“Ha.
”
Tống Thanh Hoa lại cười nhạo.
Bà ta chậm rãi lấy gói thuốc lá ra, móc một điếu ném tới trước mặt Tống Hân Nghiên: “Hút thuốc giải rượu.
”
Mình cũng rút ra một điếu bỏ vào trong miệng, châm thuốc lên, giọng nói cất lên cùng với làn khói mập mờ: “Thu vẻ lanh trí của mình lại đi, những thứ này không có tác dụng với tôi đâu.
”
Tống Thanh Hoa phun ra một ngụm khói, cách một lớp sương mù, bà ta híp mắt: “Tống Hân Nghiên, tôi không thích cò kè mặc cả, trước tiên cô uống hết rượu đi rồi chúng ta lại nói chuyện.
”
Khói thuốc tản đi, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Tầm nhìn của Tống Hân Nghiên khi thì rõ ràng khi thì mơ hồ.
Tống Thanh Hoa một bước cũng không chịu nhường.
Cho dù phản ứng của Tống Hân Nghiên trì trệ, nhưng cô biết ngày hôm nay dựa theo yêu cầu của Tống Thanh Hoa, bà ta sẽ không bỏ qua cho cô, thậm chí có khả năng là căn bản cũng không muốn nói cho cô thông tin gì đó có tác dụng.
Cồn phát huy tác dụng, dạ dày co thắt buồn nôn, tất cả sự khó chịu đều biến thành phẫn nộ.
Tống Hân Nghiên tức giận đứng dậy, giật lấy điếu thuốc trong miệng Tống Thanh Hoa, ném thẳng vào trong nồi lẩu.
Nước lẩu sôi sùng sục bắn tung tóe lên mu bàn tay, vừa đau lại vừa nóng, nhưng cô không hề hay biết, chuyển tay liền hung hăng bóp cổ Tống Thanh Hoa: “Bà thật sự cho rằng bản thân nắm giữ một chút manh mối thì có thể bắt tôi muốn làm gì thì làm hả? Tống Thanh Hoa, bà đây không cần báo thù, quá mệt mỏi, bà muốn uy hiếp như thế nào thì cứ uy hiếp đi, bà cứ tự nhiên.
Mẹ đang ở chỗ tôi, chỉ là một danh từ, không có tình cảm nửa đời trước, cùng lắm thì nửa đời sau tôi hầu hạ bà ấy ăn ngon uống tốt, chăm sóc bà ấy không lo chuyện áo cơm, bình an sống hết quãng đời còn lại.
Có báo thù hay không báo thù, mẹ kiếp để nó biến hết đi.
”
Cô quát khẽ, cô gào thét, cô hung dữ.
Đôi mắt say rượu sôi trào lửa giận, trên trán nổi đầy gân xanh, dường như là muốn ăn thịt người.
Đúng là Tống Thanh Hoa có kinh hãi, nhưng mà chỉ trong chớp mắt.
Cả đời này bà ta chưa từng chật vật như thế, cũng chưa từng bị người nào đối xử thô bạo như thế.
Tống Thanh Hoa lấy lại tinh thần, sát ý ngập tràn trong đáy mắt, ánh mắt lạnh lùng.
Bà ta không giãy giụa, thậm chí trên mặt còn không có tức giận, cười vô cùng ung dung: “Vậy à, mẹ của cô cô có thể không quan tâm, vậy con của cô thì sao?”
Tống Thanh Hoa nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt nhìn thẳng vào cô mà không hề chuyển động: “Tống Hân Nghiên, cô quên cô đã bỏ hai đứa con rồi à, cô muốn biết ban đầu là ai ngủ với cô để cô sinh con không?”
Giống như là đánh một đòn cảnh cáo.
Trong nháy mắt, Tống Hân Nghiên lạnh từ đầu đến chân.
Lửa giận tiêu tan, cảm giác choáng choáng cũng lui đi không ít, ánh mắt ngây ngốc dần dần có tiêu điểm.
Tay bị Tống Thanh Hoa từ từ dịch chuyển khỏi cổ bà ta.
Tống Thanh Hoa đắc ý cười, trên mặt là biểu cảm đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Tống Thanh Hoa thất bại ngồi trở về: “Bà thật là đáng sợ, Tống Thanh Hoa, rốt cục thì bà là ai, tại sao bà lại biết nhiều như thế?”
Cổ được thả tự do, hô hấp từ từ bình thường lại.
Tống Thanh Hoa khó chịu lắc lắc cổ, bỗng nhiên đứng dậy hung hăng tát hai cái vào mặt Tống Hân Nghiên.
Chát chát.
Bà ta nắm chặt lấy tóc Tống Hân Nghiên, ép cô phải ngẩng đầu lên, nghiến răng nói: “Cô không biết nhiều thứ lắm, Tống Hân Nghiên, cô cho rằng mình là ai lại dám khiêu chiến với tôi?”
Tống Hân Nghiên đau đến hít khí lạnh.
Tống Thanh Hoa cảm thấy vẫn còn chưa đủ lắm, như sỉ nhục mà vỗ vỗ vào mặt Tống Hân Nghiên: “Nếu như muốn biết thì thành thật một chút, ngoan ngoãn nghe lời, mẹ nó đừng có đối nghịch với tôi, cũng đừng có đấu trí đấu dũng với tôi.
Tưởng Khải Chính và Dạ Khải Trạch còn không có tư cách đó, chứ đừng nói chi là cô.
”
Nắm chặt lấy tóc Tống Hân Nghiên đè mặt cô vào trong chén: “Tôi trả mẹ cô lại cho cô hoàn toàn là vì nể tình ông nội cô, để ông ấy dưới suối vàng có thể nghỉ ngơi, đừng có nể tình mà không biết coi ai ra gì.
”
Hai tay Tống Hân Nghiên chống xuống bàn mới không để Tống Thanh Hoa nhấn mặt mình vào trong chén.
Tống Thanh Hoa tàn độc bỏ tóc Tống Hân Nghiên ra: “Ăn đi.
”
Yết hầu Tống Hân Nghiên căng cứng, cảm giác buồn nôn sộc lên đến cổ họng, lại bị cô cố gắng đè xuống.
Mẹ, con!
Tống Thanh Hoa là quỷ, là quỷ.
Cô khuất nhục cầm lấy đũa gấp đồ ăn từ trong nồi lẩu sùng sục hơi nóng, từng ngụm từng ngụm nuốt vào!
Ăn đến miếng cuối cùng, cô vẫn nhịn không được mà ọe một tiếng phun ra.
Tống Thanh Hoa lạnh lùng nhìn cô.
Tống Hân Nghiên bình tĩnh lại, sau đó lại tiếp tục liều mạng mà ăn.
Sau khi Dạ Vũ Đình cầm sữa chua trở về thì nhìn thấy cảnh tượng đó, sắc mặt liền thay đổi.
Anh ta vọt tới giật lấy đôi đũa trong tay Tống Hân Nghiên: “Đừng ăn nữa, cô! "
Dạ Vũ Đình nhíu mày nhìn Tống Thanh Hoa: “Bỏ qua cho Hân Nghiên đi, cô ấy uống nhiều rượu như thế, lại ăn nhiều đồ cay như thế, nếu như tiếp tục nữa thì sẽ xảy ra chuyện đó.
Tôi đảm bảo sau này cô ấy chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà, tuyệt đối sẽ không! "
“Chát!"
Tống Thanh Hoa đứng dậy hung hăng vụt một bàn tay vào mặt Dạ Vũ Đình: “Cậu là cái thá gì chứ, cút ra ngoài!"
Dạ Vũ Đình cắn răng, gương mặt tuấn tú căng cứng.
Anh ta và Tống Thanh Hoa nhìn nhau mấy giây, sau đó mình là người di chuyển tầm mắt trước.
Cầm lấy ly trà sạch sẽ đổ sữa chua ra đặt trước mặt Tống Hân Nghiên: “Em uống sữa chua đi, sẽ dễ chịu hơn một chút.
”
Làm xong hết thảy, Dạ Vũ Đình quay người đi ra ngoài.
Chỉ là ở nơi mà Tống Thanh Hoa không thấy được, anh ta phẫn hận siết chặt tay.
Nhưng năm ngón tay lại bất lực, cho dù đã dùng hết toàn lực nhưng mà ngón tay chỉ có thể nắm hờ.
Trong phòng chỉ còn lại Tống Thanh Hoa và Tống Hân Nghiên.
Tống Thanh Hoa hơi bớt giận, vẻ tàn nhẫn trên mặt đã lui đi không ít.
Bà ta là ngồi vào ghế một lần nữa, mặt không đổi sắc tiếp tục gắp thức ăn cho Tống Hân Nghiên: “Ăn cho đàng hoàng, ăn no rồi thì chúng ta nói chuyện chính.
”
!
Cùng thời điểm, ở khách sạn nào đó.
Tống Dương Minh vừa mới tắm xong, cửa phòng liền bị gõ.
Anh ấy quấn áo choàng tắm, lau tóc đi mở cửa.
Nhìn thấy người đứng ở cửa, anh ấy kinh ngạc: “Sao cô lại đến đây?”
Tống Mỹ Như khéo léo cười nói: “Anh, em mang sữa bò nóng lên cho anh! "
Ly sữa mới đưa qua tay liền run lên một cái, cái ly trượt xuống, sữa bò ở trong ly chảy ra, đổ vào trong áo choàng tắm của Tống Dương Minh.
“Ai nha.
”
Sắc mặt Tống Mỹ Như gấp gáp, vội vàng đặt ly sữa lên cái tủ ở bên cạnh, đưa tay vỗ vỗ áo choàng tắm của Tống Dương Minh: “Em xin lỗi, em xin lỗi, anh, không phải là em cố ý đâu! "
Tống Dương Minh nắm chặt lấy cổ tay Tống Mỹ Như, hàng lông mày rậm nhíu chặt lại cùng một chỗ, vô cùng bực bội: “Tống Mỹ Như, cô muốn làm cái gì?”
Tay bị anh ấy hất ra.
Tống Mỹ Như bị lực đạo của anh ấy làm cho lảo đảo.
Cô ta tủi thân mím môi: “Em là em gái của anh mà, em có thể làm cái gì chứ, em quan tâm anh thôi.
”
Lông mày của Tống Dương Minh lại càng nhíu chặt hơn nữa: “Cô uống rượu?”
“Không có.
”
Tống Mỹ Như mỉm cười lắc đầu: “Anh à, anh thấy em có đẹp không?”
Tống Dương Minh ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, túm cô ta rồi đẩy ra bên ngoài.
Tống Mỹ Như vùng vẫy hất tay ra, nhào tới phía trước, đôi tay liền dán chặt trên cổ Tống Dương Minh: “Em không đi đâu, anh, anh trả lời em đi, em có đẹp không, anh trả lời em thì em sẽ đi.
”
Tống Dương Minh kiềm chế lửa giận, không có kiên nhẫn dây dưa với một kẻ đang say khướt: “Đẹp.
”
Tống Mỹ Như hài lòng mỉm cười, đầu nghiêng qua một bên, đặt một nụ hôn lên trên má Tống Dương Minh.
Tống Dương Minh kinh ngạc đứng yên bất động.
Hô hấp tràn đầy mùi rượu từ Tống Mỹ Như phun lên trên gò má và gáy anh ấy: “Nhưng mà trong lòng anh, em có đẹp đến đâu đi nữa thì cũng không bằng Tống Hân Nghiên có đúng không? Anh, đều là em gái của anh, tại sao anh lại thích nó mà không thích em?”
Tống Dương Minh giận dữ vội vàng kéo tay của cô ta xuống, đẩy cô ta té ngã xuống đất.
“Tống Mỹ Như, cô tỉnh táo cho tôi, tôi là anh trai của cô, chúng ta là anh em ruột.
”
Tống Mỹ Như bị té ê hết cả mông, cơn giận xông thẳng lên đỉnh đầu: “Anh em ruột cái quái gì.
”\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010.