“Vâng.”
Người phục vụ đáp lại.
Phực phực phực!
Thoáng chốc, nửa lít rượu xái được mở thành một hàng.
Mười chai!
Xách bò béo ngậy cũng được người phục vụ nhúng nguyên từng miếng vào nồi lẩu.
Dùng muôi vớt nhẹ nhàng đưa một vòng rồi vớt ra.
Một muôi đầy ắp lau và thịt được chia ra các dĩa đối diện với Tưởng Tử Hàn.
Rất nhanh các cái đĩa đã chứa đầy nguyên liệu được nấu chín.
Tưởng Tử Hàn lúc này mới hài lòng quay đầu nhìn về phía cửa: “Tống tổng sao lại đứng ở cửa không vào?”
Vẻ mặt của Tống Thanh Hoa đã biến đổi từ nãy.
Tống Dương Minh cũng cau mày.
Anh nhìn Tưởng Tử Hàn và Tống Thanh Hoa, ngay lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Tưởng Tử Hàn làm vậy để trả thù cho Hân Nghiên.
Anh nghe Khương Thu Mộc kể về những gì cô anh đã làm vài ngày trước.
Mặc dù rất tức giận, nhưng dù sao Tống Thanh Hoa cũng là cô của anh, mà lại còn bị thương.
Cả hai bên đều là người thân của anh nên anh không thể giúp Hân Nghiên xả giận.
Ai ngờ hôm nay Tưởng Tử Hàn lại ra tay.
Tâm trạng Tống Dương Minh đột nhiên trở nên phức tạp.
Tống Thanh Hoa chững lại, sắc mặt bình tĩnh trở lại, cười nói đi vào: “Cậu ba Tưởng không ra tay thì thôi.
Một khi ra tay, nhất định phải là Hồng Môn Yến.”
“Nói hay lắm.”
Tưởng Tử Hàn nở một nụ cười giả tạo nói.
Nụ cười trên miệng Tống Thanh Hoa đông cứng lại: “Tôi rất cảm tạ cậu ba vì lòng hiếu khách, chỉ là trước giờ tôi chưa bao giờ làm điều gì không chắc chắn.
Hôm nay tôi đến là có tin tức về ba của cậu, Tưởng tổng định đối xử như thế này với người đã mang tin tức quan trọng đến cho cậu ư?!”
Tưởng Tử Hàn thản nhiên lấy ra một điếu thuốc bỏ vào miệng.
Lách cách châm lên.
“Có vẻ Tống tổng luôn muốn nói chuyện gì đó mới mẻ trước.”
Đầu ngón tay anh kẹp điếu thuốc, khói xanh nhạt phả ra từ miệng và mũi anh: “Cũng được.
Vậy chúng ta nói chuyện mới trước rồi hẵng tính chuyện cũ.”
Vừa dứt lời, anh nháy mắt với Chúc Minh Đức.
Chúc Minh Đức gật đầu, lập tức lấy ra xấp tài liệu đã chuẩn bị trước đưa cho Tống Dương Minh.
Tống Thanh Hoa trực tiếp đưa tay ra đón lấy.
Bà ta mở ra xem, nụ cười ung dung điềm tĩnh trên mặt biến mất, vẻ mặt cũng dần trở nên khó coi, cuối cùng trong ánh mắt tràn đầy sự tàn nhẫn, sắc mặt trắng bệch.
“Sao vậy cô?” - Tống Dương Minh nhìn Tống Thanh Hoa dò hỏi, đưa tay muốn lấy tài liệu trong tay Tống Thanh Hoa.
Tống Thanh Hoa cúi đầu: “Dương Minh, cháu đi xuống mua một bao thuốc lá cho cô.”
“Cháu bảo người ta mang lên.”
Tống Thanh Hoa nhìn anh ta với ánh mắt không cho phép từ chối: “Cháu đích thân đi.”
Tống Dương Minh và Tống Thanh Hoa nhìn nhau hai giây, sau đó quay người bước ra ngoài.
Chúc Minh Đức cũng nhanh chóng xua tay để người phục vụ lui ra ngoài.
Tống Thanh Hoa lúc này mới giễu cợt nói: “Thủ đoạn của cậu ba đúng là cao, ba ngày khiến tôi mất hơn 35 ngàn tỷ còn chưa đủ.
Cậu muốn diệt gọn tôi sao?”
Những tư liệu này, toàn bộ đều là tư liệu đen của FN.
Tưởng Tư Hàn đưa điếu thuốc từ đầu ngón tay lên môi, chậm rãi hít một hơi rồi phả ra khói: “Vậy nên bây giờ bà muốn nói chuyện mới với tôi trước hay tính tính chuyện cũ trước?!”
Khuôn mặt Tống Thanh Hoa vặn vẹo tức giận, phẫn hận siết chặt tay.
Bà ta thật sự vẫn đánh giá thấp Tưởng Tử Hàn!
Trước đây bà ta chỉ chú ý tới Tưởng Diệc Sâm và Tưởng Dĩ Bình, hai anh em bọn họ đều không bằng Tưởng Khải Chính, không đáng để lo.
Về phần Tưởng Tử Hàn, anh ta chỉ là đứa con ngoài giá thú của Tưởng Khải Chính, lại là sinh viên y khoa nên không đáng để bà ta chú ý.
Ai có thể ngờ rằng người đàn ông cầm dao mổ này mới là ma quỷ thực sự!
Bà ta thực sự quá bất cẩn!
Tên Tưởng Diệc Sâm ngu ngốc đó, rốt cuộc đã giấu bà ta bao nhiêu thông tin về Tưởng Tử Hàn?!
Tống Thanh Hoa vẫn im lặng.
Sự kiên nhẫn của Tưởng Tử Hàn là có hạn.
Anh nâng cổ tay lên liếc nhìn thời gian: “Nửa giờ sau, tôi còn có một cuộc phẫu thuật, nếu Tống tổng vẫn không quyết định được, vậy họ Tưởng tôi đây không thể phụng bồi nữa, thay bà quyết định vậy.”
Tưởng Tư Hàn ném thẳng tàn thuốc vào trong nồi lẩu, ánh mắt đột nhiên ngoan độc, kiên quyết.
Tống Thanh Hoa hít sâu một hơi, cười đi tới trước bàn ngồi xuống: “Cậu ba định thay tôi quyết định như thế nào? Tổng tài sản của tất cả các công ty trong nước của tôi không vượt mấy trăm ngàn tỷ, bỏ đi cũng không sao.
Thà chết đứng còn hơn sống quỳ, Tưởng Tử Hàn, cậu cho rằng tôi sẽ bị cậu uy hiếp sao?!”
Nụ cười trên mặt bà ta đanh lại, u ám không kém: “Năm đó ba cậu cũng không làm gì được tôi.
Cậu cho rằng cậu có thể mạnh hơn ba cậu sao?”
Tưởng Tư Hàn bỏ ngoài tai, ngón tay vứt đầu lọc thuốc lá nhịp nhịp lên mặt bàn.
Từng người một, như thể đánh trúng trái tim của một người.
Cổ tay kia giơ lên, anh lại liếc mắt nhìn thời gian: “Chúc Minh Đức.”
Chúc Minh Đức lập tức tiến lên: “Boss.”
Tưởng Tư Hàn nhếch môi: “Tống tổng cũng là khách, chúng ta dùng lễ đón tiếp cũng dùng rồi, tiết kiệm thời gian, bây giờ nên tới bước dùng binh thôi…”
“Vâng!”
Chúc Minh Đức đáp.
Tống Thanh Hoa thực sự có chút lo lắng.
Với thân phận hiện tại của bà ta, ít ai dám phách lối như vậy trước mặt bà ta.
Bà ta nắm rõ trong lòng bàn tay tất cả những người có quyền lực và địa vị có thể thách thức bà ta.
Chỉ có tên Tưởng Tử Hàn này, bà ta không biết nhiều.
Nhưng nhìn biểu cảm của cậu nhóc này, không giống như đang đùa.
Cậu ta không làm thật đâu nhỉ?!
Tống Thanh Hoa trước giờ không phải người chịu thiệt thòi, ngay lập tức nghĩ một lối thoát.
Người duy nhất bà ta mang theo đã bị bà ta đuổi ra ngoài, không quay lại nữa.
Trong khoảnh khắc suy nghĩ đó loé lên, ở dưới bàn tay bà ta đã lặng lẽ bấm số điện thoại của Tống Dương Minh.
Dù gì thì cháu trai của bà ta cũng là thiết đầu binh xuất thân từ quân đội, đối phó với mấy tên thuộc hạ rác rưởi của Tưởng Tư Hàn chắc sẽ không vấn đề gì nhỉ?!
Hôm nay cứ rút về đã, mấy cái âm mưu này kia bữa khác rồi tính.
Ở bên kia.
Tống Dương Minh mua thuốc lá, vừa ra khỏi thang máy thì điện thoại của Tống Thanh Hoa tới.
Anh nhìn lướt qua, đổi thành chế độ im lặng, cất lại vào túi và tiếp tục đi về phòng riêng.
Bên ngoài phòng riêng không có ai, một giọng nói mơ hồ vọng ra từ bên trong.
Tống Dương Minh sắc mặt thản nhiên dừng lại, dựa vào tường ngoài phòng riêng, lẳng lặng chờ ở bên ngoài.
Anh nhớ lại những gì Khương Thu Mộc đã nói với anh lúc trước.
Chuyện nhập viện Hân Nghiên là việc làm tốt của người cô tốt bụng của anh ta.
Bà ta bắt cô ăn lẩu cay biến thái, bắt cô uống sạch mấy bình rượu xái, ngộ độc rượu, nếu đưa đi viện muộn tí nữa thì không ai có thể cứu được cô...
Tống Dương Minh bực bội ném hộp thuốc lá xuống, trong đáy mắt hiện lên lửa giận dày đặc.
Trong phòng riêng, giọng nói sắc bén ẩn chút sợ hãi của Tống Thanh Hoa vang lên: “Tưởng Tử Hàn, cậu muốn binh như thế nào?”
Tống Dương Minh thả lỏng cơ thể căng thẳng, tựa vào tường bất động.
Xin lỗi cô, lần này con đứng về phía Tưởng Tử Hàn.
Lúc đầu cô tổn thương Hân Nghiên, thì phải nghĩ rằng ngày này sẽ đến.
Nghĩ thế, anh ta mở hộp thuốc bị bóp méo ra, lấy từ trong đó ra một điếu thuốc nhàu nát, châm lửa và lặng lẽ hút thuốc...
Trong phòng riêng.
Tống Thanh Hoa tức giận đứng dậy: “Nếu cậu ba đã có việc bận vậy chúng ta hẹn hôm khác.”
Không cầm theo cả túi xách, sải bước muốn xông ra khỏi cửa.
Phòng riêng mà họ ở là một dãy phòng, ngoài ăn uống ở đây còn có các tụ điểm giải trí như quán bar, quán karaoke trong dãy phòng.
Chúc Minh Đức đứng sau lưng Tưởng Tử Hàn như một pho tượng: “Tống tổng, tới cũng tới rồi, vẫn nên ngồi cho ngay ngắn đi, cho bớt khổ.”
Khi anh ta nói, một vài người đàn ông mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện trong căn phòng.
Những người áo đen sắc mặt lạnh lùng, u ám chặn đường Tống Thanh Hoa.
Tống Thanh Hoa muốn tránh thoát, nhưng một trong số họ đã bắt lấy cánh tay bà ta bẻ ngoặt ra sau.
Ầm một tiếng, bắt chéo hai tay bà ta sau lưng, ấn bà ta nằm sấp xuống bàn.
Tống Thanh Hoa rất tức giận, nhưng phải kiềm chế, khó nhọc nói: “Tưởng Tử Hàn, cậu là một bác sĩ, là một chính nhân quân tử! Bắt nạt một người phụ nữ có một thân một mình như thế là hành vi người quân tử nên làm sao?!”
“Người phụ nữ của tôi đến chỗ Tống tổng không phải cũng đi một thân một mình sao?”\u0003\u0003\u0003.