Tống Hân Nghiên bước vào thang máy, khí thế cương quyết và giả bộ bình tĩnh trên người cô lập tức biến mất.
Vai cô rũ xuống, đôi mắt yếu ớt co rụt lại, trong con ngươi vốn dĩ sáng ngời đã ầng ậng nước, hốc mắt đỏ hoe.
Khi cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, một bàn tay xinh đẹp thon dài duỗi ra ngăn cản.
Cửa thang máy sắp đóng lại mở ra.
Tống Hân Nghiên lười nhác ngước mắt lên thì thấy Tô Thần Nam thong thả đi vào.
Không gian trong thang máy lập tức trở nên nhỏ hẹp, không hiểu sao bầu không khí có chút lúng túng.
Nét mặt Tống Hân Nghiên cứng đờ, cảm xúc mất mát và đau khổ trên mặt lập tức biến mất.
Cô nâng mắt lên, khẽ cười hỏi: "Sao anh Tô lại đến đây?"
Tô Thần Nam hơi nghiêng đầu: "Đuổi theo chị."
Tống Hân Nghiên: "?"
Tô Thần Nam thản nhiên dựa vào vách thang máy: "Vừa rồi cô lợi hại thật.
Tôi và Tử Hàn quen biết nhau hai ba mươi năm, chưa từng thấy anh ấy luống cuống hoảng hốt như thế bao giờ.”
"Cảm ơn cậu đã khen."
Cảm xúc trên mặt Tống Hân Nghiên nhạt dần, không hề đau khổ hay mất mát, cũng không giả vờ tỏ ra mình vẫn ổn.
Tô Thần Nam cất giọng chân thành: "Anh ấy thực sự rất yêu cô, dù mất đi ký ức, nhầm tưởng quá khứ với cô là người phụ nữ khác, nhưng bản năng cơ thể lại không thể lừa cô.
Tống Hân Nghiên, Tử Hàn không có cách nào cưỡng lại cô cả.
Chỉ là trí nhớ đã thay đổi cảm xúc của anh ấy, khiến trong lòng anh ấy sinh ra kháng cự với cô, nhưng đó cũng không phải là lỗi của Tử Hàn."
Tống Hân Nghiên cười khổ, thấp giọng trả lời: "Tôi biết chứ."
Nếu không phải biết rõ điều này, hôm nay cô cũng không đến đây.
Tô Thần Nam nhắc nhở: "Sở Thu Khánh là một ẩn số, trước khi thăm dò được con át chủ bài của cô ta, cô cố gắng đừng chọc giận cô ta, nếu không sẽ mang lại rất nhiều phiền phức cho cô đấy.
Còn bên phía Tử Hàn, chúng tôi sẽ từ từ giúp anh ấy khôi phục trí nhớ.
Dù không thể khôi phục được, nhưng với sự bình tĩnh và lý trí của anh ấy, tin rằng về lâu về dài kết hợp với chứng cứ chúng tôi tìm được, anh ấy sẽ bắt đầu nghi ngờ trí nhớ của mình thôi."
Tống Hân Nghiên chân thành cảm ơn: "Cảm ơn cậu Tô."
"Không cần đâu."
Tô Thần Nam khẽ giọng trả lời: "Cô là người Tử Hàn quan tâm nhất, bây giờ anh ấy bị bệnh, ký ức hỗn loạn, chúng tôi nên thay anh ấy chăm sóc cho cô."
Anh ta khựng lại một thoáng rồi tiếp tục nói: "Cô đừng quan tâm đến những gì Sở Thu Khánh nói, hành động vừa rồi của cô ta là cố tình diễn cho Tử Hàn nhìn đó.
Trong lòng mọi người đều biết tình cảm Tử Hàn dành cho cô là thế nào, không muốn vạch trần cũng là vì hiện giờ Tử Hàn bị bệnh, sợ khiến anh ấy kích động.
Giữa cô và anh ấy mới có sự tin tưởng thật sự, không cần nghiệm chứng."
Từ trước đến nay Tô Thần Nam không phải là người nói nhiều, nhưng bây giờ lại giải thích hết lần này đến lần khác như vậy, cũng là vì Tống Hân Nghiên tỏ ra quá mức bình tĩnh.
Bình tĩnh đến mức khiến anh ta hơi lo lắng.
Người phụ nữ này có chủ ý, có lý trí.
Anh ta lo rằng nếu như mình không nhấn mạnh nhiều lần, chờ đến ngày Tử Hàn khỏi bệnh cũng là ngày anh hoàn toàn mất đi cô.
Là anh em với nhau, anh ta không muốn nhìn thấy kết cục của Tưởng Tử Hàn lại giống như mình một lần nữa.
Tống Hân Nghiên cảm thấy hơi kinh ngạc.
Cô không tiếp xúc nhiều với ba người anh em của Tưởng Tử Hàn, nhưng biết rõ Tô Thần Nam không phải là người thích nói nhiều...
Thế nhưng hôm nay...
Tống Hân Nghiên đè nén sự nghi ngờ trong lòng, khẽ gật đầu: "Cậu Tô yên tâm, kể cả cậu không nói thì tôi cũng tin tưởng anh ấy.
Hơn nữa, anh ấy vì bảo vệ tôi nên mới bị thương ở đầu, cho dù có chuyện gì, tôi cũng sẽ đợi đến ngày Tử Hàn khỏe lại rồi nói rõ ràng trước mặt anh ấy."
Tất nhiên, dù Tưởng Tử Hàn không phải bị thương vì cô, cô cũng sẽ chờ đợi và bao dung cho anh.
Cho đến khi anh không chờ được nữa...
Thang máy đến nơi.
Tống Hân Nghiên đi thẳng ra ngoài mà không quay đầu lại.
Tô Thần Nam nhìn theo bóng lưng lạnh lùng cao ngạo của cô, khẽ thở dài.
Anh ta nhớ tới bản thân năm đó.
Lúc đó anh ta vô cùng đau đớn, Tưởng Tử Hàn cũng nhẹ nhàng khuyên nhủ anh ta.
Nhưng bây giờ đến lượt tình cảm của mình, không biết sau khi anh tỉnh táo lại, trong lòng sẽ cảm thấy thế nào.
Tô Thần Nam lặng lẽ thở dài.
Mình đã cố gắng hết sức rồi, hy vọng anh ấy sẽ ổn.
...
Trang viên Maed.
Tưởng Khải Chính sai người chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn để tiếp đón ba người Cố Vũ Tùng.
Sở Thu Khánh ra dáng như chủ nhà, luôn ngồi ở bên cạnh Tưởng Tử Hàn.
Cô ta ân cần quan tâm, gắp thức ăn cho Tưởng Tử Hàn: "Những món này đều nấu theo sở thích của anh đấy.
Anh mau ăn thử đi xem có thích không?"
Sau khi Tống Hân Nghiên rời đi, cả người Tưởng Tử Hàn không ổn lắm.
Nét mặt anh u ám, tâm trạng nóng nảy lạnh lùng ngồi trước bàn ăn, chẳng khác gì một chiếc tủ lạnh di động.
Ba người Cố Vũ Tùng cũng im lặng không nói gì.
Ba người lén đưa mắt ra hiệu trao đổi thông tin.
Bầu không khí trên bàn cơm rất kì lạ.
Tưởng Khải Chính như thể chẳng cảm thấy gì cả, nâng ly lên nói với ba người Cố Vũ Tùng: "Mấy hôm nay cảm ơn ba đứa đã chăm sóc cho Tử Hàn, tình hình bây giờ của thằng bé...!Sau này vẫn phải nhờ các cháu bao dung cho nó nhiều hơn."
Giọng điệu nặng nề kia hoàn toàn giống với dáng vẻ một người ba hiền.
Cố Vũ Tùng liếc mắt nhìn Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo, vội vã nâng ly lên: "Bác trai khách sáo quá rồi, bọn cháu là anh em sinh tử với anh Hàn, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia.
Bây giờ anh ấy gặp khó khăn, chuyện gì có thể làm được bọn cháu đều sẽ không từ chối."
Tưởng Khải Chính vui vẻ uống cạn rượu trong ly.
Ông ta là người lớn, ba người Cố Vũ Tùng chỉ có thể uống theo.
Sở Thu Khánh nhận nhiệm vụ rót rượu.
Tưởng Khải Chính đánh mắt nhìn cô ta, sau đó dời mắt nhìn sang con trai: "Bác sĩ nói con khôi phục rất tốt, ba cũng cảm thấy tình trạng hiện nay của con đã ổn rồi.
Nếu không có chuyện gì, sau khi về nước thì tổ chức hôn lễ luôn đi, đúng lúc ba người anh em tốt của con đều có ở đây, về nước rồi nhờ bọn họ giúp lên kế hoạch và hoàn thiện các khâu chuẩn bị luôn."
Trong sự im lặng trên bàn, Sở Thu Khánh không kiềm được ý cười.
Ba người Cố Vũ Tùng thì vô thức nhìn về phía Tưởng Tử Hàn.
Chỉ thấy người trong cuộc như anh đang nhíu chặt mày, nét mặt thờ ơ như thể mọi chuyện chẳng liên quan tới mình.
Ba người Cố Vũ Tùng âm thầm than thở, chỉ có thể cười gượng đồng ý.
Một bữa cơm, mọi người ai ăn cũng khó tiêu.
Ra khỏi trang viên Maed, nét ôn hòa tạm ứng phó trên mặt Cố Vũ Tùng và những người khác lập tức biến mất.
Cố Vũ Tùng tức giận trừng mắt nhìn cánh cửa trang viên đã đóng lại: "Lão cáo già này định thừa dịp thần trí anh Hàn không tỉnh táo mà ép mua lừa bán, bắt tổ chức đám cưới đây mà.
Chờ sau này anh Hàn hồi phục trí nhớ thì ván đã đóng thuyền, gạo cũng nấu thành cơm.
Cho dù anh ấy đổi ý muốn ly hôn thì Tống Hân Nghiên cũng không đợi anh ấy nữa..."
Tô Thần Nam nhíu mày: "Đây chỉ là một mặt thôi."
Cố Vũ Tùng và Lục Minh Hạo vô thức nhìn về phía anh ta.
Tô Thần Nam lạnh lùng lên tiếng: "Ông ta đang nhắc khéo chúng ta rằng đừng cố giúp anh Hàn hồi phục trí nhớ."
Lục Minh Hạo tức giận cười mỉa: "Ông ta nghĩ hay thật đấy, chúng ta là anh em của lão Tưởng, không qua lại gì với ông ta hết, tại sao phải giúp ông ta và người phụ nữ độc ác Sở Thu Khánh đó chứ!"
Cố Vũ Tùng đồng ý: "Xem ra, chúng ta phải hành động trước bọn họ."
"Không vội." Tô Thần Nam suy nghĩ một lát: "Dù sao nơi này cũng không nằm trong phạm vi thế lực của chúng ta, muốn làm gì cũng không tiện, còn bị người khác giám sát nữa, chờ sau khi về nước rồi bàn tiếp.
Hơn nữa, chúng ta cũng chưa hiểu rõ tình hình hiện giờ của anh Hàn, cảm xúc anh ấy chưa ổn định, nếu chúng ta thật sự làm ra điều gì ngược lại ý muốn của anh ấy, nói không chừng sẽ bị phản tác dụng."
Lửa giận của Cố Vũ Tùng và Lục Minh Hạo lập tức tắt ngúm.
Đêm khuya.
Tưởng Tử Hàn vừa mới tắm rửa xong đi ra ngoài, cửa phòng đã bị người khác đẩy vào từ bên ngoài.
Sở Thu Khánh mặc bộ đồ mát mẻ, mặt mũi ngượng ngùng nhìn về phía Tưởng Tử Hàn: "Tử Hàn, em muốn ngủ chung với anh có được không?"
Giọng nói mềm mại như mang theo lưỡi câu, quyến rũ không ai sánh được.\u0004\u0004\u0004\u0004.