Tống Dương Minh?
Tống Mỹ Như chật vật đứng dậy: “Chúng ta là anh em cùng cha khác mẹ, em và anh không có tình cảm anh em, đừng nói là tình cảm anh em, cho dù là đối với Tống Quốc Dũng hay Đường Ngọc Linh em đều không có tình cảm, ngược lại là em hận bọn họ đến chết.
Hận bọn họ năm đó vô dụng lạc mất em, hận bọn họ khiến em chịu khổ nhiều năm như thế, hại em mất đi tình cảm gia đình, tình cảm anh đối với Tống Hân Nghiên vốn dĩ nên thuộc về em, là của em!”
Phát tiết một trận, Tống Mỹ Như đỏ hoe mắt, bộ dạng vô cùng điên cuồng.
Tống Dương Minh đã lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ.
Anh ấy nhìn Tống Mỹ Như, gương mặt cương nghị lạnh lùng không có cảm xúc ra lệnh cho cô ta: “Tống Mỹ Như, cô uống nhiều rồi, bây giờ lập tức trở về phòng tỉnh rượu cho tôi.”
“Ha ha ha..."
Tống Mỹ Như điên cuồng cười: “Là do em uống quá nhiều à, em không đi đó.”
Cô ta vừa hét vừa xé quần áo của mình.
Tống Dương Minh kiềm nén cơn giận quay người không thèm nhìn cô ta nữa.
Tống Mỹ Như lại bước đến gần anh ấy hơn.
Đi đến gần bổ nhào vào lưng Tống Dương Minh: “Anh ơi, trong lòng em cho đến bây giờ anh đều không phải là anh trai em.
Mỗi lần nhìn thấy anh đối xử tốt với Tống Hân Nghiên, em có một loại cảm giác điên cuồng muốn ngủ cùng anh, làm cho cả tinh thần và thể xác của anh đều thuộc về em, khiến anh không còn quan tâm tới Tống Hân Nghiên nữa.”
Tống Dương Minh bị sự dũng cảm của Tống Mỹ Như làm lật đổ tam quan, tức giận không thể kiềm chế.
Anh ấy kéo tay cô ta xuống, bỗng nhiên quay người lại hung hăng đánh một cái thật mạnh vào mặt cô ta.
Bốp.
Tống Mỹ Như bị đánh té nhào xuống đất, khoé miệng rịn ra từng tia máu.
Tống Dương Minh lạnh lùng kéo áo choàng tắm thật cẩn thận: “Cô tỉnh táo lại cho tôi, còn dám mượn rượu giả điên, tôi sẽ khiến cô sau này nhìn thấy rượu là hoảng sợ.”
Tống Mỹ Như tức giận, nhưng lại không thể kiềm chế được mà cười lên ha hả.
“Hahaha...!Tống Dương Minh, anh cho rằng mình còn có cơ hội à?”
Cô ta khó khăn đứng dậy: “Nếu như tối nay anh không chiều ý em, em sẽ khiến anh hối hận cả đời.”
Ánh mắt của Tống Mỹ Như như một con rắn độc phun ra lửa: “Anh có biết là bây giờ Tống Hân Nghiên đang ở đâu không? Cô ta đang ở trong hang sói, hahaha..."
Lòng Tống Dương Minh nặng nề, sắc mặt lạnh lùng.
Tống Mỹ Như không nhận ra, vẫn còn đang đắc ý tiếp tục nói: “Sau đêm nay, cô em gái băng thanh ngọc khiết trong lòng anh sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, hủy hoại một cách triệt để.”
Tống Dương Minh mất đi bình tĩnh, nắm chặt Tống Mỹ Như điên cuồng cười từ dưới đất dậy: “Tống Mỹ Như, cô nói chuyện cho rõ ràng, cái gì gọi là hoàn toàn hủy hoại chứ?”
Mặt mày Tống Mỹ Như đỏ bừng, táo bạo nắm lấy tay Tống Dương Minh đặt trước ngực mình, dùng sức hạ thấp xuống.
Cảm xúc mềm mại dưới lòng bàn tay khiến Tống Dương Minh ghét bỏ muốn buồn nôn.
Trong mắt Tống Mỹ Như đều là ý khiêu khích, ánh mắt nheo lại, giọng nói đè nén quyến rũ: “Anh muốn em, em sẽ nói cho anh biết.”
Tống Dương Minh phẫn nộ rút tay về, đẩy cô ta ra.
Tống Mỹ Như lại té ngã lần nữa.
Tống Dương Minh ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn cô ta một cái nào, quay người đi vào trong nhà tìm thấy điện thoại trên tủ đầu giường, lập tức gọi cho Tống Hân Nghiên.
“Tút...!tút...!xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không có người nghe máy, xin..."
Sau những tiếng tút dần dẫn khiến người khác tuyệt vọng qua đi, sau đó là âm thanh trả lời vô cảm của bên chăm sóc khách hàng.
Lúc này, Tống Dương Minh cúp điện thoại, tiếp tục gọi cho Khương Thu Mộc.
Điện thoại Khương Thu Mộc được kết nối rất nhanh.
“Hân Nghiên hả? Vẫn còn chưa về.”
“Có lẽ là bây giờ em ấy đang gặp nguy hiểm em lập tức liên lạc với em ấy đi, đến những nơi mà em ấy có thể đến, liên lạc với người mà em ấy quen, tìm kiếm một lần, xem xem có biết tin tức của em ấy không.”
Sau khi dặn dò xong, anh ấy cúp điện thoại rồi lấy áo quần trong tủ quần áo ra, muốn đi vào trong phòng tắm thay đồ.
Tống Mỹ Như ghen ghét lại phẫn nộ, cô ta bò dậy từ dưới đất, bước lên ngăn cản đường đi của anh ấy: “Tống Dương Minh, tại sao anh lại có thể đối xử với em như thế, có phải là bây giờ em cởi hết đồ đứng trước mặt anh thì anh cũng thờ ơ?”
Tống Dương Minh kiềm nén xúc động muốn giết người: “Tống Mỹ Như, cô là em gái của tôi, là em gái ruột, cô đi về phòng mình đi, suy nghĩ cho kỹ mình có thân phận gì.”
“Em gái ruột chó má gì chứ.”
Tống Mỹ Như hết khóc rồi lại cười: “Chúng ta không lớn lên cùng nhau, không tính là người nhà.”
“Ngu ngốc, vô tri.”
Tống Dương Minh đóng sập cửa phòng tắm trước mặt cô ta.
Anh ấy nhanh chóng thay quần áo đi ra ngoài, cầm lấy điện thoại muốn đi.
Tống Mỹ Như nhào tới cản lại.
Sự kiên nhẫn của Tống Dương Minh không còn nữa, quay đầu muốn đánh cho cô ta ngất xỉu, ai ngờ thứ chào đón mình lại là "phụt phụt", một mảnh sương mù.
Anh ấy bị xịt không có phòng bị, giận dữ hét lên: “Tống Mỹ Như, cô..."
Lời còn chưa nói xong, trước mắt tối sầm, hai chân mềm nhũn, ngã xuống.
Tống Mỹ Như bị cơn giận trước khi anh ngất xỉu dọa sợ, không thể kiểm soát được mà lui về phía sau.
Đợi đến khi nhìn thấy Tống Dương Minh nằm ở dưới đất hoàn toàn không có phản ứng, cô ta mới thăm dò đá đá anh ấy: “Anh...!anh ơi..."
Tống Mỹ Như thở phào một hơi, chạy tới đóng cửa, ném bình xịt trong tay qua một bên, dùng hết sức lực toàn thân mà kéo Tống Dương Minh lên trên giường.
Cô ta ngồi bên cạnh anh ấy, tham lam vuốt ve gương mặt cương nghị của anh ấy: “Anh, anh đừng có trách em, muốn trách thì trách..."
Đang muốn nói, điện thoại của Tống Dương Minh lại vang lên.
Là Khương Thu Mộc gọi tới.
Tống Mỹ Như cầm lên nhìn thoáng qua, cười lạnh, trực tiếp nhấn nút tắt máy.
“Chuyện mà Tống Mỹ Như này muốn làm, từ trước tới nay chưa từng thất bại.
Anh, anh chấp nhận số phận đi.”
Bỏ điện thoại qua một bên, cô ta vội vàng bắt đầu cởi quần áo của Tống Dương Minh.
...
Ở một bên khác.
Khương Thu Mộc nhìn màn hình điện thoại.
Cái tên của Tống Dương Minh dần dần tối đi.
Rõ ràng là lúc nãy còn đang trong trạng thái đợi bắt máy, sao chớp mắt liền biến thành tắt máy rồi?
Không nghĩ ra, cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, cô nhanh chóng rời khỏi giao diện trò chuyện, kéo kéo tìm kiếm trong danh bạ.
Hân Nghiên mất liên lạc, anh Dương Minh cũng không biết cậu ấy đang ở đâu, cô nên tìm ai giúp đỡ đây?
Dạ Vũ Đình?
Không được, đó chính là một tên cặn bã.
Cố Vũ Tùng?
Anh ta lại không có ở thủ đô.
Vậy thì chỉ còn...
Sự xoắn xuýt của Khương Thu Mộc liền biến mất trong chớp mắt.
So sánh với việc tìm người, những cái khác là cái quái gì chứ.
Không còn chần chờ nữa, cô cắn chặt răng, sau đó gọi điện thoại cho Tưởng Tử Hàn.
...
Ở quán lẩu.
Điện thoại trong túi Tống Hân Nghiên điên cuồng vang lên.
Nhưng cô đang choáng đầu hoa mắt, hoàn toàn không thể nghe được.
Đầu óc vô cùng choáng váng, dạ dày co rút đau đớn kịch liệt, bóng dáng Tống Thanh Hoa đã biến thành vô số người.
Tống Hân Nghiên rầm một tiếng, cô đập mạnh chai rượu mà mình đã uống sạch lên trên bàn.
“Bây...!bây giờ...!có thể nói...!nói chưa?”
Cô run giọng hỏi.
Tống Thanh Hoa hững hờ quét mắt nhìn vỏ chai rượu trước mặt cô, mỉm cười khen ngợi: “Giỏi đó.”
Bà ta cũng không muốn thật sự chơi chết người, biết đã đến mức cực hạn của Tống Hân Nghiên, cho nên dứt khoát bỏ qua cho cô.
Tống Thanh Hoa cầm lấy sữa chua mà Dạ Vũ Đình mua về, rót đầy ly rồi đẩy qua: “Ảnh và đoạn ghi âm mà tôi đưa cho cô đều là thật, Tưởng Khải Chính chính là người đã giết ba và hại mẹ cô, hơn nữa còn có một manh mối rất quan trọng mà các người không biết, đó chính là...!ông ta chưa chết.”
Giống như ai đó đang gõ một búa vào trong đầu Tống Hân Nghiên.
Có thể nghe thấy lời nói của Tống Thanh Hoa, nhưng lại không hiểu bao nhiêu.
Tống Thanh Hoa hừ lạnh nói: “Ông ta giả chết là bởi vì có âm mưu càng lớn hơn, nhà họ Tưởng bọn họ sắp có một hành động vô cùng lớn.
Hơn nữa, Tưởng Tử Hàn cũng biết chuyện này.
Nếu như cô không tin thì có thể tìm hiểu từ phía Tưởng Tử Hàn, xem xem có phải là Tưởng Khải Chính thật sự đã chết rồi hay không.”
Bà ta nhìn Tống Hân Nghiên bằng ánh mắt thương hại: “Người nhà họ Tưởng ăn người không nhả xương, Tống Hân Nghiên, cô có biết tại sao bây giờ Tưởng Tử Hàn cứ quấn chặt lấy cô, muốn ở cùng một chỗ với cô là vì lý do gì không?”\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006.