Sở Thu Khánh cố gắng bình tĩnh, cau mày tức giận mắng: “Tống Hân Nghiên, cô đừng nói bậy, tôi làm cái gì chứ! Là do tôi… do tôi…”
Đầu óc cô ta lộn xộn, hoàn toàn trống rỗng: “Đúng rồi, là do tôi mệt mỏi quá nên để anh ta xoa bóp cho tôi thôi!”
Tống Hân Nghiên cười nhạo một tiếng.
“Tôi còn chưa nói gì mà, cô sốt ruột gì thế?”
Sắc mặt Sở Thu Khánh đen như đáy nồi.
Cô ta hít sâu vài hơi, có ép mình bình tĩnh lại, không nhịn được mà lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc cô đến đây có chuyện gì?”
Cô ta phải nhanh chóng tống khứ hai người này đi, thu dọn chiến trường rồi xóa camera giám sát.
Chỉ cần không tìm thấy chứng cứ thì đến lúc đó, cho dù bọn họ có đi ra ngoài nói cái gì đi nữa, cũng sẽ không có ai tin cả!
Vẻ mặt Tống Hân Nghiên hiền hòa, bước lên tươi cười nói: “Tôi ấy mà…”
“Chát!”
Một bạt tai giáng mạnh xuống.
Sở Thu Khánh bị đánh đến mức trở tay không kịp, cả người lệch sang một bên rồi ngã xuống.
Tống Hân Nghiên nhân cơ hội bước tới rồi cong gối ngồi lên người cô ta, trói chặt tay cô ta lên trên đỉnh đầu rồi liên tục tát chát chát từng cái bạt tai, liền tù tì.
“A… Tống Hân Nghiên! Con khốn này, tao phải giết mày!!!”
“Chát! Chát! Chát!”
Lại thêm mấy cái tát giáng xuống.
Mặt Tống Hân Nghiên không chút biểu cảm, lạnh lùng nói: “Cái giọng này chướng tai quá, hễ cứ nghe thấy là tôi lại không nhịn nổi mà muốn xuống tay!”
“Tôi… Tôi không gọi đâu, cô đừng đánh nữa…”
Sở Thu Khánh khóc đến nỗi nước mắt nước mũi dính hết lại với nhau.
Tống Hân Nghiên cười mỉa: “Thật ra cô gọi cũng không sao cả, dù sao thì ngoại trừ làm ô nhiễm tai của tôi ra thì cũng chẳng có ai nghe được.
Nhưng mà, tôi đã nghe phải thì tâm trạng sẽ tệ vô cùng!”
Lần này Sở Thu Khánh còn không dám cả bật khóc nữa.
Cô ta cắn răng nức nở.
Sau khi Tống Dương Minh xác định Tống Hân Nghiên sẽ không bị lép vế, lúc này mới khẽ giọng nhắc nhở: “Anh ra bên ngoài canh giữ, em nhanh tay nhanh chân lên một chút, chú ý an toàn.”
Sở Thu Khánh hận cắn răng!
Cô ta mới là người bị đè ra đánh đây này, chú ý an toàn con khỉ gì chứ!
“Vâng.” Tống Hân Nghiên đáp lời mà không quay đầu lại.
Tống Dương Minh đi ra ngoài.
Sở Thu Khánh lại càng thêm sợ hãi, cơ thể mất khống chế bắt đầu run rẩy: “Tống Hân Nghiên, cô điên rồi sao? Ở đây đâu đâu cũng là camera, cô không sợ…”
Tống Hân Nghiên cười khẽ: “Tính ra cô lại đang nhắc nhở tôi đấy.”
Cô túm chặt lấy tóc của Sở Thu Khánh, kéo cô ta đứng dậy khỏi mặt đất rồi đưa thẳng đến một chiếc camera.
“Nào làm đi, hướng mặt về camera rồi kể lại hành vi độc ác của tôi, nhân tiện còn có thể nói cho Tưởng Tử Hàn, Tưởng Khải Chính thậm chí là cảnh sát về quá trình tôi đánh cô nữa.
À đúng rồi, đừng quên nói lý do vì sao tôi lại đánh!”
Bàn tay túm lấy tóc cô ta bỗng xoắn chặt, Sở Thu Khánh thống khổ rít lên.
Ánh mắt Tống Hân Nghiên lạnh lùng: “Sao lại không nói lời nào thế?”
Hai tay Sở Thu Khánh bảo vệ da đầu, nước mắt không ngừng lăn xuống: “Tống Hân Nghiên, tôi sai rồi, buông tha cho tôi đi.
Từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ đến làm phiền cô nữa…”
“Không làm phiền? Ha!”
Tống Hân Nghiên cười khẽ một tiếng, giọng nói lạnh lẽo nguy hiểm: “Vậy cô nói xem, đầu của Tưởng Tử Hàn bị thương mà sao lại trùng hợp như vậy, vừa vặn mất luôn trí nhớ thế?”
Sở Thu Khánh đau đến mức thét toáng lên: “Sao tôi biết được!”
“Ha, hiện tại ngoại trừ cô biết ra, có lẽ cũng không có được mấy người biết chuyện cả.
Cô không nói cũng không sao, dù sao tôi cũng không có chứng cứ, tạm thời cứ coi như là do bị thương dẫn đến mất trí nhớ rối loạn đi.
Nhưng hôm nay…”
Bàn tay Tống Hân Nghiên đang túm chặt tóc cô ta dồn sức giật một cái.
“Á!!!”
Sở Thu Khánh ôm đầu gào thét, đầu bị giật nghiêng sang một bên.
“Cô lại dám chuốc thuốc Tưởng Tử Hàn! Sở Thu Khánh, cô đáng chết!”
“Sau này tôi thật sự không dám nữa đâu…”
Sở Thu Khánh khóc lóc cầu xin.
Tống Hân Nghiên cười mỉa, đáy mắt ánh lên vẻ sắc lạnh khát máu: “Sau này tôi có thể không gặp Tưởng Tử Hàn nữa, cũng có thể để Tưởng Tử Hàn cho cô, nhưng tại sao cô lại không đối xử tốt với anh ấy hả! Cô biết rõ anh ấy đang là bệnh nhân mà cô còn hạ thuốc anh ấy! Sở Thu Khánh, cô ác độc như vậy, lấy đâu ra mặt mũi để tôi tha cho cô đây?”
Dứt lời, cô lại túm chặt lấy tóc cô ta, hung hăng đập lên chiếc bàn bên cạnh.
Đầu đập xuống nội thất bằng gỗ cứng rắn, phát ra tiếng “cốp cốp” giòn giã.
Tiếng kêu thảm thiết của Sở Thu Khánh cũng vang vọng khắp biệt thự.
Cô ta ra sức giãy giụa, nhưng cơ thể bị hạ thuốc vừa lăn lộn với đàn ông xong nên vô cùng bủn rủn, hoàn toàn không có sức phản kháng, chỉ có thể gào khóc xin tha.
Tống Hân Nghiên đánh đến đỏ mắt, sự tàn nhẫn trong lòng cũng bị kích phát ra đến cực hạn, ánh mắt hung hiểm như thể muốn ăn thịt người.
Mắt cô đỏ ngầu, căm hận giận dữ nói: “Đau lắm đúng không? Tôi cũng đau lắm đây! Khi cô làm những trò bẩn thỉu với những người mà tôi quan tâm thì phải nghĩ tới giờ phút này mới phải chứ!”
“Tống Hân Nghiên, sau này tôi thật sự không dám nữa đâu, cô tha cho tôi đi… Tôi sẽ cách Tưởng Tử Hàn xa thật xa, sẽ để anh ấy lại cho cô!”
Trong lòng Tống Hân Nghiên vô cùng khổ sở.
Bây giờ cô ta để anh lại cho cô thì còn có ích gì nữa?
Anh không còn nhớ cô nữa, anh bài xích cô, hận cô, giận cô!
Tống Hân Nghiên hờ hững nói: “Anh ấy là một con người chứ không phải món hàng.
Cô nhường cái gì?”
“Đúng đúng đúng, là tôi nói sai rồi, là tôi đê tiện sa đọa, tôi không xứng với anh ấy.
Tôi sẽ cách anh ấy thật xa, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh ấy nữa…”
Tống Hân Nghiên dùng một chân đá văng Sở Thu Khánh trên mặt đất.
Cô đứng lên, lạnh lùng nhìn cô ta từ trên cao xuống: “Cô cứ chờ đấy, nếu như cô còn dám kích thích anh ấy nữa thì cùng lắm tôi liều mạng tới chết với cô! Tôi cô độc lẻ loi, chỉ có mỗi một người quan tâm nhất vậy thôi.”
Tống Hân Nghiên lại dùng một chân đạp lên ngực Sở Thu Khánh, cắn răng gằn từng chữ một: “Nếu cô còn dám làm xằng bậy, tôi sẽ liều mạng với cô!”
“Choang!”
Một chiếc bình hoa bị đập vỡ vụn ngay phía trên đỉnh đầu của Sở Thu Khánh.
Mảnh sứ vỡ nát khiến cô ta sợ đến mức cô ta phải gào góc nức nở.
Tống Hân Nghiên dí sát gần, cúi xuống bên cạnh tai cô ta rồi âm trầm nói: “Liều! Mạng!”
Sở Thu Khánh sợ đến vỡ mật.
Tống Hân Nghiên nhấc chân ra khỏi người cô ta, cô ta lập tức cuộn tròn người lại, run rẩy liên tục bảo đảm: “Tôi… tôi nhất định sẽ đối xử tốt với Tưởng Tử Hàn… Tôi… tôi sẽ không bao giờ có suy nghĩ sai trái nữa…”
Động tĩnh trong phòng khách quá lớn, Tống Dương Minh nhanh chóng tiến vào: “Như vậy là được rồi, đừng làm quá mức nữa.”
Nói rồi, anh liền cưỡng ép kéo cô ra ngoài.
Anh không cảm thấy Sở Thu Khánh xứng đáng được thương cảm, nhưng Tống Dương Minh lại không thể nhìn Tống Hân Nghiên làm bẩn tay mình vì loại người này rồi rước phải phiền toái được.
Tuy rằng anh sẽ che chở cô, nhưng vẫn sẽ mất nhiều hơn được.
Hai người đi ra khỏi trang viên.
Lúc này Tống Hân Nghiên mới nhắm hai mắt lại, gắng sức đè nén tức giận đang trào lên trong lòng.
Cô bình tĩnh cười với Tống Dương Minh: “Anh, em không sao đâu.”
Tống Dương Minh không nói gì, chỉ thương tiếc xoa nhẹ đầu nhỏ của cô: “Đi thôi, trở về nào.”
Tống Hân Nghiên đứng im không nhúc nhích: “Nhưng mà em đói bụng, muốn ăn đồ ăn.
Anh, chúng ta đi ăn cái gì đi.”
Trái tim bị đào cho rỗng tuếch, bây giờ lấp đầy dạ dày cũng không biết có hữu dụng không nữa.
Tống Dương Minh nghiêm túc nhìn Tống Hân Nghiên, cười khổ: “Có đôi khi, anh thật sự rất hâm mộ Tưởng Tử Hàn.”
Đáy mắt Tống Hân Nghiên lại hiện lên vẻ ảm đạm.
Cô ôm lấy cánh tay của Tống Dương Minh làm nũng: “Anh, chuyện này có gì đâu mà anh ghen tị.
Tưởng Tử Hàn là Tưởng Tử Hàn, anh là anh.
Anh ấy chỉ có thể là người ở bên em suốt đời đến già, nhưng anh thì vĩnh viễn là anh trai của em.
Tưởng Tử Hàn bị người ta tính kế, em muốn giúp anh ấy báo thù thì cũng phải xem xem em có tư cách này hay không nữa.
Nhưng anh thì không giống vậy, nếu như có người dám bắt nạt anh, thân làm em gái, em nhất định sẽ liều mạng với người đó, không chút do dự nào cả!”
Trong lòng Tống Dương Minh cảm thấy đắng chát, nhưng cũng bị cô làm cho cảm động.
Cô gái khiến Tống Dương Minh cảm động đang dựa đầu vào vai anh, lanh lợi cười nói: “Mà đương nhiên, anh của em lợi hại như vậy, nhất định không ai dám bắt nạt anh cả đâu!”.