“Chát!”
Tống Hân Nghiên dùng hết sức tát cô ta một bạt tai.
Cô nghiến răng nói: “Chị có biết chị và anh ấy có quan hệ gì không? Anh ấy là anh trai ruột của chị! Là anh trai cùng một mẹ với chị đấy!”
“Vậy thì… thì sao?”
Tống Hân Nghiên bị chọc giận, hận không thể bóp chết cô ta: “Vì để chọc giận tôi mà chị nỡ lòng làm tổn thương anh ấy sao?”
“Chát!”
Lại là một cái tát đầy giận dữ nữa.
Tống Mỹ Như bị đánh ngã quỵ xuống đất, hai bên má đều có dấu tay sưng đỏ, đối xứng với nhau trông rất buồn cười.
Tống Hân Nghiên túm lấy cổ áo cô ta rồi kéo lên, căm hận nói: “Ngày hôm đó, ngoài chụp ảnh ra, chị còn làm gì anh ấy nữa?”
“Làm gì sao?” Mồ hôi trên mặt Tống Mỹ Như nối đuôi nhau lăn xuống: “Ha ha ha… tao đã làm rất nhiều chuyện, mày… mày… muốn nghe cái nào?”
“Ha ha ha… ưm…” Cô ta cười khiêu khích, lầm bầm: “Mày muốn biết, nhưng tao… tao sẽ không nói cho mày biết đâu… ưm… a…”
Cảm giác kỳ lạ cuộn trào trong cơ thể càng lúc càng mạnh khiến Tống Mỹ Như sắp mất đi lý trí.
Nước mắt tuôn rơi, cô ta khó chịu rên rỉ, ngọ ngoạy y như con rắn: “Nóng…nóng quá… Tống… Tống Hân Nghiên, thả tao ra…”
Tống Hân Nghiên ném cho cô ta một ánh nhìn kinh tởm: “Thả chị ra? Hứ, nằm mơ đi!”
Cô đứng dậy muốn đi.
Tống Mỹ Như mất hình tượng lăn một vòng trên đất, lấy thân mình chặn đường đi của cô, không ngừng cọ vào chân Tống Hân Nghiên.
“Thế… mày giúp tao cởi quần áo ra đi…”
Tống Hân Nghiên đá cô ta ra rồi quay lại ghế sô pha ngồi xuống.
Tống Mỹ Như rên rỉ, không ngừng lăn lộn trên đất: “Khó chịu quá… đàn ông… Tống Hân Nghiên, tìm đàn ông giúp tao… tao khó chịu quá…”
“Muốn đàn ông? Được thôi, nói cho tôi biết những gì tôi muốn biết, tôi sẽ tìm đàn ông cho chị.”
Tống Mỹ Như khó chịu nức nở, không còn giãy dụa nữa: “Nói… tao nói… ngày hôm đó, tao cho anh trai uống thuốc mê… uống xong, anh ấy… không còn biết gì nữa, cơ thể cũng không có phản ứng…”
Nghĩ đến vóc dáng rắn chắc của Tống Dương Minh, thuốc trong người cô ta như được tiếp thêm sức mạnh.
Tống Mỹ Như húc đầu xuống đất: “Anh ấy… không làm gì cả… Tống Hân Nghiên, anh ấy chỉ có… chỉ có mày! Mày… có biết không? Tao… rất ghen tị với mày!”
Nói đến đây, lòng căm thù đã khiến cô ta lấy lại chút lý trí.
Cô ta hận xé ruột xé gan: “Tao mới là em gái ruột của anh ấy, dựa vào đâu… dựa vào đâu mày lại muốn chiếm lấy trái tim anh ấy… a!!!”
Dưới sự tra tấn của thuốc kích dục, Tống Mỹ Như đã trút hết những bất mãn và những chuyện ngày hôm ấy.
Tống Hân Nghiên khiếp sợ vô cùng.
Khương Thu Mộc cũng sửng sờ.
Hết khiếp sợ, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.
Tống Hân Nghiên nắm tay Khương Thu Mộc an ủi.
Khương Thu Mộc không giấu được sự kích động, hai mắt đỏ hoe: “Tốt quá rồi, anh Dương Minh không bị làm nhục…”
“Ừm.” Tống Hân Nghiên cũng mỉm cười vui mừng, đôi mắt đỏ hoe.
Khương Thu Mộc đè nén sự hưng phấn, đứng dậy đi tới trước mặt Tống Mỹ Như, giựt tóc cô ta, từ trên cao nhìn xuống: “Tống Mỹ Như, nếu sau này chị hứa sẽ làm người thật thà, không làm chuyện xấu xa nữa, tôi sẽ tha cho chị.”
“Tôi hứa! Tôi hứa!”
Tống Mỹ Như đã ướt sũng người, như thể mới bị lôi ra khỏi nước.
Lúc này, cô ta cảm thấy khó chịu muốn chết.
Nghe Khương Thu Mộc muốn tha cho cô ta, đừng nói là hứa sẽ không có làm chuyện xấu, cho dù bảo cô ta khỏa thân chạy ngoài đường cô ta cũng bằng lòng.
Khương Thu Mộc dù rất hận cô ta nhưng vẫn cởi trói cho cô ta.
Được cởi trói, Tống Mỹ Như như cá mắc cạn được thả xuống nước.
Cô ta thở hổn hển, tay run run nhanh chóng lột sạch quần áo của mình.
Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc không dám nhìn hành động của cô ta, thật ghê tởm đến mắc ói.
“Đây là lần đầu tiên trong đời Tống Hân Nghiên tôi làm một chuyện hèn hạ như vậy.
Tống Mỹ Như, mẹ kiếp, chị thật sự đã phá vỡ điểm giới hạn của tôi thật rồi! Tôi thực sự không hiểu nổi sao chị có thể bình thản chụp lại nhiều tấm ảnh như thế sau khi đã tính kế anh trai tôi.”
Tống Hân Nghiên nói chuyện nhưng không nhìn thẳng vào mặt cô ta: “Đây là bài học cho chị, cũng để cho chị thấy sau khi bị tính kế chị hèn hạ đến mức nào! Tôi hy vọng chị vấp ngã một lần thì khôn lên một chút, sau này đừng sử dụng mấy thủ đoạn kinh tởm và hèn hạ kia để tính kế người khác nữa…”
Lúc bước ra khỏi căn hộ của Tống Mỹ Như, cả Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc đều thở dài một hơi.
Khương Thu Mộc nghiến răng nói: “Quá hời cho chị ta rồi, chỉ mới đút thuốc cho chị ta, vẫn chưa cho đàn ông cưỡng hiếp chị ta nữa, đáng lẽ vừa nãy tớ phải ác hơn một chút!”
Tống Hân Nghiên không nhịn được cười, nắm lấy cánh tay cô ấy: “Tớ mà ra tay thì không hời cho chị ta đâu!”
Khương Thu Mộc vẫn chưa hả giận: “Nhưng tớ vẫn còn tức, nghĩ đến việc anh Dương Minh bị con đàn bà ghê tởm kia làm ô uế, tớ hận không thể ném cô ta cho một lũ đàn ông…”
Tống Hân Nghiên thản nhiên nói: “Đầu Gỗ, quên đi, dù sao chị ta cũng là em ruột của anh trai tớ.
Sau khi sự việc xảy ra, anh trai tớ chắc cũng hận chị ta rất nhiều, nhưng cuối cùng chẳng phải cũng tha cho chị ta rồi đấy sao? Sở dĩ tớ dùng chiêu này là để kiểm tra xem rốt cuộc chị ta có thật sự làm chuyện đó với anh trai tớ hay không mà thôi!”
Cô dừng bước chân, nắm lấy vai Khương Thu Mộc, động viên: “Đầu Gỗ, thích thì phải theo đuổi, chứ đừng để lỡ nhau rồi hối hận.
Tớ biết anh trai tớ là nam thần trong lòng cậu, nhưng trong mắt người khác, anh ấy là một bông hoa thơm, nếu cậu không hái nó, sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác hái thôi.”
Khương Thu Mộc gật đầu.
Trước đây cô ấy cảm thấy mình không xứng với người đàn ông có một không hai này, nhưng cho đến khi biết con đàn bà đê tiện Tống Mỹ Như kia đã làm ra loại chuyện kia, cô ấy đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ!
Cô ấy phải dũng cảm theo đuổi được nam thần, sau đó bảo vệ anh ấy dưới đôi cánh của mình!
Khương Thu Mộc nghiến răng nghiến lợi, đúng vậy, phải trở nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ nam thần!
Đang nói chuyện, điện thoại của Tống Hân Nghiên đổ chuông.
Luật sư Vệ thông báo cho cô cuối tuần phải đến tòa án, vụ án sắp được mở phiên tòa rồi.
Tống Hân Nghiên trả lời xong rồi cúp máy.
“Chuyện gì vậy?”
Tống Hân Nghiên cảm thấy suy sụp tinh thần: “Luật sư Vệ thông báo với tớ vụ án Dạ Như Tuyết đầu độc Minh Trúc và vụ án Lâm Tịnh Thi và Chu Ngọc Trân hãm hại tớ sẽ hầu tòa vào thứ bảy, một vụ buổi sáng, một vụ buổi chiều.”
Thấy sắc mặt cô không tốt, Khương Thu Mộc có chút lo lắng: “Cậu không mềm lòng đúng chứ?”
Tống Hân Nghiên lắc đầu, ánh mắt kiên định: “Con cái là điểm giới hạn của tớ, kể cả là con của tớ hay là Minh Trúc!”
“Cậu hiểu là được rồi.” Khương Thu Mộc khoác vai cô: “Hôm nay thật sự là một ngày tin vui ùn ùn kéo đến, chúng ta nên đi uống rượu ăn mừng thôi.
Nhân tiện chúc mừng cậu, cuối cùng cậu cũng học được cách ăn miếng trả miếng rồi.”
Cô ấy nghiêng đầu nhìn Tống Hân Nghiên: “Chỉ là sao trông cậu vẫn không vui thế?”
Tống Hân Nghiên cười: “Không có gì đâu, tớ chỉ nghĩ đến Tống Thanh Hoa thôi.
Bà ta nhất định sẽ không bỏ qua cho tớ, nhưng điều tớ lo lắng không phải là bà ta sẽ làm gì tớ, mà là nếu bà ta biết tới hai đứa con của tớ…”
“Bà ta biết sao?”
Khương Thu Mộc kinh ngạc trợn to hai mắt, lo lắng hỏi: “Cậu sợ bà ta đối phó với con cậu sao? Vậy cậu tính thế nào?”\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f.