“Tôi không đồng ý!”
Tống Hân Nghiên dứt khoát từ chối.
Theo bản năng, cô cảm thấy Tống Thanh Hoa không có ý tốt.
Tống Thanh Hoa nhìn Tống Hân Nghiên bằng ánh mắt chế giễu, làm như không nghe thấy lời cô nói.
Bà ta nhìn sang Tống Dương Minh, nói từng chữ một: “Đơn vị M960.”
Tống Dương Minh sửng sốt, sắc mặt nhanh chóng trở nên lạnh lẽo.
Tống Hân Nghiên nhìn Tống Dương Minh với ánh mắt nghi hoặc: “Đó là cái gì?”
Sắc mặt Tống Dương Minh nghiêm nghị, khí thế toàn thân vô thức trở nên căng thẳng.
Anh ấy không trả lời Tống Hân Nghiên, nghiêm mặt hỏi Tống Thanh Hoa: “Sao cô và người của 960 quen biết nhau?”
“Tôi nói rồi, là bạn bè.”
Sắc mặt Tống Dương Minh lập tức u ám đến mức giống như muốn ăn thịt người.
Anh ấy trừng mắt nhìn Tống Thanh Hoa, lời nói gần như rít ra từ kẽ răng: “Cô có biết 960 làm gì không?”
Tống Thanh Hoa nhìn thấy vẻ mặt này của Tống Dương Minh, bà ta liền biết chắc chắn có thể đào ra thứ gì đó hữu ích từ anh ấy.
Bà ta thản nhiên cười khẽ: “Đương nhiên là biết.”
Tống Dương Minh hét lên một tiếng, đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi: “Cô!”
Tống Thanh Hoa mặt không đổi sắc, ôn tồn dỗ dành: “Dương Minh, cháu là cháu ruột của cô, cô không thể nào hại cháu được đâu.
Lý do mà cô đưa ra yêu cầu này cũng là vì suy nghĩ đến tình hình của cháu.
Bây giờ cháu đã xuất ngũ rồi, cũng không cần thiết phải máy móc tuân theo những quy định trong quân đội.
Hơn nữa cô cũng biết, trên người cháu thật ra cũng không có quá nhiều bí mật hữu dụng.
Cháu không muốn nói, cô tuyệt đối sẽ không ép buộc, cũng sẽ không làm khó cháu.
Nhưng chỉ cần cháu cung cấp tên của một số người thì Hân Nghiên sẽ có thể tìm được con của mình.
Đó là một việc rất có lợi mà, đúng không?”
Cho dù là người không hiểu như Tống Hân Nghiên, lúc này cũng dần dần nghe hiểu, đồng thời cũng biết được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Cô vừa định ngăn lại thì đã thấy Tống Dương Minh tức giận nắm lấy cổ áo của Tống Thanh Hoa, ném bà ta ra ngoài không chút thương tiếc.
Tống Thanh Hoa chật vật ngã xuống đất, mặt mũi đầy vẻ phẫn nộ.
“Tống Dương Minh!”
“Vù!”
Áo khoác của Tống Thanh Hoa cũng bị ném ra ngoài như rác: “Hy vọng đây là lần cuối cùng tôi nghe được những lời này.
Còn có lần sau thì chắc chắn sẽ không chỉ ném bà ra ngoài đơn giản như vậy đâu!”
Tống Thanh Hoa bối rối đứng lên, lạnh lùng chỉnh trang lại quần áo: “Mấy đứa tụi mày không đồng ý với điều kiện hiện giờ của tao, đợi tới lúc tụi mày nghĩ thông suốt rồi lại tới tìm tao thì mọi chuyện sẽ không còn đơn giản như vậy đâu.”
“Rầm!”
Tống Dương Minh trả lời bằng cách đóng sầm cửa lại.
Tống Thanh Hoa bị hất bụi vào mũi, tức giận bỏ đi.
Trong phòng, Tống Dương Minh giận sôi sùng sục, cơ thể không tự chủ được mà run lên.
Anh trở lại phòng ăn, cầm lấy chai rượu mà Tống Thanh Hoa mang tới, ‘Ừng ực ừng ực’ uống một hơi hơn nửa chai.
Tống Hân Nghiên vốn định để mặc anh trút ra, nhưng nhìn thấy rượu càng ngày càng ít, cô lập tức hoảng sợ.
Cô vội bước tới giật lấy chai rượu: “Anh, anh không thể uống nữa.
Cho dù tửu lượng của anh có tốt thì cũng không thể uống kiểu này.”
Chai rượu bị cô lấy đi.
Tống Dương Minh giận đỏ mặt, hơi thở nặng nề.
Anh ấy bình tĩnh lại, nhìn Tống Hân Nghiên với vẻ mặt đầy áy náy: “Hân Nghiên, anh trai có lỗi với em, không thể giúp em đổi con về.
Anh không thể đồng ý với điều kiện của Tống Thanh Hoa được.”
Tống Hân Nghiên là một người mẹ, nhưng cô cũng là một công dân nước Z.
Đúng sai rõ ràng trước mắt, có một số việc vốn dĩ không cần phải lựa chọn.
Hơn nữa, cô cũng không thể đảm bảo những tin tức mà Tống Thanh Hoa đưa ra là thật.
Bởi vậy, cô sẽ không để Tống Dương Minh mạo hiểm như thế.
“Anh, chuyện này không trách anh được.”
Ánh mắt Tống Hân Nghiên rất kiên định, cô động viên anh: “Hơn nữa, em đã đợi nhiều năm như vậy rồi, cũng không ngại đợi thêm một thời gian.
Con cái và ba mẹ đều dựa vào duyên.
Nếu như em và bọn chúng có duyên, rồi một ngày nào đó bọn em sẽ được đoàn tụ.”
Cô nhìn Tống Dương Minh, chân thành nói: “Anh, Tống Thanh Hoa sẽ không làm hại bọn nhỏ.
Hôm nay bà ta dùng bọn trẻ làm lợi thế để uy hiếp chúng ta, điều này chứng tỏ rằng, đối với bà ta, giá trị của đứa trẻ chắc chắn còn lớn hơn chúng ta tưởng tượng.
Cho nên anh đừng quá lo lắng, chắc chắn bà ta sẽ không làm tổn thương đứa trẻ.
Sau này chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội…”
Cô chưa từng thấy Tống Dương Minh tức giận và đau khổ như vậy.
Anh trai của cô đội trời đạp đất, ngồi nằm đi đứng đều là một người đàn ông vững như tùng.
Anh cương trực, tỉnh táo và vững vàng, anh công tư phân minh, trong lòng có chính nghĩa.
Anh không nên bị loại tiểu nhân như Tống Thanh Hoa uy hiếp!
Nhưng Tống Thanh Hoa cũng khiến lòng cô chìm xuống tận đáy.
Đây cũng không phải là chuyện mà một người bình thường làm ra vì tiền tài và quyền lực.
Việc này đã liên quan đến lợi ích quốc gia! Là chuyện cơ mật!
Tống Hân Nghiên thăm dò: “Anh, rốt cuộc đơn vị M960 kia làm gì? Có phải Tống Thanh Hoa muốn thông qua anh để thu thập tình báo cho người nào đó bên này không?”
Tống Dương Minh nhắm chặt mắt, ngồi lại trước bàn ăn, ánh mắt chăm chú nhìn vào nồi canh đang sôi sùng sục, chỉ tiếc không thể nhìn chằm chằm tạo ra hai cái lỗ trên nồi lẩu.
Anh gật đầu: “Anh không biết Tống Thanh Hoa muốn làm gì, nhưng qua những lời bà ta nói, anh gần như có thể đoán được đại khái.”
Tống Hân Nghiên vô thức siết chặt tay.
Chỉ mới là đại khái mà đã có thể khiến anh ấy tức giận như vậy rồi, nếu như biết được toàn bộ, anh ấy sẽ còn tức giận đến mức hủy thiên diệt địa như nào đây!
“Rầm!”
Tống Dương Minh tức giận nện một đấm xuống bàn ăn, bộ đồ ăn rơi vỡ phát ra tiếng vang nhỏ.
Tống Dương Minh giận đỏ mắt, căm hận nói: “Tại sao nhà họ Tống lại có một kẻ bán nước như vậy! Đơn vị M960 là đơn vị điều tra tình báo nổi tiếng ở nước M, thủ đoạn của bọn chúng rất hèn hạ.
Mấy năm nay chúng không từ mọi giá để đánh cắp thông tin nghiên cứu khoa học của các quốc gia, làm hại nhân viên nghiên cứu khoa học ưu tú của các nước… Người người đều muốn diệt trừ!”
Tống Hân Nghiên nghe mà cảm thấy ớn lạnh cả người.
Nếu như Tống Thanh Hoa thật sự đang làm những việc này như Tống Dương Minh nói, thì người đàn bà này đã không phải là ti tiện nữa rồi.
Mà là đáng sợ! Cực kỳ đáng sợ!
Tống Dương Minh nói xong mới nhận ra.
Em gái mình chỉ là một người bình thường, những chuyện dơ bẩn xấu xa này là những chuyện rất đáng sợ đối với cô.
Anh ấy vội quay lại nhìn cô.
Cô gái nhỏ quả nhiên bị dọa đến mức mặt trắng bệch, trông như bị hồn bay thất lạc.
Trong lòng Tống Dương Minh cảm thấy áy náy, vội nắm chặt tay cô: “Đừng nghĩ tới nữa, em không nên bận tâm về những chuyện này.
Sau này nếu em gặp Tống Thanh Hoa thì đừng cứng rắn với bà ta, cũng đừng đối nghịch.
Loại người như bà ta vốn không có lương tâm, chọc giận bà ta, không ai biết bà ta sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
“Vâng.” Tống Hân Nghiên gật đầu: “Sau này em sẽ cố gắng tránh mặt bà ta, nếu thật sự không tránh được thì cũng cố gắng không chọc giận bà ta.
Ít nhất là trước mắt em chưa có thực lực, em chắc chắn sẽ không đối đầu với bà ta.”
Tống Dương Minh xoa đầu em gái: “Những thứ này đều chỉ là nghi ngờ của anh thôi, cũng không chắc là Tống Thanh Hoa đang làm việc cho đơn vị M960.
Có khả năng bà ta thật sự chỉ quen người ở đó, vì tiền mà làm chút chuyện cho bọn họ thôi, mà đương nhiên cũng có thể bà ta đã tham gia vào một số việc.
Hai tình huống, tính chất hoàn toàn khác nhau…”
“Đơn vị M960 ra đời từ Thế chiến thứ Nhất, đã có lịch sử cả trăm năm.
So với khoa học kỹ thuật lạc hậu trong quá khứ, bây giờ đơn vị này đã phát triển đến trình độ nào thì người ngoài hoàn toàn không thể biết được.
Từ khi nước Z của chúng ta được thành lập đến nay, bọn chúng đã dùng đủ các chiêu trò dụ dỗ, xúi giục để phá hủy sức mạnh tiến bộ khoa học và kỹ thuật của chúng ta.
Điều tra, dụ dỗ, bắt cóc và giết hại… Rất nhiều nhà khoa học và kỹ sư bảo vệ bí mật của chúng ta đều bị bọn chúng hãm hại.
Có một số ít nhân tài đã được giải cứu kịp thời, nhưng có một số nhân tài đã biến mất một cách không thể giải thích được…”.