Duyên Trời Định Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu


“Còn có một khả năng nữa.”
Tưởng Tử Hàn nhìn cô rồi nghiêm túc nói.
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu, ánh mắt chợt va phải đôi mắt sâu của anh: “Anh nói là… ba của em ư? Tống Thanh Hoa biết tung tích của ông ấy?”
Cô hơi chấn động, trầm mình vào nỗi khủng hoảng không tên.
Mẹ, con, ba… Nếu Tống Thanh Hoa nắm tất cả trong tay, rốt cuộc bà ta muốn làm gì!
Tống Hân Nghiên đè nén sự hoảng loạn tận đáy lòng: “Dù thế nào đi nữa, nếu bà ta không đưa người tới trước mặt em, em tuyệt đối sẽ không tin bà ta!”
Đúng, không thể dễ dàng rơi vào cái bẫy của bà ta được!
Nhìn khuôn mặt nhỏ của cô khẽ tái nhợt, tim Tưởng Tử Hàn như bị ai véo đau.
Anh ôm cô vào lòng: “Đừng nghĩ nhiều, mặc dù Tống Thanh Hoa ác độc xảo quyệt nhưng sắp đặt nhiều năm như vậy, chắc chắn sẽ không lôi hết tiền cược ra dễ dàng vậy đâu, cũng sẽ không để tiền cược biến mất đơn giản như thế.

Nhiệm vụ cấp thiết chúng ta phải làm bây giờ là mau chóng chữa khỏi cho mẹ em…”
Đang nói, điện thoại bỗng reo lên.
Tưởng Tử Hàn buông Tống Hân Nghiên ra, nhấc máy.
Cuộc gọi là Tô Thần Nam gọi tới.
Anh ta không chào hỏi gì mà đi thẳng vào đề luôn: “Tôi điều tra được tin tức của bác trai rồi.”
Vừa dứt lời, không gian nho nhỏ trên vòng đu quay im lặng tới mức nghe được tiếng kim rơi.
Tống Hân Nghiên kinh ngạc nhìn Tưởng Tử Hàn.
Nét mặt của Tưởng Tử Hàn đạm mạc: “Ông ấy đang ở đâu?”
“Nước M, thành phố B.

Trước đó chúng ta nhìn thấy ông ấy ở nước J, chắc cũng là ngẫu nhiên.

Cho nên lâu như vậy mới không tìm thấy tung tích của ông ấy ở nước J.”
“Ha!” Tưởng Tử Hàn cười khẽ không hàm ý điều gì: “Trùng hợp vậy, chúng tôi cũng đang chuẩn bị đưa dì Thẩm qua đó mà ông ta cũng ở đó luôn?”
Tô Thần Nam không đáp lại câu gì.
Tống Hân Nghiên lại kinh ngạc không thôi.

????hanh mà không có q????ảng cáo, chờ gì tìm ngay ~ tr????mt r????yen﹒vn ~
Nhớ tới phản ứng của mẹ khi lần đầu tiên nhìn thấy Tưởng Tử Hàn.
Nếu bệnh của mẹ thực sự có liên quan tới Tưởng Khải Chính, vậy ông ta xuất hiện ở nước M để làm gì?!
Tưởng Tử Hàn thở ra một hơi, ung dung nói: “Tôi biết rồi, cậu vất vả rồi.

Khi nào đưa dì Thẩm qua đó, tôi sẽ tới gặp ông ta.”
Sau khi anh cúp điện thoài liền đối mắt với ánh nhìn ngạc nhiên nghi ngờ của Tống Hân Nghiên.
Cô nhìn anh, đôi mắt xán lạn mất dần đi ánh sáng: “Ba của anh thực sự còn sống ư?”
Còn ở nước M nữa?
“Thần Nam tra được ông ta ở đó.”
Tưởng Tử Hàn không hề che giấu: “Bây giờ vẫn chưa khẳng định được rốt cuộc ông ta có phải ba anh không.

Nhưng xét từ bức ảnh nhận được thì khá giống.”
Cảm xúc trên mặt Tống Hân Nghiên phai dần đi: “Tống Thanh Hoa cũng từng nhắc với em, nói ba của anh chưa chết…”
Đôi mắt lạnh thâm sâu của Tưởng Tử Hàn khẽ híp lại, chút rối bời bỗng thoáng qua ở đáy mắt.
Anh nâng cằm cô lên, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy sự không hài lòng: “Cho nên, lần trước khi em hỏi anh về chuyện của ông ta là đang thăm dò anh à?”
Tống Hân Nghiên cắn bờ môi hồng, còn chưa mở miệng, Tưởng Tử Hàn đã mạnh mẽ hôn cô.
Còn cắn mút mang theo ý tứ trừng phạt nữa.
Hôn cho tới khi hai người đều thở hổn hển, anh mới buông cô ra, khàn giọng nói: “Tống Hân Nghiên, em thăm dò anh khiến anh rất thất vọng.

Nhưng mà…”
Anh lại trân trọng hôn lên đôi môi đỏ rực như máu vừa bị mình cắn của cô: “Biết em thăm dò anh xong vẫn lựa chọn tin tưởng anh, anh rất cảm động.”
Giọng anh khàn khàn, đôi mắt lạnh lùng kia cũng hơi đỏ lên, chẳng áp nổi tình cảm sóng sánh bên trong.
Trái tim của Tống Hân Nghiên mềm xuống, lại thấy hơi xấu hổ.
Cô đẩy anh ra, đưa tay chống gương mặt nhỏ cố ý làm ra vẻ không cảm xúc nói: “Đừng tự mình đa tình, chỉ là em càng không muốn tin Tống Thanh Hoa, càng khuôn muốn bị bà ta kiểm soát thôi.”
Sự cảm động trong lòng Tưởng Tử Hàn chẳng hề bị đánh tan.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bị đông lạnh của cô vào lòng bàn tay mình, dịu dàng nói: “Ừm, anh tự mình đa tình.

Vậy cô Tống, lần hộ tống mẹ vợ tới nước M chữa bệnh này, em có thể chừa chút mặt mũi cho anh đi cùng được không?”
Tống Hân Nghiên lẳng lặng nhìn người đàn ông tự hạ thấp mình này, nói không rung động là giả.
Một người đàn ông từng cao ngạo ở tít trên cao, nếu nói được bằng một chữ thì tuyệt đối không hé thêm chữ thứ hai, nhưng lúc này lại vừa dè dặt vừa lựa lời để biểu đạt sự kỳ vọng của anh với cô.
Tống Hân Nghiên không nói gì cả, Tưởng Tử Hàn không đoán chắc được suy nghĩ trong lòng cô.
Lúc cô gái nhỏ này quật cường lên thì mười con trâu cũng chẳng kéo nổi, anh lại chẳng muốn miễn cưỡng cô, chỉ có thể gắng sức nghĩ ra lý do đưa mình đi cùng qua đó.
“Trước kia có nghi ngờ người của ba anh ở nước J mà bây giờ ông ta lại xuất hiện ở nước M, dì Thẩm đúng lúc cũng phải tới nước M chữa bệnh, anh không thể không nghĩ nhiều được.

Em đi cùng anh qua đó, một là có thể chăm sóc cho dì, xua tan sự lo âu khi tới nơi đất khách của bà ấy, hai là chúng ta có thể đi kiểm tra xem người kia có phải ba anh không.

Nếu như phải, vậy cũng tốt, có thể hỏi thẳng chuyện của ba em luôn.”
Tâm trạng của Tống Hân Nghiên rối bời: “Nào có chuyện đơn giản như thế…”
Cô định rút tay nhưng không rút được.
Năm ngón tay của Tưởng Tử Hàn khép lại, mạnh mẽ xen qua giữa kẽ tay của cô, đan chặt mười ngón tay với cô.
Tống Hân Nghiên ngơ ra một lúc rồi gượng ép cử động khóe môi: “ Em cứ cảm thấy, từ sau khi Tống Thanh Hoa xuất hiện, rất nhiều chân tướng gần như đều được phơi bày.

Nhưng đống chuyện ấy lại cứ như rối thành một nùi, khiến người khác không nhìn ra manh mối.”
Cô nhìn Tưởng Tử Hàn: “Nhưng có thể chắc chắn rằng, Tống Thanh Hoa là người biết được tất cả, thậm chí là người duy nhất biết được mọi chuyện.”
Chuyện năm ấy cô sinh con, cả chuyện của ba mẹ cô, có thể đều có liên quan với Tống Thanh Hoa!
“Dù đơn giản hay khó khăn, anh đều sẽ giúp em điều tra rõ ràng.”
Tưởng Tử Hàn kéo cô vào lòng mình rồi ôm thật chặt: “Anh sẽ cố gắng hết sức chữa khỏi cho mẹ em, cũng sẽ giúp em tìm lại con mình, tìm được tung tích của ba em.

Tất cả những gì em muốn, anh đều sẽ giúp em hoàn thành.

Nhưng Hân Nghiên à, sau này có thể đừng nghi ngờ anh nữa không, cho dù giữa các trưởng bối có ân oán, cũng đừng nhét vào giữa tình cảm của chúng ta được không? Trước kia anh từng làm tổn thương em, khiến em chịu thiệt thòi, anh sẽ dùng quãng đời còn lại để bù đắp.

Con của chúng ta không cần phải gánh chịu ân oán của chúng ta, chúng ta cũng không cần phải chịu đựng thị phi đời trước để lại, chúng ta đều vô tội mà…”
Nghe vậy, trong lòng Tống Hân Nghiên buồn bã không thôi: “Tưởng Tử Hàn, anh đừng tỏ ra hèn mọn như vậy, nếu không em sẽ cho rằng anh của bây giờ không phải thực sự là anh.”
Một Tưởng Tử Hàn thật sự là người luôn ở mãi trên cao, trên người anh lúc nào có sự tự tin bá đạo nắm rõ hết mọi việc.
So với người đàn ông dè dặt trước mặt, hoàn toàn không thể liên tưởng được với nhau.
Tưởng Tử Hàn bất lực thở dài: “Anh cũng không muốn, nhưng đã thành ra vậy rồi, muốn sửa cũng chẳng sửa được nữa.

Suy cho cùng, chuyện này vẫn phải trách em đấy! Tống Hân Nghiên, là em khiến anh trở nên như vậy, cho nên, em phải chịu trách nhiệm!”
Từ “trách nhiệm” vừa dứt, anh lại hôn cô thật sâu.
Vòng quay bánh xe lại đưa họ lên chỗ cao nhất rồi dừng lại.
Bọn họ trao nhau nụ hôn dưới bầu trời đêm phủ đầy gió tuyết, hoàn toàn quên đi mọi thứ…

Cùng lúc ấy.
Tại công viên trò chơi.
Tống Dương Minh và Khương Thu Mộc tới tìm Tống Hân Nghiên cũng tới nơi rồi.
Cố Vũ Tùng ngất nga ngất ngưởng tới đón hai người họ.
“Ài, cuối cùng cũng có hai người tới chia sẻ cơm chó rồi.

Anh Hàn chẳng có tình người gì cả.

Anh ấy với chị dâu đang hưởng thụ phút giây ngọt ngào riêng tư mà lại bắt một người độc thân như tôi khổ sở thê thảm đứng dưới này nhìn hai người họ tình tứ, cuộc sống đúng là khó quá mà!”
Anh ta nói ra nỗi niềm cay đắng của mình.
Tống Dương Mình nhìn theo tầm mắt của Cố Vũ Tùng tới nơi cao nhất của vòng quay to lớn chọc trời.
Anh không nhìn thấy người, chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn LED rực rỡ nhấp nháy xoay tròn từng vòng.
Sáng chói mờ mắt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui