Duyên Trời Định Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu


Được sự ủng hộ của anh em, Tưởng Tử Hàn cuối cùng cũng hài lòng: "Không vội, Tống Thanh Hoa không phải là người ăn chay, lúc này bà ta đẩy đứa nhỏ ra, vậy mà chỉ là để Hân Nghiên bỏ qua người nhà họ Dạ, nhìn thế nào cũng giống như lấy dao chặt heo để giết gà vậy.

Lý do đằng sau điều này mới đáng được điều tra thêm.

"
Tô Thần Nam lý trí nói: "Nếu thực sự muốn bảo vệ cô ấy, anh tranh thủ lần đưa mẹ cô ấy ra nước ngoài này mà đưa theo cô ấy đi đi.

Ở nước M, có người của chúng ta bí mật bảo vệ cô ấy, cho dù Tống Thanh Hoa có thực lực đến đâu, bà ta cũng không thể với tới đó được.

Không có khả năng quấy rối cô ấy.

"
"Tôi thấy cách này được đó."
Cố Vũ Tùng cũng đồng tình: "Dù sao thì ở đây chị dâu cũng không còn gì để dựa dẫm ngoài mẹ ruột của chị ấy.

Giờ điều duy nhất chị ấy quan tâm chính là đứa trẻ.

Đến lúc đó, chúng ta sẽ gửi đứa trẻ cho chị ấy, cho dù chị ấy muốn ở lại, cũng không buông bỏ được con cái."
Lục Minh Hạo cũng gật đầu: "Chúng ta còn chưa đoán ra được thực lực đằng sau của Tống Thanh Hoa.

Bây giờ không phải là lúc hoàn toàn chiến đấu với bà ta.

Có thể vật lộn thì cứ cố gắng vật lộn đi."
Sau khi bàn bạc kế hoạch, Tưởng Tử Hàn quyết định: "Vậy trước tiên tìm cách cướp lấy đứa nhỏ rồi tính!"
...
Vụ việc chiếc vòng tay của Tống Hân Nghiên bị đầu độc lại được đưa ra tòa vào ngày hôm sau.
Tống Hân Nghiên đêm đó ngủ không ngon, dù đã trang điểm nhưng cô vẫn không giấu được vẻ mệt mỏi trong mắt.
Khương Thu Mộc vô cùng lo lắng: "Muốn làm gì thì làm.

Bất kể cậu quyết định thế nào, tớ đều sẽ ủng hộ cậu."
Tống Dương Minh sủng nịch mà xoa xoa đầu cô: "Mọi chuyện sẽ có anh gánh vác, đừng sợ."
Tống Hân Nghiên xúc động đến đỏ cả mắt: "Anh, Thu Mộc, cám ơn hai người."
Tống Dương Minh, Khương Thu Mộc nhìn Tống Hân Nghiên đi về phía ghế đầu.
Khương Thu Mộc có chút không yên lòng: "Anh Dương Minh, anh cho rằng Hân Nghiên sẽ bỏ qua cho hai mẹ con nhà họ Dạ theo yêu cầu của TốngThanh Hoa chứ?"
"Có."
Tống Dương Minh không chút do dự nói: "Đứa nhỏ chính là giới hạn của em ấy.

Từ cái cách hôm qua Tống Thanh Hoa tiếp xúc với đứa nhỏ, có thể thấy được Tống Thanh Hoa đối với đứa nhỏ không tốt.

Hân Nghiên nhất định sẽ không ngó lơ.

Đừng nói là bỏ qua cho mẹ con nhà họ Dạ, cho dù là muốn em ấy làm tổn thương mình, em ấy hẳn cũng sẽ làm điều đó mà không chút do dự...!"
Khương Thu Mộc không khỏi run lên.
Lúc này Tống Dương Minh mới nhận ra những gì mình nói đã quá trớn, vội vàng trấn an: "Em cũng đừng lo lắng quá, Hân Nghiên không phải loại người không có chính kiến.

Em ấy bình tĩnh và lý trí như vậy, trong lòng chắc chắn đã có sự lựa chọn rồi."
Khương Thu Mộc gật đầu, trong suốt quá trình nghe có chút lơ đãng.
Vụ án đã rõ ràng, việc xét xử diễn ra nhanh chóng.
Trong suốt quá trình, sắc mặt của Tống Hân Nghiên lạnh như nước, không kích động, cũng không buồn.
Các luật sư của cả hai bên khẩu chiến bằng bằng chứng và luận cứ, cuộc chiến nhanh chóng được bùng cháy.
Ngay khi chủ tọa phiên tòa yêu cầu cả hai bên đưa ra tuyên bố cuối cùng, điện thoại di động của Tống Hân Nghiên chợt rung lên.
Cô cụp mắt xuống, ánh mắt hờ hững quét qua màn hình.
Đó là tin nhắn từ Tưởng Tử Hàn.
Chỉ có một câu, chỉ một vài con số, nhưng lại khiến đáy mắt Tống Hân Nghiên vốn lặng như nước đọng chợt khẽ nhúc nhích.
Cô vừa chuyển điện thoại của mình sang chế độ máy bay thì đã đến lượt cô trần thuật rồi.
Tống Hân Nghiên đứng lên, cung kính với thẩm phán, ánh mắt đầy căm phẫn không cam, nhưng ngữ khí bình tĩnh mà mở miệng: "Mới hôm qua, con gái của bị cáo là Dạ Như Tuyết vừa kết thúc phiên tòa đầu tiên về vụ đầu độc một đứa trẻ bốn tuổi nhằm định vu tội tôi.

Nhưng trong vụ án hôm nay của chúng ta, là bị cáo đã trực tiếp đầu độc tôi, khiến tôi mất đi đứa con của chính mình.

Tôi không có thù oán gì với bị cáo, cũng không hiểu tại sao họ lại làm vậy.

Thế giới người lớn đầy gian dối và dối trá, tôi không cần họ xin lỗi, nhưng tôi cần họ cho đứa con đã chết của tôi một lời giải thích, vì vậy tôi cầu xin quan tòa trừng trị nghiêm khắc kẻ sát nhân! "
"Hả?!"
Khương Thu Mộc kinh ngạc kêu lên, vội vàng che miệng.
Cô nghiêng người về phía Tống Dương Minh, hạ giọng hỏi: "Anh Dương Minh, những gì Hân Nghiên nói đâu giống như đang cầu xin đâu?!"
Không chỉ Tống Dương Minh nghe ra được mà những người khác trong khán phòng cũng nghe ra được.
Nhất thời, trên dưới toà án bàn tán xôn xao.
Lâm Tịnh Thi và Chu Ngọc Trân cũng không khỏi ngạc nhiên.
Điều này hoàn toàn không khớp với tin tức mà họ nhận được!
"Cạch!" Thẩm phán gõ cái búa, nhắc nhở: "Im lặng!".
Phòng xử án im ắng trở lại.
Tống Hân Nghiên cúi người về phía thẩm phán.
Khi đứng thẳng dậy một lần nữa, cô nói một cách chân thành: "Tôi không biết động cơ của bị cáo khi làm việc này, tôi không biết bằng cách nào mà tôi đã động chạm đến lợi ích của họ và khiến họ ghét tôi đến như vậy.

Tôi chỉ biết rằng nếu vấn đề này không được truy cứu đến tận cùng, thì nói không chừng lần sau, bọn họ sẽ càng ngang tàng hơn, để những thành phần độc ác xấu xa này vượt lên trên vòng pháp luật...!"
Thái độ cứng rắn của Tống Hân Nghiên đã khiến cả Lâm Tịnh Thi và Chu Ngọc Trân ở khu bị cáo phải kinh ngạc không thôi.
Chu Ngọc Trân lo lắng thấp giọng hỏi Lâm Tịnh Thi: "Mẹ, có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao..."
Những gì Tống Hân Nghiên nói không phải để cầu xin, mà là yêu cầu trừng phạt nghiêm khắc bọn họ!
Đầu Lâm Tịnh Thi cũng hoảng loạn
Điều này hoàn toàn khác với tin tức mà bà ta nhận được.
Tại sao lại thành như vậy chứ?!
Tiếng ồn ào ở khu bị cáo khiến quan tòa không hài lòng, ông ta lấy búa răn đe: "Im lặng!"
Ở khán đài.
Khương Thu Mộc lo lắng nắm lấy cánh tay của Tống Dương Minh và nói: "Anh Dương Minh, Hân Nghiên cậu ấy...cậu ấy đưa ra yêu cầu trắng trợn như thế này, liệu có chọc giận Tống Thanh Hoa không? Nếu bà ta đe dọa Hân Nghiên bằng cách ra tay với đứa trẻ thì sao?!"
Tuy Tống Dương Minh không biết tại sao, nhưng nhìn Tống Hân Nghiên vẻ mặt bình tĩnh ngồi ở chỗ nguyên cáo, trầm ngâm nói: "Em ấy nhất định là có cách khác."
Đây là một phiên tòa công khai.
Toàn bộ phiên tòa được ghi lại trên camera trực tiếp và phát trực tiếp trên mạng.
Văn phòng tổng giám đốc FN.
Tống Thanh Hoa ngồi sau bàn làm việc và xem quá trình xét xử được phát trên máy tính.
Sau khi nghe bài phát biểu của Tống Hân Nghiên, bà ta tức giận đến mức ném tất cả tài liệu lên bàn.
Thư ký Lưu Thái nghe thấy động tĩnh liền vội vàng gõ cửa đi vào.
Văn phòng là một mớ hỗn độn, tài liệu bay khắp sàn.
"Tống tổng không sao chứ?!" Lưu Thái thận trọng hỏi.
Tống Thanh Hoa tức giận siết chặt mép bàn, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt như dã thú mà nhìn chằm chằm Lưu Tấn: "Tống Hân Nghiên dám giở trò với tôi!"
Lưu Thái lắng nghe âm thanh của máy tính, còn có gì không hiểu nữa.
Anh ta thuần thục lấy ra một điếu thuốc và đưa nó.
Tống Thanh Hoa tức giận cầm lấy, bỏ vào miệng.
Lưu Thái vội vàng châm lửa cho bà ta: "Tống Hân Nghiên này không ngờ ngoài việc cứng đầu ra còn cố chấp như vậy, ngay cả sự sống chết của đứa trẻ cũng không quan tâm nữa...!Nếu đứa trẻ còn không thể trở thành điểm yếu của cô ta, e rằng chúng ta muốn uy hiếp cô ta sẽ càng khó hơn."
Tống Thanh Hoa hút vài điếu thuốc, lửa giận trong lòng cuối cùng cũng nguôi ngoai.
Bà ta lại ngồi xuống.
Máy quay của phiên tòa lại quét về phía Tống Hân Nghiên.
Người phụ nữ tuy mặt không biểu cảm, nhưng nét mặt tinh xảo, xinh đẹp lại lộ ra vẻ lạnh lùng, khiến người ta muốn chinh phục.
Bà ta cười lạnh: "Không phải nó cố chấp, là nó chưa nhìn thấy thỏ thì chưa thả chim ưng ra thôi!"
Tống Thanh Hoa dửng dưng lắc tàn thuốc, nhìn Tống Hân Nghiên bằng ánh mắt nham hiểm: "Không hổ danh là con gái của hai vị giáo sư vĩ đại, tuy được nuôi dưỡng trong môi trường lộn xộn của nhà họ Tống suốt mấy năm nay, nhưng trong xương cốt vẫn còn gen của ba mẹ nó, tinh ranh và thông minh! ".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui