Trái tim đầy đau khổ của Tống Hân Nghiên bỗng trở nên ấm áp.
Cô đứng dậy đi đến trước bàn ăn, cầm lấy đũa rồi ăn từng miếng một.
Trong đáy mắt là nước mắt chực trào.
“Cảm ơn.” Giọng cô khàn khàn.
Thấy cuối cùng Tống Hân Nghiên cũng chịu ăn, lúc này Cố Vũ Tùng thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta thư thả ngả lưng vào ghế, suy nghĩ cũng thoải mái hơn: “Không cần đâu.
Mặc dù không vì anh Hàn thì tốt xấu gì chúng ta cũng quen biết nhau, còn cùng trải qua sinh tử nữa, dù thế nào cũng được coi như bạn bè.”
Căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh không một tiếng động.
Tống Hân Nghiên và Cố Vũ Tùng đều ngẩn người.
Im lặng vài giây, Cố Vũ Tùng lại lên tinh thần: “Đúng rồi, trước khi đến đây tôi đã gặp Ellis, tình hình mẹ chị rất ổn định, bắt đầu tiến vào giai đoạn trị liệu rồi.
Nhưng trong phương án trị liệu có một nội dung là yêu cầu người thân tới thăm bệnh định kỳ.
Vì vậy…”
Anh ta nhìn Tống Hân Nghiên rồi nghiêm túc nói: “Có lẽ khoảng thời gian tới chị sẽ không thể về nước ngay được.”
“Ừm.” Sắc mặt của Tống Hân Nghiên lạnh nhạt, đáp lại một tiếng mà lòng không yên.
Cố Vũ Tùng thấy vậy thì hơi khó chịu, anh ta dời tầm mắt sang chỗ khác, tiếp tục nói những bố trí của mình với cô: “Chị không cần lo về an ninh ở bệnh viện đâu, an ninh ở bệnh viện vốn dĩ đã rất tốt rồi, tôi còn sắp xếp thêm người qua đó để tăng cường an ninh nữa.
Chị phải ở đây khá lâu nên ở khách sạn mãi cũng không phải cách, nên tôi đã cho người chuẩn bị một chỗ ở cố định, chỗ đó cũng gần bệnh viện.
Bảo mẫu trong nhà là người của mình nên chị cứ yên tâm sử dụng.
Nhưng mà công việc trong nước của chị…”
Anh ta muốn nói Tống Hân Nghiên có làm việc hay không cũng không quan trọng.
Có điều, thời gian anh ta quen biết cô không ngắn, nên vẫn hiểu ít nhiều về tính cách của cô.
Cô không phải loại người lười biếng, lại càng không phải kiểu người giao cuộc sống của mình vào trong tay người khác.
Chuyện mà anh Hàn còn không làm được, anh ta cũng không có ý định phá vỡ.
Ngoài ra, Tống Hân Nghiên thật sự rất giỏi giang, rất có năng lực.
Nếu để cô không làm việc thì chẳng khác gì viên ngọc sáng bị phủ đầy bụi trần.
“Không sao.” Tống Hân Nghiên nuốt thức ăn trong miệng xuống, rút khăn giấy ra lau miệng rồi nói: “Tôi sẽ tiến hành trao đổi công việc trong nước với đồng nghiệp ở đây.”
Cô nghiêm túc nói: “Cậu Cố, cảm ơn cậu vì mấy ngày vừa qua.”
Thật sự cảm ơn rất nhiều.
Cố Vũ Tùng nở nụ cười thoải mái, cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Anh ta khoát tay: “Đều là người một nhà với nhau cả, đừng khách sáo như vậy chứ.
Đúng rồi, người của tôi báo rằng Tống Thanh Hoa đã đến đây rồi.
Bà ta và Sở Thu Khánh đều không phải hạng vừa, tôi sợ họ sẽ làm gì đó với chị, cẩn thận vẫn hơn nên tôi đã bố trí vệ sĩ cho chị.
Nhưng mà chị yên tâm, những người này sẽ không xuất hiện trong sinh hoạt hằng ngày của chị đâu, cứ xem như là ám vệ đi.”
Ý cười trên môi Tống Hân Nghiên càng sâu hơn, trong lòng ấm áp vô cùng: “Ngoài nói cảm ơn ra, tôi không biết nên cảm ơn cậu thế nào nữa.”
Thật ra những người anh em này của Tưởng Tử Hàn… rất tốt.
Cố Vũ Tùng bất chợt nghĩ, nếu thật sự muốn cảm ơn tôi thì nhớ nói tốt về tôi ở trước mặt Khương Thu Mộc đấy nhá.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện lập tức khiến anh ta giật mình.
Cố Vũ Tùng vội vàng lắc đầu, ngồi thẳng người dậy, nghiêm túc cảm thán: “Tôi làm những chuyện này đều là để bảo vệ mạng sống của mình thôi.”
“Hả?”
Cố Vũ Tùng khôi phục dáng vẻ cà lơ phất phơ như bao ngày: “Nếu anh Hàn khỏe mạnh thì tự anh ấy sẽ sắp xếp những chuyện này, chẳng qua là giờ anh ấy đang bị bệnh thôi.
Chờ tới khi anh ấy khôi phục trí nhớ rồi biết tôi không chăm sóc tốt cho chị thì chắc chắn sẽ lột một lớp da của tôi mất.
Mà ngược lại, nếu trong khoảng thời gian này tôi chăm sóc kỹ càng cho chị, đợi anh ấy khỏi lại rồi hỏi đến chuyện này, liệu anh ấy có bị tôi làm cảm động không?”
Tống Hân Nghiên: “…”
Thôi được rồi, anh ta thật thà thẳng thắn như vậy làm cô càng cảm động.
Sau khi Cố Vũ Tùng rời đi, Tống Hân Nghiên buông đũa xuống.
Cô nhìn bàn đồ ăn hương thơm khắp phía rồi nhìn sang bồn ngâm chân ở trong góc bàn, nước mắt bất thình lình rớt xuống, rơi lên trên mặt bàn.
Tống Hân Nghiên hít mũi: “Tưởng Tử Hàn, chắc chắn anh sẽ sớm khỏe lại.”
Sau khi anh hồi phục rồi, em sẽ buông bỏ quá khứ rồi tiếp tục sống tốt với anh.
Còn về những thù oán của thế hệ trước, đợi mẹ khỏe lại thì cứ mặc cho thế hệ trước tự giải quyết với nhau.
Cô vẫn muốn nói với anh một chuyện, nhưng vẫn chưa có cơ hội mở miệng.
Cuốn tiểu thuyết nước ngoài mà cô đọc lần đầu tiên khi mới biết yêu là ‘Romeo và Juliet’, sau đó cô còn cố tình đi xem phim, cả tiểu thuyết lẫn bộ phim đều lấy không ít nước mắt của cô.
Lúc còn trẻ vô lo vô nghĩ, rất thích suy nghĩ lung tung.
Khi đó cô nghĩ nếu cô là Juliet, cô nhất định sẽ không quan tâm đến thù hận gia tộc khỉ gió đó của đời trước, cô sẽ can đảm bứt phá sự ràng buộc, dũng cảm lựa chọn người đàn ông mình yêu…
Không ngờ một câu thành sấm.
Nhưng cô vẫn không thay đổi ước nguyện ban đầu: Chỉ cần người yêu của mình không làm những chuyện hại người trời đất không dung, cô sẽ không bao giờ ôm những thù oán đó.
Tuyệt đối không bao giờ!
Điều chỉnh cảm xúc lại xong, Tống Hân Nghiên xách bồn ngâm chân vào trong phòng tắm lấy nước, để túi thuốc bắc ngâm chân vào, sau đó ngồi xuống sô pha rồi đặt chân vào trong bồn ngâm.
Cô nhớ lại vừa rồi Cố Vũ Tùng nói Tưởng Tử Hàn đã từng tự mình thử vô số bồn ngâm chân, dường như đã thử hết tất cả chức năng trong bồn ngâm chân một lần, cứ như thể đang chết lặng tự hành hạ bản thân vậy.
Cô thử ngâm được một hồi, đôi mắt bắt đầu trở nên ươn ướt.
Tống Hân Nghiên không kìm nổi nghẹn ngào: “Tưởng Tử Hàn, anh yên tâm, sau này em sẽ quý trọng thân thể của mình, em sẽ tự chăm sóc cho bản thân.
Anh cũng phải chăm sóc cho mình đấy…”
Chúng ta đều phải khỏe mạnh, cùng nhau… đầu bạc đến già.
Cô vừa ngâm chân vừa lấy điện thoại ra, đăng nhập vào trang blog đã lâu rồi chưa vào.
Không phải anh từng xem blog của cô sao?
Được, vậy cô sẽ viết tiếp.
Một ngày nào đó trong tương lai, anh có thể đọc tiếp…
…
Hôm sau.
Trời vừa tờ mờ sáng, chuông cửa đã reo lên.
Tống Hân Nghiên xoa đôi mắt sưng húp đi ra mở cửa: “Anh trai?”
Cô kinh ngạc: “Sao anh lại tới…” đây.
Cô còn chưa nói hết thì đã bị Tống Dương Minh ôm chặt vào lòng.
Anh ấy thở hổn hển, trên người mang theo hơi lạnh của bên ngoài, thân thể cứng ngắc run rẩy ôm lấy Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên sửng sốt, đứng yên tại chỗ.
Tống Dương Minh ổn định cảm xúc xong mới buông cô ra, đôi mắt đỏ ngầu đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Em không sao chứ? Trên người có bị thương chỗ nào không? Có khó chịu ở đâu không?”
Tống Hân Nghiên bỗng cảm thấy lòng mình chua xót.
Nhất định cô đã khiến anh bị dọa sợ rồi.
“Em không sao.”
Cô mỉm cười rồi dẫn anh vào nhà, sau đó lại xoay một vòng trước mặt Tống Dương Minh: “Anh có muốn để em chạy nhảy hai vòng chứng minh với anh không?”
Còn có thể nghịch ngợm thế này thì xem ra đúng là không sao rồi.
Tống Dương Minh thở phào một hơi thật dài, giọng khàn khàn: “Không sao là tốt rồi.”
Tống Hân Nghiên nghi ngờ nhìn anh: “Anh trai, sao anh biết chỗ chúng em xảy ra chuyện?”
“Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo đã đến tìm anh.
Bọn em vừa xảy ra chuyện ở bên này là Cố Vũ Tùng đã báo tin cho họ ngay.”
Tống Hân Nghiên vừa suy nghĩ đã hiểu ngay mọi chuyện thế nào.
Bọn họ phải ở lại đây một khoảng thời gian rất dài.
Nhưng rồi Tưởng Tử Hàn lại gặp chuyện, Cố Vũ Tùng sợ không bảo vệ được cô.
Tên Cố Vũ Tùng kia nói muốn tìm người trông nom cô giúp Tưởng Tử Hàn, đúng là nghiêm túc thật đấy.
Người vừa có năng lực vừa có thực lực, một người mà cả bọn họ lẫn cô đều tin tưởng, chẳng phải chỉ có một lựa chọn duy nhất là anh trai nhà mình thôi sao.
Sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện, Tống Hân Nghiên vừa uất ức vừa khó chịu: “Cậu Cố đúng là cẩn thận quá mà.
Chỉ là tai nạn bất ngờ thôi, nhưng giờ lại thành ra người người đều biết chuyện luôn rồi.”
Cô nhìn Tống Dương Minh, nói vô cùng nghiêm túc: “Anh trai, anh về đi, em không sao đâu.
Chúng ta đều sang đây hết thì những cửa hàng ở trong nước phải làm sao đây?”.