Cô liên tục gắp thức ăn cho Tống Dương Minh: “Món vịt om gừng này tươi mà không cay, anh Dương Minh nếm thử đi.
Cả món này nữa…”
Khương Thu Mộc vừa gắp vừa giới thiệu.
Tống Dương Minh nhìn bát vịt om gừng với vẻ mặt dịu dàng: “Hân Nghiên rất thích những món ăn dậy mùi, đây là một trong những món em ấy thích nhất, ăn nấm xào em ấy cứ nói nhạt nhẽo, không có mùi vị gì…”
Món ăn nào anh cũng đều nghĩ đến Hân Nghiên.
Lòng Khương Thu Mộc chùng xuống một chút, cô mỉm cười: “Hân Nghiên đã phải chịu rất nhiều khổ sở, nhưng anh Dương Minh à, những chuyện này không liên quan gì đến anh cả.
Bây giờ người cô ấy tin tưởng không nhiều, nhưng chắc chắn anh là một trong những người cô ấy để tâm nhất.”
Cô nhìn anh, ánh mắt nghiêm túc ẩn chứa đôi điều suy tư: “Anh Dương Minh, anh hãy đối xử tốt với bản thân mình một chút.
Anh vui vẻ, hạnh phúc thì Hân Nghiên mới yên tâm được.”
Tống Dương Minh im lặng, buông đũa xuống: “Nhưng em ấy sống không tốt, sao anh có thể tốt được…”
Tâm trạng vui vẻ của Khương Thu Mộc hoàn toàn biến mất.
Hai người đối diện với bàn ăn đầy đủ hương vị, màu sắc nhưng đều hơi thất thần, hoàn toàn không có hứng muốn ăn.
Cô cầm kẹo hồ lô Tống Dương Minh mua tới lên, đưa đến bên miệng anh: “Anh ăn đi.”
Tống Dương Minh cau mày, vô thức ngửa đầu ra sau để tránh.
Anh không thích những thứ chua chua ngọt ngọt kiểu này.
Khương Thu Mộc lại vươn tay thêm một chút, bướng bỉnh nhìn anh.
Hai người cứ giằng co như vậy vài giây, cuối cùng Tống Dương Minh cầm lấy, cắn một quả.
Mặt mày Khương Thu Mộc sáng rỡ: “Thế nào, có ngọt không?”
“Ngọt.”
Khương Thu Mộc lấy kẹo hồ lô Tống Dương Minh đã ăn trong tay anh về, trước khi anh ngăn lại, cô đã cắn một quả.
Quả sơn tra vừa tròn vừa to tan ra, vị chua chua ngọt ngọt ngập tràn cả khoang miệng.
Khương Thu Mộc ngậm quả trong miệng nên nói không được rõ lắm: “Em thấy cũng bình thường, thậm chí vị chua còn nhiều hơn vị ngọt.”
Chua nhiều hơn ngọt.
Là cảm giác trong lòng cô.
“Anh Dương Minh có biết vì sao không?”
“Hàm lượng đường của mỗi quả không giống nhau, có sự sai lệch là điều rất bình thường.”
Khương Thu Mộc lắc đầu: “Không, thật ra như nhau cả.
Nhưng vì vị đắng trong lòng anh nhiều hơn em, nên chỉ một chút ngọt thôi cũng khiến anh cảm thấy ngọt ngào.
Em thì khác, từ nhỏ tới lớn em luôn may mắn, mọi điều đều được như ý muốn, vậy nên một chút ngọt ngào này không thể khiến em cảm thấy ngọt ngào được bao nhiêu…”
Cả đời này cô chưa bao giờ phải chịu bất kỳ uất ức hay tủi thân nào, ngoài việc yêu thầm ai đó để rồi phải chịu khổ.
Khương Thu Mộc lấy chai rượu vang và hai cái ly ra, mở nút chai, hương rượu lan ra khắp chốn.
Cô rót rượu vào ly rồi đưa cho Tống Dương Minh: “Uống thêm chút rượu, trong miệng anh sẽ lại có vị khác.”
Khương Thu Mộc của hôm nay rất kiên trì, dưới sự tươi cười của cô lại ẩn giấu cảm xúc khiến người ta không muốn tìm hiểu sâu.
Tống Dương Minh không nhận.
Cô bèn bướng bỉnh, kiên trì tiếp tục đưa chiếc ly tới, nhìn thẳng vào anh.
Không biết vì sao, Tống Dương Minh chợt cảm thấy không đành lòng.
Trời xui đất khiến thế nào anh lại nhận lấy, cụng ly với cô rồi nếm thử.
Có thể là do rượu, cũng có thể là do đã hoàn toàn thả lỏng, bầu không khí nặng nề vừa nãy không còn nữa, hai người vừa ăn vừa uống, tâm trạng cũng dần dần tốt lên.
Chai rượu bất giác vơi đi phân nửa.
Làn da ngăm đen của Tống Dương Minh ửng đỏ, khiến cho hình tượng lạnh lùng vốn có của anh tăng thêm một chút dịu dàng.
Khương Thu Mộc nhìn mà thất thần, bối rối.
“Anh Dương Minh, quen biết anh bao lâu, hình như đây là lần đầu tiên chúng ta uống rượu thế này.
Hay là chúng ta chơi trò chơi gì đi?”
Có lẽ là men rượu gạt người, cũng có thể là bầu không khí quyến rũ khiến đầu óc Tống Dương Minh hơi trống rỗng: “Em muốn chơi trò gì?”
Khương Thu Mộc suy nghĩ một lát rồi đáp: “Thật hay thách đi.”
“Được.”
Khương Thu Mộc hứng khởi dứt khoát kéo ghế tới bên cạnh Tống Dương Minh.
Mùi rượu khiến cho hương thơm trên người cô gái nhỏ càng rõ hơn, mang theo sự cám dỗ.
“Oẳn tù tì!”
Tống Dương Minh thua.
“Thật hay thách?”
“Thật.”
Khương Thu Mộc nhìn anh đầy mong chờ: “Anh Dương Minh, có phải tình cảm của anh dành cho Hân Nghiên… không phải chỉ là tình cảm anh em không?”
Hỏi xong cô nín thở, hồi hộp nhìn anh.
Tống Dương Minh không trả lời.
Anh im lặng cầm ly rượu lên, từ từ uống một ngụm rồi thở dài: “Thách đi.”
Khương Thu Mộc không phân biệt được là thất vọng hay phấn khích: “Thách là anh hôn em một cái.”
Nói xong cô hơi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn anh chăm chú.
Tống Dương Minh quay đầu lại, cũng nhìn thẳng vào cô.
Dáng người anh cao lớn, dù đang ngồi thì cũng cao hơn Khương Thu Mộc một chút.
Anh cụp mắt, cô ngửa mặt.
Bốn mắt nhìn nhau.
Một người mong đợi, một người bình tĩnh.
Khoé môi Khương Thu Mộc nở nụ cười khẽ, cơ thể âm thầm lại gần Tống Dương Minh hơn.
Trái tim nhỏ bé trong lồng ngực cô càng lúc càng đập nhanh, men rượu cũng xộc lên mặt vào đúng lúc này.
Mặt hai người càng lúc càng gần, gần đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương, cũng có thể ngửi thấy mùi rượu và mùi hương cơ thể trong hơi thở của nhau.
Khi mặt cả hai chỉ còn cách vài centimet, Khương Thu Mộc nhắm mắt lại.
Tống Dương Minh cụp mắt nhìn cô với vẻ hơi ngẩn ngơ.
Anh cúi đầu, hương thơm từ cơ thể cô gái len lỏi vào trong khoang mũi, hơi thở nóng ấm và dồn dập của cô cũng phả lên cằm anh.
Tống Dương Minh chợt khựng lại.
Cô là Khương Thu Mộc, bạn thân của Hân Nghiên.
Anh đang làm gì thế này?!
Tống Dương Minh đột nhiên tỉnh táo lại.
Anh lùi về, sợ khiến cô mất mặt nên vô thức muốn đưa tay lên chạm vào mặt cô để tỏ ý an ủi.
Nhưng khi chỉ còn cách mặt cô chừng một hai tấc, anh dừng lại, rụt tay về.
“Thu Mộc, anh xin lỗi.”
Tống Dương Minh ngồi thẳng người, im lặng nâng ly rượu lên, ngửa đầu, dốc hết số rượu vừa rót vào miệng.
Khương Thu Mộc thất vọng mở mắt, nhìn thấy yết hầu anh đang di chuyển, “ực” một tiếng, rượu trôi hết xuống bụng.
Vẻ buồn bã thoáng qua trong mắt cô, nhưng khi Tống Dương Minh nhìn lại thì cô đã nhanh chóng giấu đi, nở nụ cười điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra: “Hì hì, anh Dương Minh, đây chỉ là trò chơi, một trò đùa bình thường mà thôi, không nhất định phải thực hiện cho bằng được, có gì mà phải xin lỗi chứ.”
Tống Dương Minh mỉm cười: “Anh xin lỗi, có lẽ là ở trong quân đội quá lâu, không chơi được trò chơi của người trẻ tuổi các em, phá vỡ quy tắc thì vẫn phải chịu phạt, anh chấp nhận bị phạt.”
Anh tự rót rượu cho mình, liền ba ly liên tục.
Khương Thu Mộc nhìn anh uống hết từng ly từng ly.
Người đàn ông đã từng đi lính, toàn thân đều toát lên vẻ kiên cường chính trực, tư thế uống rượu tràn đầy nam tính.
Khương Thu Mộc rung động, nhưng cũng càng thêm thất vọng.
“Ha ha… Đúng là anh bộ đội, thẳng thắn lắm.
Nhưng không phải anh muốn phá vỡ quy tắc, mà là muốn kiếm cớ để uống rượu đúng không? Vậy không được, em cũng phải uống.”
Cô giành lấy chai rượu.
Tống Dương Minh đã uống hết ba ly.
Anh di chuyển chai rượu ra phía sau rồi đứng dậy: “Thu Mộc, em uống nhiều rồi, hôm nay anh cũng uống nhiều, rất xin lỗi em.”
Tống Dương Minh đóng nút chai rượu lại: “Anh về trước đây, em nghỉ ngơi sớm đi.”
Anh đặt chai rượu xuống, đi về phía cửa.
Nỗi thất vọng và sự tổn thương trong mắt Khương Thu Mộc đã hiện lên rất rõ.
Nỗi buồn như muốn nhấn chìm cô.
Cô hít mũi rồi vội vàng đứng dậy đuổi theo: “Anh Dương Minh, anh chờ chút.”
Cô giữ lại cánh cửa mà Tống Dương Minh vừa mở ra.
“Anh vừa uống rượu, đừng tự lái xe, để em gọi lái xe cho anh.”
Tống Dương Minh cúi đầu nhìn cô.
Cô cũng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh.
Lần này cô vẫn không nhượng bộ, trên mặt là nụ cười tươi rói bướng bỉnh.
“Được.” Tống Dương Minh gật đầu.
Khương Thu Mộc nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho lái xe.
Hai người lần lượt ra ngoài.
Đêm khuya gió lạnh, vầng trăng cô đơn trên bầu trời cũng toát lên vẻ hiu quạnh.
Vừa ra khỏi cổng chung cư, Khương Thu Mộc đã lạnh đến rùng mình.
Tống Dương Minh nhìn cô rồi cởi áo khoác ra, choàng lên người cô..