Cố Vũ Tùng đặt hộp đựng đồ ăn lên tủ cạnh giường rồi mở ra.
Mùi thơm của cháo bay thoang thoảng, dụ dỗ người ta thèm chảy nước miếng.
Anh ta bày cháo và đồ ăn kèm ra, châm biếm: “Biết mình gà là đúng rồi đấy, già rồi còn nằm viện, nói ra thật xấu hổ, sau này đừng có nói với ai là có quen biết tôi đấy nhé, bạn của bác sĩ mà sao yếu đuối thế cơ chứ…”
Khương Thu Mộc: “…”
Đột nhiên có một sự thôi thúc muốn ném thứ này ra ngoài.
Cô ấy trợn tròn mắt: “Câm miệng, không thì cút! Cậu Cố, đừng tưởng bây giờ tôi không còn sức trừng trị cậu thì cậu có thể đả kích tinh thần để trả thù tôi nhé.
Đợi tôi khỏe lại, xem xem tôi trừng trị cậu thế nào đây!”
Còn có tinh thần đấu võ mồm, xem ra cũng khỏe rồi.
Tống Hân Nghiên thở phào nhẹ nhõm: “Cậu nên tiết kiệm sức lực đi, lát nữa còn phải làm kiểm tra nữa.”
Khương Thu Mộc giật lấy bát cháo trong tay Cố Vũ Tùng: “Tớ khỏe rồi, thật sự không sao nữa rồi, việc còn lại tớ có thể tự mình xử lý được, cậu mau đi ăn sáng rồi đi làm đi.”
Cô ấy đang chuẩn bị múc cháo bỏ vào miệng, Tống Hân Nghiên bước tới cầm lấy bát và thìa.
“Không vội.” Cô thản nhiên nói: “Công việc của tớ hiện giờ tương đối tự do, không cần phải đến công ty, vả lại tớ còn có việc quan trọng hơn cần làm.”
Khương Thu Mộc nghi ngờ hỏi cô: “Chuyện gì thế?”
“Ăn đi, cũng không phải việc khẩn cấp, đợi cậu xuất viện rồi nói.” Tống Hân Nghiên đút một thìa cháo vào miệng Khương Thu Mộc, sau đó quay lại nhìn Cố Vũ Tùng nói: “Tới khi đó có thể phải nhờ cậu Cố giúp một tay.”
Cố Vũ Tùng ngạc nhiên.
Tống Hân Nghiên mấy ngày nay luôn thờ ơ với anh ta và anh Hàn, hôm nay trời sập hay sao mà lại nhờ anh ta giúp đỡ thế nhỉ.
Anh ta vội vàng nói: “Chị dâu, có chuyện gì cứ trực tiếp dặn dò tôi, dù có lên núi đao xuống biển lửa, vào nơi nước sôi lửa bỏng, tôi cũng tuyệt đối không chối từ!”
Tống Hân Nghiên như thể không nghe thấy giọng điệu nịnh nọt của anh ta, cô quay mặt đi, tiếp tục đút cháo cho Khương Thu Mộc, hời hợt nói: “Cũng không phải chuyện gì to tát, tôi muốn nhờ cậu lấy một loại thuốc… một loại thuốc có thể khiến người ta hưng phấn đến mất kiểm soát nếu ăn phải.”
“Phụt!”
Khương Thu Mộc phun đồ ăn trong miệng ra, nhưng may mà cô ấy phản ứng nhanh, lấy tay che miệng lại nên không phun vào người Tống Hân Nghiên.
“Khụ khụ…”
Cố Vũ Tùng sặc nước miếng, ho đến nỗi đỏ bừng cả mặt, anh ta nói: “Chị cần loại thuốc đó để làm gì?”
Tống Hân Nghiên lạnh lùng liếc mắt cảnh cáo anh ta.
Cố Vũ Tùng lập tức câm miệng, ra dấu OK: “OK! Đừng hỏi những thứ không nên hỏi, tôi sẽ lấy cho chị.”
Nói là làm, anh ta đứng dậy lập tức đi ra ngoài.
Khương Thu Mộc vội vàng nắm lấy tay Tống Hân Nghiên: “Cậu muốn làm gì?”
Tống Hân Nghiên nhướng mày, mỉm cười ranh mãnh: “Đợi cậu xuất viện, tớ sẽ đưa cậu đi đấu khẩu!”
Hai mắt Khương Thu Mộc sáng bừng: “Đấu khẩu với ai?”
“Tới lúc đó sẽ biết!”
Tống Hân Nghiên cố tình nói úp mở.
Ăn sáng xong, Khương Thu Mộc như được tiếp thêm năng lượng, dồi dào sức sống.
Được tiếp đầy máu, việc đầu tiên cô ấy làm là nhảy xuống giường và làm thủ tục xuất viện.
Tống Hân Nghiên vội vàng giữ cô ấy lại: “Này, cậu bình tĩnh lại đã nào, dù sao bây giờ cũng đã ở bệnh viện rồi, quan sát thêm cũng tốt.
Hơn nữa, cậu Cố cũng sắp xếp làm kiểm tra cho cậu rồi.”
Cố Vũ Tùng mang thuốc trở về ở bên gật gù đầu.
Khương Thu Mộc bị ốm nên nước da vàng khè trông có hơi khó coi, nhưng ánh mắt sắc như dao: “Cậu Cố, có phải cậu cố ý không muốn tôi khỏe lại đúng không?”
Cô ấy khinh bỉ: “Cậu coi thường ai đấy? Tôi chỉ bị cảm lạnh phát sốt mà thôi, cậu làm thế người ta sẽ nghĩ tôi sắp chết đến nơi rồi đấy, cho nên đừng làm nữa.”
Nhìn thấy bộ dạng đầy sức sống của cô ấy, Tống Hân Nghiên cũng hoàn toàn yên tâm.
Nếu cô ấy không muốn làm, cô cũng không khuyên nữa.
Cố Vũ Tùng yên lặng nhìn Khương Thu Mộc mấy giây, cuối cùng cũng đầu hàng: “Không làm thì thôi, đỡ tốn tiền.”
…
Đêm.
Tống Mỹ Như thuê một căn hộ ở thủ đô tên Lam Kiều Biệt Uyển.
Cô ta nhậu nhẹt với đám bạn xong thì về nhà, say bí tỉ bấm mật khẩu.
Vừa mở cửa ra, một lực đạo bất ngờ xuất hiện sau lưng đẩy cô ta vào nhà.
“Đứa nào dám đẩy bà đấy?”
Tống Mỹ Như loạng choạng một hồi mới đứng vững, tức giận quay đầu lại xem thử.
Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc lần lượt vào nhà.
“Cạch!”
Cánh cửa khép lại.
Tống Mỹ Như lập tức tỉnh táo hơn phân nửa: “Tống Hân Nghiên, Khương Thu Mộc! Bọn mày đến nhà tao làm gì? Cút ngay!”
Tống Hân Nghiên cười khẩy, cô đưa mắt nhìn Khương Thu Mộc.
Hai người không nói hai lời tiến lên trước.
Tống Mỹ Như say nên phản ứng hơi chậm lụt, bị Khương Thu Mộc giữ chặt hai tay.
Tống Mỹ Như hoảng sợ hét lên: “Bọn mày muốn làm gì? Tống Hân Nghiên, nếu mày dám làm bậy, tao…”
Tống Hân Nghiên lấy thuốc Cố Vũ Tùng đưa cho đổ ra lòng bàn tay rồi đổ xuống cổ họng Tống Mỹ Như.
“Không!”
Tống Mỹ Như trợn to hai mắt: “Mày cho tao ăn thứ gì đó?”
“Chị sẽ biết ngay thôi.”
Tống Hân Nghiên cười, nhặt vớ của Tống Mỹ Như rớt trên đất làm thành dây thừng trói cô ta lại rồi đạp cô ta vào phòng khách khiến cô ta ngã lăn xuống đất.
“A!”
Tống Mỹ Như tức giận thét chói tai: “Tống Hân Nghiên, tao sẽ giết mày!”
“Ồn quá đi!”
Khương Thu Mộc ghét bỏ cau mày.
Cô ấy đang đứng ở huyền quan, trên tủ bên cạnh vẫn còn mấy đôi tất bốc mùi mà Tống Mỹ Như đã từng mang.
Khương Thu Mộc cầm chiếc tất bốc mùi lên vo lại rồi nhét thẳng vào miệng Tống Mỹ Như trong lúc cô ta đang la hét.
“Ừm… ừm…”
Tống Mỹ Như trừng mắt cảnh cáo hai người họ, nhưng mùi tất thối xộc vào khoang miệng và mũi khiến cô ta ghê tởm muốn ói.
Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc nhàn nhã ngồi xuống sô pha, cô lấy điện thoại và giá treo trong túi xách ra đặt lên bàn trà đối diện với Tống Mỹ Như rồi mở chức năng quay video.
Tống Mỹ Như mới đầu còn cố gắng vùng vẫy la hét.
Hai phút sau, cô ta cũng đuối sức, một cơn nóng ran không thể chịu nổi và cảm giác trống rỗng bỗng xộc lên từ bụng dưới.
Tống Mỹ Như đỏ mắt, bắt đầu cọ tới cọ lui trên sàn.
Nhìn thấy hiệu quả của thuốc, Tống Hân Nghiên bước tới lấy chiếc tất bốc mùi ra khỏi miệng Tống Mỹ Như.
“Tống Hân Nghiên… mày chết… a… không yên lành được đâu…”
Xen lẫn tiếng chửi thề là những tiếng rên rỉ.
Tống Mỹ Như hoảng sợ ngậm miệng.
Sao giọng của cô ta lại biến thành thế này?
Cô ta kinh hãi nhìn hai người họ đang thư thái ngồi xem kịch: “Bọn… bọn mày… rốt cuộc đã cho tao… ưm… ăn thứ gì?”
Khương Thu Mộc nghiêng người tới trước, lấy tay chống cằm, cười khinh bỉ: “Đương nhiên là đồ tốt rồi, có qua có lại thôi mà, vả lại đây chỉ là món khai vị thôi, chuyện vui còn ở phía sau.
Chị yên tâm, ở đây chỉ có phụ nữ chúng ta, không cần nhịn, cứ buông thả đi.”
Thuốc Cố Vũ Tùng đưa có dược tính rất mạnh.
Mới nói được mấy câu, Tống Mỹ Như đã toát hồ hôi lạnh.
Cô ta thở hổn hển, giọng nói biến đổi, không có một chút uy hiếp: “Bọn mày… đợi đấy… cô của tao nhất định sẽ khiến bọn mày… sống không bằng chết!”
Tống Hân Nghiên cũng hết hứng thú, vẻ mặt thờ ơ kèm theo chút u ám.
Cô bước tới, ngồi xổm trước mặt Tống Mỹ Như, véo mạnh cằm cô ta: “Tống Thanh Hoa hả? Tống Mỹ Như, không cần chờ bà ta ra mặt vì cô đâu, tôi sẽ đi tìm bà ta.
Người phụ nữ như cô thật đê tiện và vô đạo đức, nên đút cô vào lại trong bụng mới đúng!”.
Chí????h chủ, rủ bạ???? đọc chu????g ﹛ ????r????m????ruy ệ????.????N ﹜
Đồng tử Tống Mỹ Như co rút.
Cô ta cười điên cuồng: “Mày… mày… trút giận thay cho Tống Dương Minh?”.