Vẻ mặt Tống Hân Nghiên lộ ra sự bất ngờ.
Sao họ lại ở đây?
Dạ Vũ Đình và Dạ Khải Trạch không nhìn thấy Tống Hân Nghiên.
Dạ Khải Trạch cau mày lạnh lùng nói với con trai: “Chuyện này giao cho con, xử lý cho đàng hoàng.”
Dạ Vũ Đình gật đầu, do dự nói: “Ba chuyện này không liên quan gì tới Tống Hân Nghiên, cô ấy cũng là người bị hại…”
Dạ Khải Trạch đứng lại, nhìn chằm chằm vào con trai ngồi trên xe lăn, không nói gì cả, lúc ông ta chuẩn bị xoay người bước đi thì nhìn thấy Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc.
Tống Hân Nghiên cười ngượng: “Chú Dạ…”
Dạ Khải Trạch không thèm nhìn, trực tiếp đi lướt qua cô.
Tống Hân Nghiên đứng sững tại chỗ, gương mặt xinh đẹp lộ vẻ khó hiểu.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Dạ Vũ Đình và Dạ Khải Trạch, chuyện vừa rồi họ nói với nhau, chắc chắn có liên quan mật thiết với cô.
Hơn nữa nét mặt của Dạ Khải Trạch, là oán trách cô, còn Dạ Vũ Đình đang bảo vệ cô.
Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Đình nhìn nhau, không ai nói lời nào.
Bầu không khí là lạ.
Khương Thu Mộc cười hì hì: “Vậy thôi, tôi vào nhà vệ sinh chút, hai người nói chuyện.”
Vội vàng rồi đi.
Tống Hân Nghiên thở phào một hơi, đi về phía trước đẩy xe lăn của Dạ Vũ Đình ra ngoài: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Irene nói đêm khuya anh ra ngoài.
Sáng sớm tinh mơ thì lại ở đây…”
Dạ Vũ Đình mím môi: “Không có gì, đừng suy nghĩ linh tinh, không liên quan gì tới em, anh có thể xử lý được.”
Tống Hân Nghiên đứng lại nghiêm túc nói: “Vũ Đình, anh cảm thấy em ngốc lắm sao?”
Dạ Vũ Đình bất đắc dĩ nói: “ Không có.”
“Chú Dạ lúc trước có thể đến cục cảnh sát bảo lãnh em việc đó chứng minh chú ấy không thích em nhưng cũng không ghét.
Nhưng ánh mắt lúc nãy của chú ấy lo vẻ không tin tưởng em, còn có sự thất vọng.
Ông ấy là người làm ăn thành đạt, có khó khăn gì chưa trải qua, lộ ra ánh mắt ấy em nghĩ, chỉ có thể là chuyện gần đây em dính vào.”
Tống Hân Nghiên nói chắc nịch: “Nếu không phải liên quan tới chuyện Minh Trúc bị trúng độc thì chắc chắn cũng là chuyện vụ án lên cơn đau tim chết trong trại giam.”
Dạ Vũ Đình than thở: “Trước đây người khác nói cô gái quá thông minh thì không đáng yêu, anh còn không tin, bây giờ thì anh đồng quan điểm rồi.
Hân Nghiên, có lúc giả ngốc không được sao?”
“Chúng ta là vợ chồng.” Tống Hân Nghiên nhìn vào mắt anh ta nói chân thành.
Dạ Vũ Đình sửng sờ, rồi cười dịu dàng với chút bất đắc dĩ nói: “Không phải chuyện lớn gì, Ninh Bội muốn đối phó em nên lợi dụng tình bạn của cô ta và Như Tuyết, lừa Như Tuyết giúp cô ta lấy thuốc.”
Nói tới đây anh ta quay người lại nắm lấy tay Tống Hân Nghiên: “Hân Nghiên, anh bảo đảm với em, từ đầu tới cuối Như Tuyết không phải cố tình.
Nó chỉ là…”
“Anh không cần giải thích em hiểu mà.”
Tống Hân Nghiên cắt lời anh ta, nhếch môi lên: “Như Tuyết được mọi người bảo vệ quá tốt nên có chút ngây thơ rất dễ bị người khác lợi dụng.”
Dạ Như Tuyết ngoại trừ lúc mới gặp mặt giả bộ đàng hoàng ra, những chuyện làm sau đó, thật sự là không có chuyện nào ra vẻ khôn khéo.
Chỉ cần là người có chút thông minh thì sẽ không ngu trộm phương án ở trong chính nhà mình, sau đó trực tiếp đưa cho bạn bè.
Dạ Như Tuyết làm vậy!
Nói là cô ta bị Ninh Bội lợi dụng, Tống Hân Nghiên không thấy có gì lạ.
Nhưng chuyện này tốt nhất là có liên quan tới Sở Thu Khánh.
Lần này khiến Sở Thu Khánh gặp khó, Tưởng Tử Hàn sẽ bảo vệ Minh Trúc tốt hơn, không để những người nguy hiểm đến gần cô bé …nếu như vậy cô cũng có thể yên tâm về cô bé rồi.
Nghĩ thế, Tống Hân Nghiên dịu dàng nói với Dạ Vũ Đình: “Chuyện công ty anh đừng lo, em sẽ trông coi.
Anh tìm một luật sư, thay Như Tuyết nghĩ cách đi.”
“Ừ.”
Hai người chia nhau ra ở cửa cục cảnh sát.
…
Nhà họ Dạ.
Dạ Vũ Đình vừa vào cửa, Lâm Tịnh Thi liền khóc lóc nhào tới: "Lúc trước ở nước Úc, mẹ đã nói với con rồi, cô gái kia lai lịch không rõ, không đồng ý hai đứa ở bên nhau.
Giờ hay rồi vừa mới cưới vào nhà liền khiến cho gia đình yên ấm chúng ta tan hoang thế này."
Dạ Vũ Đình nhếch môi, vẻ mặt âm trầm: "Mẹ, mẹ nói lí đi, đây là lỗi của Hân Nghiên sao? Cô ấy làm cái gì? Buộc Như Tuyết cung cấp độc cho người ta, hay là buộc Như Tuyết trộm phương án của con bé cho bạn tốt? Hơn nữa là bạn tốt lòng dạ hiểm độc! Như Tuyết chính là bị mẹ chiều hư!"
Lâm Tịnh Thi bị con trai cự lại sửng sốt vài giây, rồi sau đó khóc càng đau lòng hơn.
"Tôi đã làm ra nghiệt gì đây chứ, đứa con trai hiếu thuận, bởi vì một cô gái vậy mà mặc kệ cả mẹ và em gái..."
Dạ Vũ Đình chịu đựng nhắm mắt lại: "Con không nói mặc kệ."
Lâm Tịnh Thi vẫn khóc như cũ.
Dạ Khải Trạch bị làm cho đau đầu, bực bội nhăn mày: "Đây là thái độ mà còn dành cho người nhà sao? Dạ Vũ Đình, đó là mẹ con!"
"Ba!"
"Mẹ con nói sai cái gì? Tống Hân Nghiên là vợ con, nhưng bây giờ trước mặt con là mẹ của con, chịu liên lụy chính là em con! Con thích ai, muốn kết hôn với ai ba mặc kệ, nhưng con cưới cô gái này, vừa vào nhà đã hại nhà ta không có ngày yên ổn, đây là sự thật!"
Dạ Vũ Đình không dám tin nhìn ba mình, thất vọng nói: "Vốn dĩ con nghĩ ba sẽ khác, ít nhất trong nhà này, ba cũng hơi thích Hân Nghiên, là nguời nói lí.
Biết Hân Nghiên bị oan, ba sẽ nghĩ cách cứu cô ấy ra.
Ba có biết lúc ba đồng ý giúp con rất cảm động không! Hình tượng của ba trong lòng con vĩ đại thế nào!"
Hai ba con không nhường nhịn mà nhìn nhau.
Dáng vẻ Dạ Khải Trạch lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm túc.
Dạ Vũ Đình trào phúng: "Thì ra tất cả là do con nghĩ nhiều rồi.
Mẹ là một một người phụ nữ, cái gì cũng không hiểu, chỉ biết bao che khuyết điểm cưng chiều, mà ba, giờ ba khác gì mẹ đâu? Không phân trắng đen, võ đoán chuyên quyền.
Nếu Như Tuyết là đồng lõa thật, lúc này chúng ta bao che nó, lần sau đâu? Hôm nay nó dám cung cấp độc cho người ta, lần sau có thể đưa dao hay thậm chí là đâm vài nhát! Nếu nó bị oan, pháp luật sẽ trả lại công bằng cho nó.
Cho dù không có pháp luật, người làm anh như con cũng sẽ không mặc kệ.
Nhưng đây không phải lý do để ba mẹ đổ hết trách nhiệm lên đầu của Hân Nghiên!"
Anh ta cúi đầu, không nhìn ba mẹ, mất mác nói: "Giờ con bắt đầu hối hận, tối qua con không nên sắp xếp máy bay đưa Như Tuyết đi…"
Con trai tranh chấp với chồng, Lâm Tịnh Thi sợ tới mức trực tiếp quên khóc.
Bầu không khí trong phòng khách như đóng băng lại, nhất thời yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng một cái kim rơi xuống.
Tiếng điện thoại bỗng vang lên, đánh vỡ giằng co.
Dạ Vũ Đình nghe máy: "Chuyện gì?"
"Cậu chủ, đã điều tra ra.
Đêm qua cô Như Tuyết bị bắt là do Tưởng Tử Hàn.
Anh ta không biết bằng cách nào mà có được tin tức, là người của anh ta báo cảnh sát…"
Dạ Vũ Đình cắn chặt răng, cơ trên mặt bởi dùng sức mà cứng đờ ra.
"Biết rồi!"
Cúp điện thoại, anh ta nói với Dạ Khải Trạch: "Là Tưởng Tử Hàn báo cảnh sát chặn Như Tuyết lại.
Anh ta làm như vậy, nói thật, con cũng không bất ngờ, dù sao một trong những người bị hại là con gái của anh ta."
Dạ Vũ Đình trầm giọng nói với cha mẹ: "Chuyện này con sẽ xử lý, hai người đừng nhúng tay, cũng xin hai người đừng đổ trách nhiệm lên Hân Nghiên, cô ấy vô tội, cô ấy cũng là người bị hại!"
Giọng điệu của con trai quá nghiêm túc, Lâm Tịnh Thi sợ tới mức không dám nói gì, trơ mắt nhìn con trai quay người bỏ đi..