Duyên Trời Định Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu


Cố Vũ Tùng bỗng thấy hả hê cười trên nỗi đau người khác, anh ta liếc Sở Thu Khánh, cố ý châm chọc nói mỉa một câu: “Anh Hàn à, chính anh cũng là bác sĩ mà, trước đây anh vẫn luôn duy trì thói quen tập thể dục cũng như kiểm tra sức khoẻ đúng hạn, chắc chắn tim của anh không có vấn đề gì đâu.

Cơn khó chịu đó của anh là tâm bệnh đó.

Tâm bệnh cũng không có thuốc chữa, ngoài trừ phải nhẫn nhịn ra thì không còn cách nào khác đâu.”
Sở Thu Khánh tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói, chỉ chực chờ phát hoả.
Cố Vũ Tùng vội vàng đổi giọng trước khi cô ta lên tiếng, nhanh chóng nói: “Nhưng cũng không sao, tuy bệnh của anh không có thuốc trị nhưng không phải vẫn còn Thu Khánh ở đây hay sao.

Từ nhỏ Thu Khánh dã dịu dàng nhẫn nại, chắc chắn có thể chăm sóc cho anh chu đáo để anh nhanh chóng quên đi cơn khó chịu.

Anh Hàn, anh cứ yên tâm, đã có Thu Khánh ở đây rồi thì chắc chắn sẽ nhanh khỏe lại thôi.”
Minh chứng điển hình cho câu tát người ta một cái rồi lại thưởng cho một viên kẹo ngọt.
Quan trọng là tên cả vú lấp miệng em Cố Vũ Tùng này không phải đang cho người ta một viên kẹo ngọt, mà thứ anh ta đưa chính là một bịch kim sắc bén.
Vẻ mặt vốn đang lúc xanh lúc tím của Sở Thu Khánh lập tức càng thêm cau có, lửa giận chỉ có thể đè nén trong lòng mà không phát ra được.
Cô ta nghiến răng, miễn cưỡng kéo khoé môi sang hai bên: “Đúng đó! Có em ở đây rồi thì nhất định Tử Hàn sẽ khỏe nhanh thôi.

Tử Hàn, anh đừng nghĩ ngợi gì nữa hết, cứ thư giãn, nhắm mắt lại ngủ một giấc thật ngon, lúc tỉnh lại anh sẽ không thấy khó chịu nữa đâu…”
Máy bay đang trong lúc cất cánh, giờ mà dừng lại thì sẽ rất nguy hiểm
Tiếp viên hàng không nhắc những người còn lại mau chóng quay lại ghế ngồi của mình.
Đã biết rõ tình trạng của Tưởng Tử Hàn rồi nên mấy người Cố Vũ Tùng cũng không mấy lo lắng.
Sau khi trở lại ghế ngồi.
Lục Minh Hạo đè thấp giọng xuống, buồn cười nói: “Trên mặt cô ả Sở Thu Khánh kia… Có khi phải đắp tận cả cân phấn ấy nhỉ?”
Quan trọng là đắp nhiều phấn trên mặt đến vậy rồi mà vẫn không thể che được vết thương trên đó!
“Phụt!”
Cố Vũ Tùng khẽ cười, cũng thấp giọng nói: “Chắc cũng tầm đấy.”
Lục Minh Hạo liếc về phía Sở Thu Khánh, nghi hoặc nói: “Vết thương trên mặt cô ta thực sự là do ngã từ trên cầu thang xuống sao? Tôi cứ thấy là lạ chỗ nào ấy.”
Cố Vũ Tùng suýt nữa thì chết sặc vì cười.
Anh ta vuốt cằm nói: “Các cậu không nhận ra vết thương hiện tại trên mặt cô ta giống với vết bàn tay đối xứng hai bên mặt của anh Hàn hai ngày trước sao?”
Một lời nói ra khiến ánh mắt hai người còn lại đua nhau nhìn qua rồi đều lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.
Lục Minh Hạo “chậc” một tiếng, giơ ngón tay cái lên: “Chị dâu cũ này của chúng ta đúng là lợi hại thật.”
Sau khi cười đùa xong, Cố Vũ Tùng lại đau xót cảm thán: “Đáng tiếc là không có cô gái nào đánh nhau để tranh giành tôi cả.

Nếu thực sự có một cô gái dám làm vậy vì tôi thì kiếp này tôi sẽ không cưới ai khác ngoài cô ấy, ngay cả chết cũng không tiếc nuối, thực sự là thành quỷ vẫn cứ phong lưu.”
Khi nói lời này, trong đầu anh ta không hiểu sao lại hiện lên khuôn mặt của Khương Thu Mộc.
Cố Vũ Tùng ngây ngẩn cả người.
Lục Minh Hạo ở bên cạnh anh ta ấn mở màn hình ở trước mặt, vừa tìm một bộ phim vừa nói: “Cậu đúng là thứ nông cạn mà.

Tống Hân Nghiên như thế mà gọi là đánh nhau sao? Đó gọi là bảo vệ người mình yêu, che chở người của mình…”
Cố Vũ Tùng càng thêm ghen tị.
Còn Tô Thần Nam chỉ im lặng cười cười, vẻ mặt có vài phần buồn bã.
Chúc Minh Đức yên lặng ở bên cạnh nghe ngóng hồi lâu, không nhịn được mà lên tiếng bất bình cho Tống Hân Nghiên: “Đúng là làm cô Tống phải ấm ức rồi.”
Cô bảo vệ sếp của anh ta như vậy mà sếp quay đi quay lại đã quên mất người ta, còn oán hận người ta nữa chứ.
Đấy không phải là hành vi chỉ những tên cặn bã khi tình tan nghĩa cạn mới làm ra sao.
Aiz, hình tượng anh minh thần võ của sếp nhà anh ta lại bị phá huỷ ở đây rồi.
Tô Thần Nam lật một quyển tạp chí ô tô ra, thờ ơ nói: “Trong toàn bộ chuyện này thì người khó chịu nhất có lẽ là Tử Hàn.

Anh ấy mất trí nhớ, ký ức cũng bị xáo trộn, ngay cả bản thân anh ấy cũng không hiểu vì sao mình lại trở nên như thế, lại còn phải chịu đựng cơn đau đớn không tài nào lý giải nổi.

Đôi khi, đau đớn và các triệu chứng về mặt sinh lý còn dai dẳng hơn về mặt tâm lý nhiều.

Đợi tới một ngày nào đó đột nhiên anh ấy trở lại bình thường, sau đó anh ấy sẽ nhớ tới tất cả những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian đó thì sẽ thấy tự trách, thấy hối hận… Haiz, đầu tiên thì đau về mặt sinh lý, sau đó thì đau về mặt tâm lý, đúng là lo giùm anh ấy luôn mà.”
Anh ta vừa dứt lời, ba người Cố Vũ Tùng lập tức im bặt, không còn ai nói năng câu nào.
Mà Tô Thần Nam sau khi nói xong cũng sững sờ mà thất thần hồi lâu.
Đến lúc anh ta ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ thì máy bay đã rời khỏi sân bay rồi.
Ngoài cửa sổ chì còn mây trắng lượn bay trên nền trời xanh thẳm, vô bờ…
Tại một góc sảnh ở sân bay.
Bóng dáng của chiếc máy bay về nước đã biến mất không còn tăm hơi.
Tống Hân Nghiên và Tống Dương Minh đang chuẩn bị rời đi.
Lúc họ quay người lại thì nhìn thấy Tưởng Khải Chính không biết đã đứng sau lưng họ từ lúc nào rồi.
Ông ta khoác một chiếc áo khoác đen bên ngoài, bên trong mặc bộ vest mang phong cách Anh quốc, tay thì cầm một chiếc gậy làm từ vàng vonfram, đầu đội một chiếc mũ quý ông.
Cách ăn mặc rất có phong độ và khí chất.
Nếu không nhìn kĩ thì họ sẽ hoàn toàn không nhận ra đó là Tưởng Khải Chính.
Tống Hân Nghiên và Tống Dương Minh tràn ngập cảnh giác.
Tống Dương Minh theo bản năng bước về phía trước một bước, bảo vệ Tống Hân Nghiên ở sau lưng, khách sáo hỏi: “Ông Tưởng tới tìm chúng tôi sao? Có việc gì à?”
Giọng nói Tưởng Khải Chính ôn hoà nho nhã, dáng vẻ vô cùng lịch thiệp: “Không phải chuyện gì quan trọng cả, chỉ là con trai tôi về nước nên tôi đến tiễn, đúng lúc nhìn thấy hai người ở đây thôi.”
Ánh mắt ông ta lướt qua Tống Dương Minh, rơi xuống người Tống Hân Nghiên: “Cô Tống đúng là một cô gái tốt.”
Được thôi!
Tống Hân Nghiên cười.
Mới đầu đã phát thẻ người tốt thế này rồi, xem ra tiếp theo cũng chẳng phải chuyện gì hay ho.
Quả nhiên.
Tưởng Khải Chính thong dong bình thản, giọng nói lộ ra vẻ nho nhã, ung dung nói: “Nhưng mà con người đôi khi phải có chút tín ngưỡng.

Ví dụ như tin vào số phận chẳng hạn.

Cô Tống, nếu cô thực sự yêu Tử Hàn, tin Tử Hàn thì đừng cưỡng cầu tình cảm của nó nữa.

Nếu cô và nó thực sự có duyên thì có lẽ sau này sẽ có cơ hội nối lại tình xưa thôi.”
Ý cười trên mặt Tống Hân Nghiên càng đậm hơn, lúm đồng tiền bên má cũng ngày càng tròn, đáng yêu đến mức rung động lòng người.
“Không ngờ tín ngưỡng của ông Tưởng lại là nghiên cứu mấy thứ duyên phận này.”
Cô nhướng mày cười nói: “Vậy xin ông cho tôi hay, tôi và ba tôi có còn duyên gặp lại nhau hay không?”
Cô đang thăm dò, cũng đang chất vấn.
Vẻ ung dung trên mặt Tưởng Khải Chính bỗng lạnh xuống, vẻ mặt cau có.
Sắc mặt ông ta lạnh dần, nhưng vì tính tình tốt nên không tức giận: “Cô Tống à, tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho cô thôi.

Cô vẫn nên yên tâm trị bệnh cho mẹ cô đi.

Còn chuyện năm đó tôi rất xin lỗi.

Nhưng chuyện đó dính dáng tới rất nhiều người, không phải chỉ cần dăm ba câu hoặc đơn giản là đứng ở lập trường của mỗi người là có thể nói rõ.”
Dường như nhận ra mình đang mất kiểm soát, Tưởng Khải Chính hít sâu một hơi rồi nói chậm lại: “Sự hy sinh lúc đó của ba cô cũng là thứ mà thân phận lúc đó của ông ấy phải nhận lấy.

Đó là lựa chọn của ông ấy, không có bất kỳ ai muốn hãm hại ông ấy, mà cũng chẳng có ai đồng ý hại ông ấy cả.

Cô còn trẻ, chuyện của đời trước không phải thứ mà cô có thể xen vào, cũng đừng suy nghĩ những chuyện đã qua nữa.

Trước mắt phải sống tốt mới là hành động sáng suốt.”
Bỏ lại lời cảnh cáo xong, ông ta lạnh lùng quay người rời đi.
Ý cười trên mặt Tống Hân Nghiên cũng nhạt dần xuống.
Ánh mắt cô lạnh lẽo nhìn theo hướng Tưởng Khải Chính rời đi, rất lâu sau vẫn chưa chịu chớp mắt.
Tống Dương Minh ôm lấy em gái mình, an ủi vỗ lên cánh tay cô: “Em đừng tức giận.”
Tống Hân Nghiên lạnh lùng gật đầu: “Em không giận đâu, chỉ là mấy người vớ vẩn thôi, không đáng để em phải giận.”
Cô nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: “Đương nhiên là cũng không đến lượt em đưa ra quyết định!”
Nếu không phải nghĩ tới Tưởng Tử Hàn thì có lẽ cô cũng không thể bình tĩnh mà nói chuyện với Tưởng Khải Chính như vậy.
Nhưng bất kể dù là Tưởng Khải Chính hay Tống Thanh Hoa thì cũng đừng mong kiểm soát được cô!\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui