Cái chén trước mặt Tống Hân Nghiên đầy lên trông thấy.
Tống Thanh Hoa thỏa mãn nhìn kiệt tác của mình: “Chắc là cháu gái không thể nào không thích ăn đồ ăn mà cô gắp và rượu cô rót chứ hả.
Hay là cháu không dám ăn những thứ cay nồng như thế?”
Tống Hân Nghiên nhìn chằm chằm vào cải và máy miếng thịt phủ đầy ớt đỏ trước mặt mình trong mấy giây, bỗng nhiên cười một tiếng: “Cô đã gắp cho, làm sao có thể không thích được.”
Cô nâng ly rượu lên: “Đừng nói là lẩu uống với rượu, cho dù núi đao hay biển lửa thì tôi cũng sẽ phục vụ cô mà.
Cô, tôi kính cô.”
Tống Thanh Hoa mỉm cười nâng ly rượu lên cụng ly với Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên uống hết rượu trong ly chỉ bằng một ngụm.
Mùi vị cay xè kích thích chạy thẳng vào trong dạ dày.
Cảm giác nóng rát đốt cháy dạ dày, cái nóng lan tràn khắp toàn thân.
Mặt Tống Hân Nghiên đỏ bừng, cố nén mới không ho khan vài tiếng.
Cho dù biết Tống Thanh Hoa muốn chỉnh cô, cô cũng nhất định phải mỉm cười đón nhận, không thể sợ hãi.
Tống Thanh Hoa thỏa mãn cong môi.
Miệng nhẹ nhàng chạm chạm vào ly rượu, nhưng không uống: “Cô uống không được, lớn tuổi rồi cũng không thể liều mạng như đám trẻ bọn cháu, phải bảo dưỡng thân thể, không thể ăn mấy món cay như thế?”
Lúc nói chuyện, bà ta chậm rãi thong thả bỏ rau vào trong nồi nước thanh đạm, nước sôi sùng sục, sau đó bà ta mới bắt đầu ăn một cách tao nhã.
Dạ Vũ Đình nhìn Tống Thanh Hoa rồi lại nhìn đồ ăn ở trong chén Tống Hân Nghiên: “Hân Nghiên, em nên tráng lại đồ ăn đi, sức khỏe em vẫn còn chưa hồi phục, ăn cay quá..."
“Không cần.”
Tống Hân Nghiên lạnh nhạt nói: “Tôi còn trẻ, sức khỏe tốt hơn cô, chút cay này vẫn còn có thể chấp nhận được.”
Cô ăn một miếng thịt.
Vị cay lan tỏa trong miệng, nứu và niêm mạc miệng nóng rát, đau đến co rút.
Đôi môi đỏ hồng của Tống Hân Nghiên nóng rực đỏ tươi, trong mắt cũng ngân ngấn nước mắt, vô cùng lấp lánh, nhưng mà trên mặt lại không có biểu cảm.
Cô nhìn Tống Thanh Hoa, cười nói: “Cô nên bảo vệ sức khỏe của mình, nhất định phải khỏe mạnh sống đến tám mươi một trăm tuổi, nếu không sau này rất dễ bị mấy người trẻ tuổi chọc chết, thế thì thành tựu mà cô có được liền uổng phí rồi.”
Ý cười bên khóe miệng Tống Thanh Hoa trở nên lạnh nhạt, ánh mắt cũng sắc bén hơn.
Con nhỏ chết tiệt đúng là lợi hại.
Lại dám khiêu khích ngay trước mặt mình.
Nhưng mà sau này ai chết trước thì chưa chắc đâu.
Tống Thanh Hoa cười nói: “Quả nhiên là người trẻ tuổi, Vũ Đình, cậu đi mua sữa chua cho Hân Nghiên giảm cay đi, tôi thấy con bé chịu không nổi rồi kìa.”
Dạ Vũ Đình gật đầu đứng dậy rời đi.
Tống Hân Nghiên không tiếp tục để ý đến hai người bọn họ, vùi đầu bắt đầu ăn từng ngụm.
Ngày hôm nay cô không ăn xong chén này, Tống Thanh Hoa tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Cô không thể sợ sệt.
Loại phụ nữ lăn lộn trong đám đàn ông như Tống Thanh Hoa, tuyệt đối không phải là người thích ăn mềm không ăn cứng, cô nhất định phải bày ra chút máu cho bà ta xem.
Cho dù có bị bắt nạt thì cũng phải đứng đấy bị đánh, tuyệt đối không được quỳ.
Dạ dày vô cùng nóng rát, chất cồn theo máu lan ra khắp người.
Làn da của Tống Hân Nghiên trở nên đỏ bừng, mồ hôi thuận theo trán mà rơi xuống, chưa rời đến vạt áo đã rơi xuống cạnh bàn, những sợi tóc mảnh mai dính chặt vào gò má, trong vẻ chật vật còn mang theo sự xinh đẹp rối bời.
Cho dù là phụ nữ như Tống Thanh Hoa nhìn thấy thì cũng có mấy phần rung động.
Đồ ăn trong chén đã thấy đáy, rượu trong ly không còn một giọt dư thừa.
Tống Hân Nghiên cảm thấy đầu óc bắt đầu hỗn loạn, mê man, những thứ xuất hiện trong mắt còn kèm theo mấy cái bóng.
Cô để đũa xuống, lấy khăn giấy lau miệng và mồ hôi: “Bây giờ cô đã hài lòng chưa? Làm khó rồi, cũng tra tấn rồi, có phải là cô nên nói cho tôi biết những thứ mà tôi muốn biết?”
Tống Thanh Hoa mỉm cười nhìn vẻ chật vật của cô, rất hưởng thụ thời khắc này.
Tống Hân Nghiên nhìn không rõ nét mặt của bà ta, nhưng mà cô biết chắc chắn bà ta rất đắc ý.
Cô thở hắt ra một hơi, chậm rãi nói: “Bây giờ cô không thiếu cái gì hết, chắc chỉ thiếu một cuộc sống thú vị thôi nhỉ, hành hạ tôi đến chết, coi như là cô thiếu mất một chuyện vui rồi, hà cớ gì có đúng không?”
Tống Hân Nghiên là một cô gái kiên cường, điều đó có thể nhìn thấy rõ trên mặt cô.
Tống Thanh Hoa đã ở vị trí cao nhiều năm, nhìn người luôn luôn chuẩn.
Lúc này nghe thấy cô uyển chuyển nhận thua, trong lòng có một loại cảm giác vô cùng thoải mái.
Bà ta cười rất bình thản: “Nghe nói là cho đến bây giờ cháu vẫn chưa từng lấy lòng ai, trước kia cho dù có bị người khác giẫm đạp dưới lòng bàn chân thì cũng chưa từng cầu xin?”
“Đúng.”
Tống Hân Nghiên thờ ơ trả lời.
Ý cười của Tống Thanh Hoa càng sâu sắc hơn: “Vậy thì cô rất vinh hạnh.”
Tống Hân Nghiên cố nén cảm giác choáng váng mà rót một ly trà kiều mạch.
Kiều mạch được rang lên có mùi thơm hơi khét, nước nóng trượt xuống yết hầu, giảm chút men say.
Tống Thanh Hoa thoáng nhìn, nói: “Tin tức tối nay đối với cháu mà nói rất nặng nề, chắc hẳn là cháu đã đọc hết nội dung trong usb rồi, nhưng vẫn chưa tin ba mẹ của Tưởng Tử Hàn là hung thủ chân chính giết chết ba cháu, hãm hại mẹ cháu?”
Tống Hân Nghiên cố gắng tiêu hóa lời nói của bà ta, màu đỏ trên mặt dần dần biến mất, trở nên trắng bệch.
Tống Thanh Hoa vô cùng hài lòng: “Vậy tin tức cô sắp nói cho cháu biết, cháu cần phải nhớ cho kỹ.
Tống Hân Nghiên, sau khi có được những thứ này, nếu như cháu không tin cô thì hoàn toàn có thể đi tìm Tưởng Tử Hàn để xác minh.”
Một bình rượu mới mở lại đẩy đến trước mặt Tống Hân Nghiên.
Mùi rượu cay xè làm gay mũi vô cùng, nhưng dường như Tống Hân Nghiên lại không ngửi thấy.
Tống Thanh Hoa cũng mặc kệ, bà ta cầm lấy đũa ném đồ ăn vào trong nồi lẩu.
Đúng là ném.
Rau thịt, không phân chủng loại, cũng mặc kệ nhiều hay ít, ném vào hết toàn bộ.
Bà ta dùng đũa đảo qua đảo lại.
Mặc kệ nó có sôi hay không, chỉ cần dính đủ dầu cay thì liền gắp vào trong chén Tống Hân Nghiên.
“Uống xong bình rượu này, ăn xong những thứ này, cô sẽ nói cho cháu biết những gì mà cháu muốn biết, tất cả mọi thứ.”
Dạ dày Tống Hân Nghiên co rút từng đợt, lỗ tai ong ong trong đầu, như có một tổ ong vò vẻ bay vào.
Nhưng mà lời nói của Tống Thanh Hoa như có ma lực, tiếp tục chui sâu vào trong não cô, xuyên qua thần kinh của cô.
Cô thậm chí không có thời gian để suy nghĩ và phân biệt, bộ não theo bản năng ra lệnh bắt buộc cô phải làm theo.
Trên mặt Tống Thanh Hoa đầy vẻ đắc ý, không ngừng tiếp tục dụ dỗ: “Cô không chỉ biết những chuyện mà cháu muốn biết, cô còn biết năm đó hai vợ chồng Tưởng Khải Chính đã cho mẹ cháu dùng thuốc gì.
À...!cho đến bây giờ cô chưa từng hé môi bất cứ điều gì về chuyện này, nếu như cháu biết lúc cháu tìm người chữa trị cho bà ấy, nói không chừng còn có thể tìm cách chữa trị đúng hướng có hiệu quả, nếu như có trợ giúp thì sao?”
Tống Hân Nghiên không biết uống rượu, nếu không thì lúc nãy cô cũng sẽ không uống một ly rượu đế mà giống như uống nước lã.
Phản ứng trì trệ, cố gắng kiềm chết cảm giác buồn nôn, cô chết lặng gắp rau và thịt cay đến nỗi khiến người khác mất đi tri giác, nhét tất cả mọi thứ vào miệng mình.
Ăn uống khó khăn, lại nhục nhã.
Nhưng mà cô tuyệt nhiên không hề biểu hiện có ý muốn lùi bước.
Vất vả lắm mới ăn xong một chén này, trước mặt chỉ còn lại chai rượu.
Bàn tay lung lay của Tống Hân Nghiên nắm lấy chai rượu một cách chính xác, lúc chuẩn bị uống, cô chậm chạp kịp phản ứng lại.
Cô đặt ly rượu trở về, cố gắng chống đỡ ý thức: “Cô thật là giỏi tính toán, uống chai rượu này có lẽ là cả tuần tôi sẽ không thể tỉnh lại, đến lúc đó đừng nói là nghe cô nói, e là tôi có tìm cô cũng không tìm được nhỉ?”
Lúc nói câu này, đầu lưỡi cô sưng phồng, ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng lắm.
Nhưng mà cô vẫn nói một cách hoàn chỉnh.
“Phụt."
Tống Thanh Hoa cười nhạo, cho nên mới nói quá thông minh không hề tốt chút nào.
Rõ ràng thần trí đã mơ hồ, nhưng mạch suy nghĩ vẫn rõ ràng như thế.
“Cô đang do dự cái gì?” Tống Hân Nghiên lắc lắc cái đầu mê man: “Dù sao đối với cô mà nói, tôi chỉ là con cá trên thớt, trốn không thoát, bây giờ cô có nói cũng không lo lắng tôi sẽ quỵt nợ, dù sao thì ở trước mặt cô tôi là kẻ không có năng lực mà có đúng không?”\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007.