Trên quần áo còn có nhiệt độ cơ thể của anh, thoang thoảng mùi hormone đầy nam tính.
Trái tim của Khương Thu Mộc đang đập điên cuồng, cảm giác mất mác và khó chịu trước đó cũng dần tan đi.
Khóe môi cô ấy cong lên đầy hạnh phúc, trong lòng giống như có một ngọn lửa, tình ý ngọt ngào bị một ngọn lửa hồng đốt nóng cả người.
Hạnh phúc!
Tài xế nhanh chóng chạy đến chỗ của hai người.
Khương Thu Mộc có chút mất mác.
Thời gian ở riêng ngắn đến không chịu được.
Cô ấy nhìn Tống Dương Minh đến bên xe, đột nhiên trong lòng cảm thấy chua xót.
Tống Dương Minh mở cửa xe ra, trước khi lên xe còn quay đầu lại nói: "Mau trở về đi."
Khương Thu Mộc không thể không gật đầu nói: "Anh Dương Minh hẹn gặp lại."
Nhưng chân lại không hề nhúc nhích.
"Mau vào đi, là con gái ở một mình bên ngoài buổi tối không an toàn." Tống Dương Minh thúc giục.
Khương Thu Mộc cảm thấy vô cùng mất mát, ánh mắt cũng như có gai nhọn đâm vào nói: "Được."
Rồi vội vàng xoay người đi vào mái hiên.
Tống Dương Minh ngồi vào trong xe, nhưng cũng không đi.
Anh ấy ngẩng đầu, đợi đến khi đèn phòng cô bật sáng thì mới không nhìn nữa nói: "Đi thôi."
Khương Thu Mộc chạy vọt ra ban công.
Xe đậu dưới lầu đã từ từ lái ra cửa.
Cô ấy vẫy vẫy tay chào tạm biệt, biết là anh ấy sẽ không nhìn thấy những vẫn cứ cố chấp làm như thế.
Khi xoay người trở về phòng mới phát hiện trên người mình đang khoác áo khoác của anh.
Vốn dĩ trong lòng còn đang cảm thấy chua xót nhưng bỗng chốc đã được cảm giác ngọt ngào thay thế.
Cô ấy ôm lấy áo, đưa sát lên mặt, im lặng nở nụ cười.
...
Hoan Viên.
Khi Tống Hân Nghiên tỉnh lại đã là nửa đêm.
Trong phòng rất tối, chỉ có một ngọn đèn mờ ảo phát ra từ trước ghế sô pha cách đó không xa.
Là ánh sáng từ máy tính phát ra.
Ánh sáng từ màn hình chiếu lên mặt của một người đàn ông đang đeo kính, khiến gương mặt anh được phủ một màu xanh nhạt, mờ mờ ảo ảo nhưng lại rất tuấn tú.
Cô rất ít khi được nhìn thấy anh đeo mắt kính.
Tưởng Tử Hàn thế này làm mất đi một chút lạnh lùng, ngang ngược, nhưng lại nhiều hơn chút dịu dàng.
Không thể không nói, với gương mặt và thân thể này muốn người khác không động lòng cũng khó quá rồi…
Nhưng trong đầu của Tống Hân Nghiên lại nghĩ đến tám chữ: Áo mũ chỉnh tề, văn nhã bại hoại.
"Tỉnh rồi à?" Tưởng Tử Hàn cảm nhận được ánh mắt của cô, nên đưa mắt từ máy tính về phía giường.
Tống Hân Nghiên không lên tiếng, vén chăn xuống giường.
"Tách."
Ngọn đèn lớn trong phòng sáng lên.
Tưởng Tử Hàn tháo mắt kính đi đến chỗ cô: "Nằm."
Tống Hân Nghiên không nghe thấy, hai chân đặt xuống đất, mới vừa tính đứng lên thì dừng lại.
Cô cúi đầu, đưa mắt nhìn hai chân mình, cẩn thận giơ chân lên.
Tưởng Tử Hàn nhíu mày đứng dậy, vội vàng hỏi: "Làm sao thế?"
Tống Hân Nghiên đi được hai bước, chân cũng muốn nhũn ra.
Cô liếc anh một cái: "Chỉ là muốn xác định thử một chút có phải là đói đến ngất xỉu giống lần trước hay không."
Sự thật chứng minh khá tốt.
Tuy cũng nhũn ra, nhưng vẫn chưa mềm đến mức không thể đi thẳng người được.
Tưởng Tử Hàn cưng chiều nhưng lại bất đắc dĩ nói: "Anh vẫn luôn nói người ta chuẩn bị thức ăn, bây giờ sẽ nói bọn họ mang đến đây."
"Không cần, không đói bụng!"
Tống Hân Nghiên nói xong, ngẩng đầu đánh giá xung quanh một chút.
Không giống với phòng bệnh lần trước, đây là một căn phòng với tông màu lạnh vô cùng lạnh lùng.
Không phải bệnh viện sao?!
Cô nhíu mày, mỉa mai nói: "Anh thật sự đúng là thỏ khôn có ba hang, nhiều nhà đến mức có thể mở khách sạn được rồi.
Nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?"
Tưởng Tử Hàn nhíu mày, anh có dự cảm câu nói tiếp theo của cô sẽ không có gì tốt đẹp cả.
Tống Hân Nghiên cong môi, giả dối cười: "Mỗi một nơi đều có mùi hồ ly lẳng lơ.
Khiến người ta cảm thấy ghê tởm!"
Chân mày Tưởng Tử Hàn càng nhíu chặt hơn, ánh mắt sâu thăm thẳm đầy sự tìm tòi, nghiên cứu cô.
Anh nhìn cô: "Em chắc là mình đã tỉnh rồi chứ? Một lúc là thỏ khôn, một lát là hồ ly, đang nói năng lung tung gì đấy."
"Người nói năng lung tung chính là anh đấy."
Tống Hân Nghiên lạnh lùng kêu lên một tiếng, rồi đi đến trước cửa.
Khi cô đi ngang qua bên cạnh anh, thì dừng bước lại, quay đầu sang nhìn anh cảnh cáo nói: "Sau này cách xa tôi ra một chút.
Mỗi lần anh đến gần đều có chuyện không tốt.
Tôi còn muốn sống đến chín mươi chín tuổi, không muốn gặp xui xẻo cả đời đâu."
"Tống Hân Nghiên, nói chuyện đàng hoàng."
Chút vui vẻ của Tưởng Tử Hàn khi thấy cô tỉnh lại cũng biến mất không còn sót lại chút nào.
Sắc mặt Tống Hân Nghiên lạnh đi, khinh thường châm chọc: "Ý của anh nói chuyện cho đàng hoàng chính là không muốn vì anh mà làm kẻ thù của phụ nữ toàn thế giới đúng chứ.
Cho nên, anh Tưởng, xin tự trọng!"
Tưởng Tử Hàn nổi giận.
Anh nắm lấy cánh tay cô đẩy người vào tường, cánh tay dài cũng đỡ lấy, đập mạnh vào góc tường.
"Tống Hân Nghiên, lương tâm của em đâu rồi?! Anh vì em, dùng dao phẫu thuật anh yêu thích nhất làm bị thương người khác, để khiến em nhìn anh như thế này sao?"
"Sao nào? Tôi nói không phải sự thật sao?" Tống Hân Nghiên cười lạnh: "Tự anh nghĩ lại thật kỹ đi, không phải là từ khi tôi gặp anh thì trở nên xui xẻo sao? Hết lần này đến lần khác chẳng tốt lành gì, mãi đến bây giờ, tôi mẹ nó chưa từng sống thoải mái bao giờ đâu!"
Khi ổn định lại cảm xúc, giọng nói của cô cũng từ từ nhẹ nhàng lại, thậm chí còn nhẹ nhàng mà thay anh vỗ vỗ áo ngủ, làm phẳng nếp gấp trên áo: "Tưởng Tử Hàn, anh là bác sĩ, nói trắng ra chính là Bồ Tát giáng trần.
Cho nên, xin anh từ bi độ lượng buông tha cho tôi đi, ok?"
Giọng nói dịu dàng, động tác hiền thục, vô cùng mê người.
Ngay lúc Tưởng Tử Hàn xém chút nữa là bị mê muội, thì giọng cô dần biến đổi: "Đương nhiên, nếu anh không để ý, vậy thì đừng trách sau này tôi gặp anh một lần thì làm cho anh mất hết mặt mũi.
Con người tôi ý mà, nói chuyện không hay giữ lời, nhưng mà chiến đấu lại hết mình, cũng chưa bao giờ sợ ai.
Tưởng Tử Hàn tức đến mức đau cả tim.
Người phụ nữ này luôn có cách để tim anh mềm thành nước, nhưng sau đó lại mạnh mẽ đông lại thành băng.
Cái miệng này của cô đúng là Không nên mở miệng nói chuyện!
Tưởng Tử Hàn vô cùng tức giận, hung dữ cúi đầu, mạnh mẽ ngậm lấy cái miệng không nói ra lời nào tốt đẹp của cô.
Khi không nói chuyện thì mùi vị...!rất ngọt và mềm.
Khoảnh khắc hai cánh môi chạm vào nhau, tất cả sự độc ác đều hóa thành quyến luyến, triền miên.
Cô giãy dụa, đưa tay đá chân, nhưng hai tay lại bị anh khóa chặt lại trên đỉnh đầu.
Cô nâng cao đầu gối, ý muốn để anh nửa đời sau không thể làm đàn ông được!
Cô vừa mới di chuyển thì anh như đã biết từ trước, đôi chân dài của anh ấn chặt cô vào tường.
Tống Hân Nghiên tức đến đỏ mắt, há miệng muốn cắn anh.
Động tác của Tưởng Tử Hàn nhanh hơn, trước khi cô kịp cắn xuống thì anh đã lùi ra sau, cười khẽ: "Cũng đã nếm thử mùi vị lỗ vốn mấy lần rồi, heo cũng có trí nhớ rất lâu."
Anh để trán mình dán sát vào trán cô: "Hân Nghiên, hình như cơ thể của em thành thật hơn cái miệng này của em nhiều.
Ngoài miệng thì cứng như thế, nhưng cơ thể vừa bị anh chạm vào lại mềm thành thế này, nói nói em có phải miệng nói một đằng mà bụng nghĩ một nẻo không?!"
Mặt Tống Hân Nghiên căng cứng đỏ bừng lên: "Anh câm miệng! Ai mẹ nó bị anh chạm vào thì mềm ra hả?"
"Không mềm sao?"
Tưởng Tử Hàn cười khẽ, một tay nắm lấy cổ tay cô, đầu ngón tay thon dài, mạnh mẽ lướt qua đuôi lông mày của cô, từ từ đi xuống, từ mũi xuống môi, tới xương quai xanh xinh đẹp, lại xuống chút nữa...
Anh cúi đầu, nhìn cô...
Tống Hân Nghiên cúi đầu, mặt đỏ như muốn nhỏ ra máu: "Tưởng Tử Hàn, anh thử sờ vào xem."
"Phụt!" Tưởng Tử Hàn buồn cười, cuối cùng cũng không thể hạ cánh tay xuống được.
Anh thở dài: "Em, tinh thần dũng cảm không biết xấu hổ trêu chọc anh trước kia đâu rồi?"
Tống Hân Nghiên nghiến răng nghiến lợi, cô đang muốn giết người.
Tưởng Tử Hàn thả cô ra, ôm chặt cô vào trong lòng mình: "Cô gái nhỏ, nói chút lời dễ nghe xem, anh cam đoan sau này em đi trong thủ đô này, không ai dám làm em bị thương, càng không ai dám không coi em ra gì."
Chớp mắt chút tức giận trong lòng của Tống Hân Nghiên đều biến mất.
"Tưởng Tử Hàn, anh đây là đang xem mình là “Vịt” à?"
Cô cười lạnh, dùng giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng đến mức khiến người khác chết mê chết mệt mà nói bên tai anh: "Lấy lòng phụ nữ cảm thấy thành công không?".