tống Hân Nghiên cô Tống đúng không? Vụ án của cô đã bắt được hung thủ thật sự.

Khi nào cô rảnh thì đi một chuyến tới chỗ chúng tôi, ký tên để huỷ bỏ vụ án của cô."
"Vâng."
Tống Hân Nghiên vui vẻ đồng ý, bỏ qua vụ ăn sáng, lập tức gọi Khương Thu Mộc cùng đi tới cục cảnh sát huỷ bỏ vụ án.
Vụ án vẫn còn đang điều tra xử lý, nhưng đã không còn chuyện gì liên quan tới Tống Hân Nghiên rồi.
Cô ký tên xong là có thể rời đi.
Hai người vừa ra khỏi văn phòng thì liền nhìn thấy Dạ Vũ Đình và Dạ Khải Trạch đi ra từ một hướng khác..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui