Câu hỏi sau lại sắc bén hơn câu hỏi trước lần lượt ập đến.
Vẻ mặt Tống Hân Nghiên không hề thay đổi, mỉm cười: “Xin hỏi, mấy người là phóng viên đúng không?”
Các phóng viên tỏ ra khó hiểu, lần lượt đưa thẻ phóng viên của mình ra để chứng minh.
Tống Hân Nghiên nhận lấy một cái rồi liếc nhìn, bật cười thành tiếng: “Đúng là đều xuất thân từ nhà báo chuyên nghiệp.”
Trả lại thẻ nhà báo cho phóng viên kia, cô nhìn hết đám phóng viên một lượt: “Thầy cô ở trường của mấy người dạy mấy người làm phóng viên là phải đào bới chuyện riêng tư của người khác sao?”
Đám phóng viên bị chặn họng, vẻ mặt không được vui.
Tống Hân Nghiên tức giận trách mắng: “Đất nước có nhiều nhà khoa học vô danh như vậy mà mấy người không đưa tin, nhiều đứa bé có hoàn cảnh khó khăn như vậy mà mấy người không quan tâm.”
Liếc nhìn Tống Thanh Hoa, ám chỉ nói: “Còn có nhiều thế lực ngầm như vậy mà mấy người không dám vạch trần, chỉ dám quan tâm, đưa bài về một chút tin tức của giới nhà giàu.
Đúng là làm mất mặt cái thân phận phóng viên này của mấy người!”
Lạnh lùng nói xong, cô đẩy phóng viên vẫn còn đang ngây người ở phía trước ra, sải bước rời đi.
Đợi đến khi tất cả mọi người hoàn hồn lại, cô đã đi xa rồi.
Cơn giận tích tụ trong lòng Tưởng Tử Hàn đột nhiên dần biến mất.
Anh khẽ cười, bước nhanh đuổi theo, kéo cô nhét vào ghế phó lái của xe mình.
Tống Hân Nghiên tức đến mức choáng váng, quay người muốn kéo cửa xe ra.
Tưởng Tử Hàn đã dùng điều khiển từ xa khóa cửa lại.
Anh bình tĩnh ngồi vào ghế lái.
Tống Hân Nghiên tức giận trợn tròn mắt: “Mở cửa, tôi muốn xuống xe!”
Tưởng Tử Hàn làm như không nghe thấy, nghiêng người, kéo dây an toàn, thắt giúp cô: “Đừng làm ồn, anh đưa em đến một nơi.”
“Tôi, không, đi!”
Tống Hân Nghiên tức giận nói từng từ từng chữ một.
Tưởng Tử Hàn làm như không nghe thấy, chỉ thắt dây an toàn của mình rồi khởi động xe.
“Tưởng Tử Hàn!”
Tống Hân Nghiên tức giận hét lên: “Mấy ngày hôm nay tôi đã đủ bận rộn rồi! Mấy vụ kiện đã làm lỡ rất nhiều thời gian của tôi, tôi rất bận, muốn đi thăm mẹ tôi, tôi còn phải đi xử lý công việc của tôi, tôi cũng rất mệt, muốn nhanh chóng trở về nghỉ ngơi!”
“Có rất nhiều cách để thư giãn, không chỉ có về nhà.
Đi thăm mẹ em thì vẫn còn sớm, không vội vào lúc này.”
Lúc nói chuyện, chiếc xe đã phóng đi.
Tống Hân Nghiên đã không thể tức giận được nữa.
“Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Tưởng Tử Hàn chuyên tâm lái xe.
Tống Hân Nghiên có chút bực tức: “Có tin tôi nhảy xuống xe không!”
Tưởng Tử Hàn đã khóa cửa sổ lại, cô không thể nhảy được.
Nhưng anh vẫn đầu hàng.
“Ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ đi.” Ánh ánh anh chỉ ra bên ngoài, giọng điệu dịu dàng đến mức có thể chảy ra nước: “Tuyết rơi rồi.”
Tống Hân Nghiên tức giận quay đầu qua.
Dưới màn đêm, dưới ánh đèn đường rực rỡ đang dần sáng lên trong thành phố, những bông tuyết lóng lánh bay trong không trung, trong ánh sáng bắn ra màu sắc sặc sỡ.
Tống Hân Nghiên sững sờ.
Tưởng Tử Hàn lái xe, liếc nhìn sang, khóe miệng bất giác cong lên.
Anh kéo kính cửa sổ xe xuống.
Tống Hân Nghiên không nhịn được mà đưa tay ra.
Những bông tuyết nhỏ, ónh ánh chạm vào tay rồi tan ra, để lại sự lành lạnh.
Trong nháy mắt, dường như cô đã quên đi tất cả những rối bời lúc nãy, lầm bầm: “Hải Thành gần phía nam, gần như không có tuyết.
Thỉnh thoảng sẽ thổi một chút bọt tuyết, còn tan biến trong không trung.
Không ngờ tuyết ở thủ đô lại rơi sớm như vậy.
Còn…đẹp như vậy.
Chả trách cả ngày hôm nay vân luôn âm u, hóa ra là sắp có tuyết….”
Tống Hân Nghiên bất giác mỉm cười, đôi mắt sáng đến mức khiến người khác không thể rời mắt, rất lóa mắt.
Tưởng Tử Hàn nhìn cô đến mức thất thần.
Có ánh đèn xe vụt qua, anh hoàn hồn lại: “Không còn sớm nữa.
Hôm nay đã là đêm Giáng sinh rồi.”
Tống Hân Nghiên nghe thấy vậy thì sững sờ, quay đầu lại nhìn anh.
Tưởng Tử Hàn cười, ra hiệu cho cô nhìn về ghế sau: “Quay đầu lại đi.”
Tống Hân Nghiên quay đầu về hướng anh chỉ.
Tưởng Tử Hàn ấn một công tắc.
Trên hàng ghế sau đã được gập bằng là một hình trái tim khổng lồ được xếp bằng những quả táo đỏ.
Trong hình trái tim bằng táo được lấp đầy bằng những bông hoa tươi đủ loại và đủ màu sắc, bên ngoài là một vòng đèn nháy lấp lánh nhiều màu sắc.
Dải ánh sáng len lỏi vào giữa những bông hoa, khiến những bông hoa lóe lên năm màu rực rỡ, đẹp vô cùng.
Dưới sự kinh ngạc của Tống Hân Nghiên, trong đáy mắt cô lóe lên một tia ngạc nhiên, thích thú.
Cô bĩu môi, chán ghét nói: “Đúng là tầm thường.
Bằng này tuổi đầu rồi, ai còn làm cái này, khó coi chết đi được, còn không phù hợp với khí chất, dáng vẻ này của anh.”
Miệng nói như vậy, nhưng vẫn nhìn đầy lưu luyến, quay đầu lại.
Tưởng Tử Hàn chú ý đến động tác nhỏ của cô, trong lòng vô cùng buồn cười, nhưng trên mặt vẫn không dao động: “Anh có khí chất, dáng vẻ gì?”
Tống Hân Nghiên trợn mắt, tức giận điên cuồng châm biếm: “Khí chất vô lại, khẩu xà tâm phật, khốn nạn!”
Tưởng Tử Hàn kìm nén nụ cười sắp tràn ra khỏi miệng: “Có phải em hiểu nhầm gì không? Những từ thô tục đó dành cho em mới đúng.
Anh để em xem, là muốn em suy nghĩ giúp, xem xem Minh Trúc nhìn thấy có thích không.”
Tưởng Hân Nghiên: “….”
Rất xấu hổ.
Còn khó xử nữa.
Nhưng Tống Hân Nghiên da mặt khá dày, không hề xấu hổ về chuyện này.
Cô tức giận lườm Tưởng Tử Hàn, bàn tay đột nhiên kéo vô lăng: “Dừng xe!”
Tưởng Tử Hàn sợ hãi đến mức toát cả mồ hôi, vội vàng đỗ xe vào bên đường.
“Tống Hân Nghiên, em cứ làm loạn như thế, có tin chúng ta một xe hai mạng không?”
Anh nghiêm khắc phê bình, nhưng không tức giận: “Anh thì không sao, có thể cùng chết với em, thậm chí còn rất vui.
Như vậy anh có thể sinh cùng chăn chết cùng huyệt với em, không ai có tư cách tranh giành em với anh.
Nhưng, Minh Trúc vẫn còn đang đợi quà, em muốn cùng sống cùng chết với anh, cũng từ từ đã, đợi anh tặng xong quà rồi nói.”
Lời này của Tưởng Tư Hàn chẹn họng người ta vừa khiến người ta tức giận, nhưng cơn giận của Tống Hân Nghiên không dâng lên.
Cô lại quay đầu liếc nhìn trái tim bằng những quả táo cùng với những bông hoa, ánh đèn tinh tế đến mức khiến người khác rung động kia: “Anh nói đưa tôi đến một nơi chính là đi gặp Minh Trúc?”
Tưởng Tử Hàn không nói gì, lại khởi động xe.
Tống Hân Nghiên cũng trở nên yên tĩnh hơn.
Cũng lâu rồi cô không gặp Tưởng Minh Trúc, cũng rất nhớ cô nhóc kia.
Tưởng Hân Nghiên không lăn qua lăn lại nữa, chiếc xe rất nhanh đã đến đích.
Đó là một khu vui chơi.
Những hộp đèn nhiều màu sắc lấp lánh làm nổi bật lên cảnh tượng vô cùng vui vẻ, náo nhiệt.
Tưởng Tử Hàn dừng xe lại.
Lập tức có hai người đàn ông mặc vest bước đến, mở cửa cho họ.
“Anh Tưởng, cô Tống.”
Tưởng Tử Hàn đi đến bên cạnh Tống Hân Nghiên: “Đi vào thôi.”
“Minh Trúc ở khu vui chơi?” Tống Hân Nghiên hỏi.
Tưởng Tử Hàn giống như không nghe thấy, đi sau nhân viên đi vào bên trong.
Đêm Giáng sinh, trẻ con đến khu vui chơi là rất bình thường, Tống Hân Nghiên cứ nghĩ tiếng gió và tuyết che lấp đi giọng nói của mình, cũng không nghi ngờ gì nhiều đi theo.
Tiếng nhạc trong khu vui chơi vui vẻ và ồn ào.
Các thiết bị trò chơi đều sáng đèn, tổ hợp thành một cảnh tượng náo nhiệt.
Nhưng một khu vui chơi như thế này, ngoài mấy người bọn họ lại không có một khách nào.
Sau khi Tống Hân Nghiên và Tưởng Tử Hàn đi vào, cửa lớn của khu vui chơi cách một tiếng, rơi xuống một chiếc khóa điện tử.
Cô nghi hoặc quay đầu lại, chỉ nhìn thấy có nhân viên đặt một biển thông báo đóng cửa ở trước cửa.
“Không phải anh định bao cả khu vui chơi đấy chứ?” Cô giống như đang suy nghĩ điều gì đó, nhướng mày hỏi Tưởng Tử Hàn ở bên cạnh.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn lóe lên một tia xảo quyệt mà người khác khó nhận ra: “Anh vì người phụ nữ của mình mà bao cả khu vui chơi, không nên sao?”
“Người phụ nữ?”
Vẻ mặt Tưởng Tư Hàn lập tức cứng đờ.
Anh khẽ ho một tiếng: “Em nghe nhầm rồi, anh nói là con gái.”
Anh liếc nhìn Tống Hân Nghiên: “Không phải em nghĩ anh đặc biệt bao cả khu vui chơi vì em đấy chứ?”.