Duyên Trời Định Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu


Tống Hân Nghiên suy nghĩ: “Tạm thời lấy tĩnh chế động đi.

Bà ta chắc chắn sẽ tìm tớ, nếu tớ khẩn trương, vậy thì vừa hay trúng kế của bà ta, sẽ chỉ khiến bà ta càng thêm đắc ý ngang ngược.”
Khương Thu Mộc gật đầu: “Bất luận xảy ra chuyện gì, cũng đừng gánh vác một mình, cậu còn bọn tớ.”
Tống Hân Nghiên cảm động: “Đầu Gỗ, cảm ơn.”
Nhưng trong lòng lại thấp thoáng có chút mong chờ.
Lẽ nào Tống Thanh Hoa thật sự biết chuyện cô sinh con năm đó sao? Vậy thì bà ta cũng có khả năng biết tung tích của đứa trẻ?
...
Buổi chiều tan làm, Tống Hân Nghiên đang chuẩn bị tới bệnh viện thăm mẹ.
Mới bước ra cửa lớn của công ty thì nhìn thấy Tưởng Tử Hàn đợi ở dưới tầng.
Cô coi như không thấy, lướt qua anh.
Tưởng Tử Hàn dịch sang một bước, túm lấy cổ tay của cô: “Anh đã mời chuyên gia trong lĩnh vực thần kinh, người đã đợi ở Đế Đô, nhưng cần bệnh viện gật đầu đồng ý, ông ta mới có thể đi hội chẩn cho mẹ em.”
“Không cần.” Tống Hân Nghiên lạnh nhạt từ chối: “Mẹ tôi bây giờ rất tốt.”
Cô tách tay của Tưởng Tử Hàn ra.
Nhưng năm ngón tay của anh giống như bao bọc sắt thép, sức của cô căn bản không lay động được.
Tống Hân Nghiên tức giận, không nói gì mà ngước mắt, lần đầu nhìn thẳng của ngày hôm nay.
Cô có hơi sững người.
Gương mặt đẹp trai lạnh lùng của anh rõ ràng gầy hơn mấy ngày trước, sắc mặt có vài phần tiều tụy, mệt mỏi một cách khó tả.
Trái tim của Tống Hân Nghiên bỗng nhói một cái.
Cô vội vàng nhìn sang chỗ khác, lạnh lùng nói: “Tưởng Tử Hàn, mẹ tôi khỏe rồi có chỗ tốt gì với anh? Anh không sợ đến lúc đó mẹ tôi nói ra tất cả sự thật sao?”
Nói đến đây, cô giống như bỗng phản ứng lại, cười lạnh: “Ồ, chẳng trách, tôi nói ngay anh tại sao lại đột nhiên có lòng tốt như vậy.

Chắc không phải là tìm một giáo sư chuyên gia lởm gì đó tới, khiến mẹ tôi càng chữa càng tệ chứ?”
Tưởng Tử Hàn bị người phụ nữ có cái miệng hư này làm cho tức tới đau dạ dày.
Sắc mặt của anh tái xanh, lại không thể giải thích: “Tùy em hiểu làm thế nào! Anh nợ em, cho nên anh chỉ có thể chiều em!”
Anh kéo Tống Hân Nghiên đi về phía bãi đỗ xe.
Tống Hân Nghiên giãy dụa: “Anh buông ra, tôi không thèm sự bố thí của anh!”
Tưởng Tử Hàn bị cô chọc giận, trên tay bỗng dùng sức, ấn cô vào tường.
“Bụp!” một tiếng, cánh tay hất ra, dùng sức chống ở trên tường cạnh vai của cô.
“Tưởng Tử Hàn, anh phát điên cái gì! Cút ra!”
Tống Hân Nghiên nổi giận, giơ tay đẩy anh.
Vừa chạm vào lồng ngực của anh thì phát hiện sắc mặt của anh có chút không đúng.
Cô mặt mày lạnh lùng, nhíu mày: “Anh lại muốn làm cái gì? Từng tưởng rằng giả bộ đáng thương thì tôi sẽ không so đo anh phát điên, nằm mơ!”
Dứt lời, trên tay bỗng dùng sức, đẩy anh ra muốn rời đi.
“Ưm!” Tưởng Tử Hàn thuận theo lực đạo của cô mà loạng choạng lùi một bước sang bên, dựa vào tường thở dốc.
Tống Hân Nghiên vừa đi được một bước thì chân giống như đóng cọc trên mặt đất.
Vẻ mặt của cô lạnh lùng, nhắm mắt hít sâu một hơi mới bực bội nghiêng đầu nhìn anh: “Anh...”
Giọng nói đột nhiên khựng lại.
Chỉ thấy trên gương mặt đẹp trai của anh đổ mồ hôi hột, sắc mặt trắng bệch.
Tay của anh ấn vào phần dạ dày, cơ thể cao lớn không nhịn được mà hơi khom lại.
Sắc mặt của Tống Hân Nghiên thay đổi, theo bản năng bước tới một bước, đỡ lấy anh: “Anh làm sao vậy?”
Tưởng Tử Hàn hô hấp nặng nề, có hơi khó thở.
Anh hít sâu một hơi làm dịu lại mới cố nhếch môi dưới, ôm chặt Tống Hân Nghiên vào trong lòng: “Hân Nghiên, em vẫn quan tâm anh, để ý anh, em còn yêu anh có đúng không?”
Cả người Tống Hân Nghiên cứng nhắc, hô hấp dường như cũng không biết.
Cô có hơi hoảng loạn, mặt mày sa sầm chống vào ngực của anh, bỗng lùi lại một bước, rút ra khỏi ngực của anh, không nói hai lời xoay người muốn đi.
Tưởng Tử Hàn lại rên một tiếng rất khẽ, trước khi cô cất bước rời đi thì đưa tay túm cổ tay của cô.
Bàn tay lớn ấm áp khô hanh của anh lúc này lại hơi lạnh, lòng bàn tay còn có mồ hôi không bình thường.
Tay của anh chỉ nắm hờ, không biết là cố ý không nắm chặt hay là căn bản không có sức nắm chặt.
Bước chân của Tống Hân Nghiên lại khựng lại.
Rõ ràng dùng sức thì có thể giằng ra, nhưng không biết tại sao, chỉ là không nhẫn tâm giằng ra.
“Tưởng Tử Hàn, chúng ta đã kết thúc rồi, lại nói những chuyện vớ vẩn này thì có ý nghĩa gì?”
Nhìn bộ dạng muốn chết không sống của anh, cô suy cho cùng không nhẫn tâm bỏ lại anh mà trực tiếp rời đi.
Tống Hân Nghiên xoay người, thô bạo đỡ anh đi về phía xe đỗ cách mấy bước của anh.
Mở cửa xe ở vị trí ghế lái phụ, trực tiếp nhét người vào.
Bản thân lại vòng qua vị trí ghế lái, ngồi vào.
Thắt dây an toàn, khởi động xe, động tác như trút giận.
Khi đang chuẩn bị lái xe đi thì thấy người đàn ông bên cạnh không nhúc nhích.
Cô nhíu mày: “Thắt dây an toàn.”
“Khó chịu, không có sức.” Tưởng Tử Hàn yếu ớt nói, tay ấn ở bên cạnh, chỉnh ghế ngả xuống.
Tống Hân Nghiên tức đến nghiến răng.
Nhưng thấy đôi mày kiếm của anh nhíu chặt như có thể kẹp muỗi, cô chỉ có thể nhịn tức tháo dây an toàn của mình, vươn qua anh, cúi người thò đi cầm dây an toàn ở phía anh.
Anh thở rất nặng nề, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.
Tống Hân Nghiên nhìn mà tim cũng nhói, bàn tay nắm dây an toàn bỗng run lên, thoáng cái lại không có cài nữa.
“Đừng lo lắng.”
Trên mu bàn tay đột nhiên phủ lên một bàn tay hơi lạnh, trên mặt anh có nỗi đau ẩn nhẫn, đáy mắt vẫn u ám.
Anh nắm chặt bàn tay mảnh khảnh của cô, an ủi: “Đừng tự mình dọa mình, anh chỉ là dạo gần đây khi xã giao uống hơi nhiều rượu, viêm dạ dày, không sao.”
Hốc mắt của Tống Hân Nghiên đột nhiên đổ lên, tức tối rút ra tay.
“Cạch!”
Thắt dây an toàn xong, cô lạnh lùng nói: “Ai quan tâm anh chứ, tôi chỉ là chủ nghĩa nhân đạo, đưa anh đến bệnh viện, đừng tự mình đa tình.”
Cô ngồi trở lại, khởi động xe, vẫn châm biếm: “Bản thân anh là bác sĩ, bản thân cũng không quan tâm cơ thể của mình, còn trông mong người khác? Tôi lười quản...”
“Vù!”
Chiếc xe lao như bay rời khỏi bãi đỗ xe.
Tưởng Tử Hàn dường như không cảm nhận được đau đớn, dựa vào cửa xe, nghẹo đầu mỉm cười nhìn cô.
“Giáo sư Ellis là chuyên gia trong lĩnh vực thần kinh số 1 số 2 trên toàn thế giới, anh đặc biệt mời về.

Nếu em không tin, có thể tự lên mạng tra, tìm hiểu người này, trên mạng có rất nhiều tư liệu về ông ấy và các loại bệnh án đặc biệt mà ông ta chữa khỏi...”
Giọng nói của anh trầm khàn, lộ sự suy yếu, mỗi một từ nói ra giống như mang theo ý run rẩy.
Tống Hân Nghiên nghe phải mà trái tim nhỏ cũng không thể kìm chế được mà run rẩy.
“Đủ rồi!”
Tống Hân Nghiên đột nhiên quát to một tiếng.
Cô lái xe, rút thời gian rảnh mà lạnh lùng lườm anh: “Bệnh rồi thì ngoan ngoãn im miệng! Bản thân anh đã thành cái dáng vẻ này rồi, có thể không nói chuyện không!”
Mắt của cô hơi đỏ, dáng vẻ tức tối nhìn trông cực kỳ dữ dằn, nhưng lại khiến trái tim con người mềm thành vũng nước.
Tưởng Tử Hàn nhịn đau mà mỉm cười, trong giọng nói yếu ớt lộ ra sự cưng chiều: “Em nói đúng, anh là bác sĩ, cơ thể của anh bản thân anh rõ nhất.

Em đừng hoảng, bây giờ mở hướng dẫn chỉ đường trước, tới bệnh viện quân khu nơi mẹ em đang ở.

Sau khi em thụ quyền, giáo sư Ellis ngày mai có thể kiểm tra cho mẹ em...”
Mắt của Tống Hân Nghiên càng đỏ hơn, năm ngón tay dùng sức siết chặt vô lăng.
Tưởng Tử Hàn vẫn đang tiếp tục: “Giáo sư Ellis lần này là dẫn theo đoàn đội của ông ấy tới, mỗi một người trong đó đều là ông lớn trong giới.

Thuốc do đoàn đội bọn họ nghiên cứu bây giờ chỉ có chính phủ và bệnh viện chuyên khoa thần kinh của bên trên có tư cách đi xếp hàng đặt mua, hơn nữa...”
“Xoạt!”
Tống Hân Nghiên bỗng đánh vô lăng, chiếc xe cua một đường, rời khỏi đường lớn, kịt một tiếng dừng ở bên đường.
“Đã bảo anh im miệng rồi cơ mà!”
Tại sao còn muốn nói!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui