Tống Thanh Hoa lấy một gói thuốc từ trong túi ra, lôi một điếu ra ngoài: “Trên thương trường chưa từng phân biệt nam nữ, cô cũng chưa từng xem mình là phụ nữ.
Cô khinh thường việc dùng ưu thế của phái nữ để hợp tác thành công với họ.
Đàn ông uống rượu thì cô cũng uống, bọn họ bày trò thì cô cũng theo đến cùng.
Hai giới tốt và xấu, đàn ông có thể thuận lợi ở mọi việc, cô cũng không tụt lại phía sau.
Thân phận phụ nữ đối với cô chỉ là một giới tính, đến bây giờ nó chưa từng là ưu thế hay đặc biệt, cũng không tồn tại ưu đãi gì cả.
Vì vậy cô vẫn tự gọi mình là một doanh nhân thành đạt.
Nhưng kể từ khi gặp lại cháu…”
Bà ta nói đến đây mới ngậm điếu thuốc vào trong miệng, dùng bật lửa đốt lên.
Sau khi Tống Thanh Hoa nhẹ nhàng nhả ra một làn khói thuốc, bà ta mới khinh thường nhếch môi: “Không cần làm gì hết, chỉ bằng gương mặt này đã quậy cho hai nhà Tưởng Dạ ở thủ đô đến mức rối loạn tan tành, thật sự khiến cô bội phục không ngừng.”
Tuy giọng điệu của bà ta nhạt nhẽo không có bất kỳ gợn sóng nào, nhưng lại tỏ vẻ châm biếm.
Tống Hân Nghiên rất bình tĩnh lắng nghe.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ là sự tồn tại thần kỳ.
Từ lần đầu tiên gặp Tống Thanh Hoa, cô đã biết người cô này không có thiện cảm với cô.
Cô đẩy chén trà đã ngâm xong đầu tiên đến trước mặt Tống Thanh Hoa, mỉm cười: “Thì ra hôm nay cô tới là muốn nhờ cháu chỉ dạy bản lĩnh quyến rũ đàn ông tới tay, làm cho đàn ông vây quanh mình đó à?”
Tống Thanh Hoa ngẩn ra, trông mắt lộ vẻ giận dữ.
Khả năng đã hiểu nhưng vẫn giả vờ ngớ ngẩn của cô cháu gái hờ của bà ta thật sự làm cho bà ta hơi ngạc nhiên.
Tống Hân Nghiên nở nụ cười áy náy: “Xin lỗi cô nha, cháu là người nhanh mồm nhanh miệng, nói chuyện không biết vòng vo.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù sao gương mặt hấp dẫn mấy tên đàn ông cặn bã của cháu đều do ba mẹ ban tặng, cháu không tiện chõ mõm vào, thế nên cháu không thể truyền lại những kinh nghiệm đã được truyền thụ cho cô.”
Tống Thanh Hoa càng tức giận dữ dội hơn, nhưng trên mặt không tỏ vẻ gì.
Bà ta cười mỉa mai và nói: “Cháu và mẹ cháu rất giống nhau.”
Sao đến chủ đề này rồi?!
Tống Hân Nghiên hiểu rõ trong lòng, bèn khinh thường.
Có điều gương mặt cô lại tỏ vẻ kinh ngạc, ngước mắt nhìn bà ta: “Cô biết mẹ của cháu?”
Tống Thanh Hoa tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
Bà ta lấy điếu thuốc trong tay và dụi vào gạt tàn, sau đó mới thở dài và nói: “Cô không chỉ đã từng gặp mà còn rất thân thuộc… Quên đi, đều là chuyện quá khứ, nhắc lại chỉ sợ cháu đau khổ, không có gì, dù sao người đã không còn nữa.”
Đôi mắt của Tống Hân Nghiên toát lên vẻ hứng thú.
“Ồ.” Cô lạnh nhạt trả lời một tiếng, thật sự không hỏi nữa.
Tống Thanh Hoa kinh ngạc nhướng mày.
Cô gái này thật sự ra bài không theo lẽ thường.
Hoặc có thể do cô quá máu lạnh, không thèm hỏi thăm nhiều hơn dù là chuyện liên quan đến ba mẹ của mình?
Tống Hân Nghiên đang cười khẩy trong lòng.
Đám người này cứ thích lấy ba mẹ chưa từng gặp mặt của cô ra rêu rao, không uy hiếp thì là dụ dỗ.
Bọn họ không chê chiêu này cũ rích, cô vẫn ngại nó quá nhàm.
Cô không sập bẫy, tâm trí bình tĩnh châm thêm trà cho Tống Thanh Hoa: “Hôm nay cô đặc biệt chạy đến đây một chuyến không phải chỉ vì chút chuyện riêng của cháu đó ư?! Nếu đúng là thế, cháu có thể nói rõ với cô, chắc chắn cháu và Dạ Vũ Đình sẽ ly hôn, còn về Tưởng Tử Hàn, cháu không định quay lại với anh ấy.
Cháu đã thử hết cả tình yêu lẫn hôn nhân, chỉ có đau khổ và nhàm chán, còn không bằng cố gắng phát triển sự nghiệp giống cô.
Cô nói đúng không?”
Xem như Tống Thanh Hoa đã nhìn ra, cô gái nhỏ này chính là một con cá.
Trong lòng hiểu rõ mọi thứ nhưng trơn tuột bắt không dính, nếu bạn không nói trắng ra với cô thì cô vẫn có thể dẫn bạn đi vòng vèo.
Khuôn mặt của Tống Thanh Hoa sầm xuống: “Hân Nghiên, cô nói thẳng với cháu, cháu và Dạ Vũ Đình không thể ly hôn, chẳng những cuộc hôn nhân này không được đổ vỡ, cháu còn phải xóa bỏ hết mọi xích mích do Lâm Tịnh Thi, Chu Ngọc Trân và Dạ Như Tuyết đã gây ra.”
Tống Hân Nghiên nâng tách trà của mình lên, cô khẽ thổi và nhẹ nhàng thưởng thức, cười mới: “Đây là thủ đoạn ở trên thương trường những năm qua của cô à? Thuật thánh mẫu?”
Gương mặt của Tống Thanh Hoa tỏ vẻ tức giận nhưng lại bị bà ta cứng rắn ép xuống.
Bà ta nâng tách trà lên và cụng ly với cô: “Con nhóc nhà con, quả nhiên có cá tính.
Nếu cô là đàn ông thì cô cũng sẽ thích con.
Có điều…”
“Nhưng nếu cháu là đàn ông thì chắc chắn sẽ không thích tính tình của cô.
Không biết cái khổ của người khác thì chớ khuyên người ta thiện lương.
Cô là người làm ăn lớn, chắc hẳn phải hiểu đạo lý này rõ hơn cô cháu gái chưa từng thấy việc đời đúng không?”
Tống Hân Nghiên đặt tách trà xuống: “Nếu cô không còn chuyện gì nữa thì cháu đi đây.”
Cô đứng lên và đi thẳng ra cửa.
Tống Thanh Hoa lạnh lùng nhếch môi dưới, bà ta nâng tách trà lên và thong thả ung dung uống trà, không cản cô lại.
Tống Hân Nghiên kéo cửa phòng ra, đang tính bước ra ngoài thì chạm mặt với hai người đã ngừng ở cửa và chuẩn bị gõ cửa.
Cô hoảng sợ trừng to hai mắt, trong mắt toàn kinh ngạc.
“Chào cô.”
Người chào hỏi chính là một cô y tá trẻ tuổi, cô ấy đang đẩy một cái xe lăn.
Một người phụ nữ trung niên với vẻ mặt đờ đẫn ngồi trên xe lăn.
Người phụ nữ mặc áo lông rộng thùng thình, bên dưới áo lông là quần áo bệnh nhân màu trắng xanh đan xen.
Bà ấy rất gầy, ngồi ngay ngắn trên xe lăn, tuy không tô son trét phấn nhưng vẫn toát lên khí chất ưu nhã thướt tha như cũ.
Hai mắt Tống Hân Nghiên nhìn chằm chằm vào gương mặt của bà ấy.
Đó là gương mặt thế nào?!
Tống Hân Nghiên tưởng tượng mãi, nhưng vẫn không biết nên hình dung ra sao.
Có lẽ khi mình đến độ tuổi trung niên, chẳng phải sẽ có dáng vẻ như bà ấy sao.
Mặt mày, mũi miệng, nếu gương mặt đó có chút thịt nữa, chắc chắn sẽ giống mình như đúc.
Chỗ khác biệt duy nhất đó là cặp mắt của bà ấy, trống rỗng đến mức khiến người ta không đành lòng.
Tống Hân Nghiên hoảng sợ đến mức đầu óc loạn tùng phèo, ánh mắt vô thức rơi xuống chiếc cổ thon thả và duyên dáng của người phụ nữ đó.
Nơi đó có treo một mặt dây chuyền hình phật nho nhỏ bằng ngọc trong suốt sáng bóng.
Mặc dù không lật mặt dây phật ngọc lại nhưng dường như cô đã nhìn thấy chữ “Thanh” bé xíu được khắc đằng sau mặt dây chuyền.
Bàn tay của Tống Hân Nghiên khó nén run rẩy, cố nhịn lắm mới không vươn ra.
Người phụ nữ đó cũng đang đánh giá Tống Hân Nghiên.
Có điều so với khuôn mặt lộ vẻ cảm xúc ngổn ngang của Tống Hân Nghiên, gương mặt của người phụ nữ đó chỉ toàn trống rỗng và chậm chạp.
Bà ấy nhìn cô với đôi mắt chân thành hơi trống rỗng.
Hồi lâu, người phụ nữ bỗng chớp mắt, nghiêng đầu và nhẹ nhàng nhếch môi.
Hai lúm đồng tiền thoáng hiện lên ở khóe miệng rồi biến mất.
Tống Hân Nghiên chấn động tại chỗ, trái tim đập “bịch bịch bịch” một cách cuồng loạn không ngừng.
Tống Thanh Hoa ung dung đến gần: “Hân Nghiên, cháu có việc thì nhanh đi đi, cô còn có hẹn với bạn.”
Bà ta lướt qua Tống Hân Nghiên và đi đến phía sau xe lăn, nhận lấy xe lăn từ tay y tá và đẩy vào.
Tống Hân Nghiên vô thức tránh ra.
Tống Thanh Hoa đẩy người tới trước bàn trà: “Chị Ngưng, quán trà này có trà và điểm tâm chị thích nhất, em đã gọi món, chị mau tới nếm thử.”
Bà ta vừa nói vừa cầm một cái bánh ngọt đưa cho người phụ nữ đó.
Người phụ nữ nở nụ cười ngờ nghệch, nhận bánh và cắn một miếng: “Rất ngon.”
Tống Thanh Hoa lại đưa trà cho bà ấy, người phụ nữ đó nhận tới tay và uống ngay.
Khi ăn uống no say rồi, gương mặt chết lặng của bà ấy cũng đã trở nên sinh động hơn.
“Cảm ơn Thanh Hoa.”
Giọng điệu nhẹ nhàng không có bất cứ cảm xúc nào, thậm chí có cảm giác hình như từng chữ thoát ra khỏi răng môi một cách gượng gạo.
“Chị Ngưng, chị đừng khách sáo với em.
Nếu ngon thì chị cứ ăn nhiều một chút.” Tống Thanh Hoa vừa đặt miếng bánh ngọt vào tay bà ấy vừa nói nhỏ.
Lúc này Tống Hân Nghiên mới lấy lại tinh thần từ sau cơn hoảng hốt, mất một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại.
Trái tim của cô đã chìm xuống đáy vực, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân vọt lên khiến cô vừa hoảng hốt vừa tức giận.
Tống Hân Nghiên lấy điện thoại ra, nhấn mấy cái định gọi đi.
“Định gọi cảnh sát đấy à?”
Tống Thanh Hoa đứng dậy từ trên chiếc ghế dựa có bánh xoay, bà ta quay lại nhìn Tống Hân Nghiên như cười như không: “Để cảnh sát tới xác nhận giúp cháu xem chị ấy có phải là mẹ của cháu hay không?”\u0002\u0002.