Duyên Trời Định Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu


Thời gian trôi qua thật nhanh, mới chớp mắt đã tới 30 Tết.
Tuyết ở nước M đã rơi dày từ lâu.
Phóng mắt nhìn quanh, cả thế giới đều bị bao trùm bởi một màu trắng tinh khiết.
Tống Hân Nghiên ở nhà tự mình gói sủi cảo rồi cho vào trong cặp lồng giữ nhiệt đưa tới bệnh viện.
“Mẹ, hôm nay giao thừa, con có chuẩn bị sủi cảo cho mẹ này, có cả quần áo mới nữa đó.”
Mở túi mua sắm ra, trong đó có một chiếc sườn xám bông được đính lông trắng ở bên mép vải.
Bộ trang phục có màu đỏ rực tươi mới.
Dáng người Thẩm Hoài Ngưng mảnh dẻ, bộ ngực và vòng mông của bà không thể làm nổi bật được kiểu dáng xinh đẹp, quyến rũ của chiếc sườn xám.
Nhưng dáng người gầy nhỏ của bà mặc chiếc sườn xám đó lên lại mang tới cảm giác thiếu nữ ngây thơ, không rõ chuyện đời.
“Mẹ đẹp thật đấy!”
Nhìn mẹ mình đã thay xong quần áo, Tống Hân Nghiên mỉm cười khen bà.
Thẩm Hoài Ngưng bệ rạc gượng gạo vuốt ve bộ sườn xám trên người mình, có chút bất an mà cũng lại tựa như căng thẳng.
Bà nắm chặt quần áo, móng tay thấp thỏm không yên mà nhéo vào vạt vải, khuôn mặt ốm yếu hiếm khi hơi phiếm hồng xấu hổ: “Đẹp… Đẹp sao?”
“Đẹp lắm ạ!”
Tống Hân Nghiên gật đầu chắc nịch.
Cô lấy điện thoại ra: “Mẹ, hai mẹ con mình vẫn chưa chụp ảnh cùng nhau bao giờ đâu.

Hôm nay là giao thừa, chúng ta cùng chụp một bức ảnh gia đình có được không mẹ? Sau này mỗi lần Tết đến thì chúng ta đều sẽ chụp ảnh nhé.”
“Ảnh gia đình sao…” Thẩm Hoài Ngưng chậm chạp lặp lại.
Không biết nghĩ tới chuyện gì mà bà có chút thất thần, nhưng khoé môi lại gượng gạo cong dần lên.
“Đúng đó mẹ, ảnh gia đình!”
Tuy bức ảnh gia đình này lại không đủ mặt người nhà!
Tống Hân Nghiên bật camera trước rồi đặt lên gậy selfie, cô ôm lấy mẹ mình rồi đặt một nụ hôn lên khuôn mặt gầy nhom của bà.
“Tách tách!”
Bức ảnh được chụp lại.
Bức ảnh đầu tiên của hai mẹ con là cô ôm mẹ rồi hôn lên mặt mẹ mình.
Sự gần gũi này đã muộn tới hai mươi mấy năm.
Thẩm Hoài Ngưng ngơ ngác nhìn bức ảnh vừa được chụp xong, đôi mắt đờ đẫn có chút ẩm ướt.
“Đẹp quá.”
Bà thì thầm.
“Vậy chúng ta lại chụp tiếp.”
Lần này phản ứng của Thẩm Hoài Ngưng đã nhanh nhẹn hơn chút.
Bà đã biết nhìn vào ống kính, thỉnh thoảng còn nhìn Tống Hân Nghiên ở trước mặt rồi cười từ ái.
Hai mẹ con chơi mãi chơi mãi, cuối cùng Thẩm Hoài Ngưng lại tự mình cầm gậy selfie, học cách nhấn phím chụp ảnh…
Trong lòng Tống Hân Nghiên chua xót, mắt cô càng thêm ẩm ướt, suýt nữa cô đã không nhịn được mà rơi lệ.
Chơi được một hồi, Thẩm Hoài Ngưng cũng dần thấy mệt mỏi.
Tống Hân Nghiên lấy sủi cảo ra, kiên nhẫn đút cho mẹ mình ăn xong rồi lại đỡ bà đi ngủ, lúc này cô mới khẽ khàng rời khỏi phòng bệnh.
Ellis vẫn luôn ở ngoài phòng bệnh quan sát hai người tương tác với nhau.
Thấy Tống Hân Nghiên ra ngoài, ông ta vui mừng cười nói: “Mẹ của cháu tiến bộ rất nhanh.

Ít nhất thì bây giờ bà ấy đã bắt đầu bày tỏ sự hứng thú của mình đối với những sự vật bên ngoài.

Ví dụ như lúc chụp ảnh vừa nãy chẳng hạn, bà ấy có vẻ rất thích thú.”
Tống Hân Nghiên gật đầu: “Cháu cũng nhận ra được.

Việc này còn phải cảm ơn chú nhiều, cảm ơn chú đã bận lòng trong khoảng thời gian này ạ.”
Ellis sang sảng cười nói: “Chú là bác sĩ, đều rất quan tâm đến tất cả các bệnh nhân trong lĩnh vực chuyên môn của mình.

Đây là công việc của chú, cho nên không thể nói là bận lòng hay gì đâu.”
Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài.
Ellis nói: “Một tuần sau cháu còn có thể tới thăm bà ấy lần cuối cùng.

Lần gặp mặt tiếp theo đó, cháu tạm thời không cần tới đâu, đợt trị liệu của bọn chú phải tiến vào liệu trình thứ hai và thứ ba quan trọng nhất rồi.”
Tống Hân Nghiên nghĩ tới vừa rồi mẹ mình rất vui lại đột nhiên cảm thấy có phần không nỡ.
Cô cố kìm nén cảm giác buồn bã trong lòng rồi hỏi: “Giáo sư Ellis, hai giai đoạn trị liệu này mất bao lâu vậy?”
“Chú cũng không rõ.” Ellis lắc đầu nói: “Nếu nhanh thì ba bốn tháng còn nếu chậm thì là chờ đợi vô thời hạn.

Bản thân cháu cũng cần phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, hơn nữa chúng ta còn cần phải giữ liên lạc bất kỳ lúc nào trong thời gian điều trị.”
“Dạ được!”
Sau khi chia tay Ellis xong, trong lòng Tống Hân Nghiên ngổn ngang trăm mối.
Nhìn những câu đối đỏ và các bài viết đếm ngược chờ pháo hoa trên vòng bạn bè, cô cũng đăng bức ảnh chụp chung của mình và mẹ lên.
Tống Hân Nghiên còn đang suy nghĩ nên viết gì thì điện thoại đã không cánh mà bay.
Là Tống Dương Minh.
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu lên nhìn anh.
Tống Dương Minh cưng chiều xoa đầu cô: “Em đừng đăng lên.

Tình trạng của dì chỉ mới vừa có chuyển biến tốt, hơn nữa có không ít người trong bóng tối vẫn chú ý tới động thái của bọn em.

Nếu em để lộ, lỡ như bị người có ý xấu thấy được thì bức ảnh đó có khả năng sẽ bị bọn họ lợi dụng mất.”
Tống Hân Nghiên sửng sốt, trong lòng càng nghĩ càng thấy sợ.
Cô suy nghĩ một hồi rồi gật đầu, lấy điện thoại về rồi xóa bức ảnh đó đi, khoá màn hình rồi cất vào trong túi.
Hai người đi ra khỏi bệnh viện.
Tống Hân Nghiên nhìn tuyết rơi dày đặc bên ngoài rồi đột nhiên nói: “Anh, Tống Thanh Hoa và Tưởng Khải Chính đều đã từng nói, em và mẹ lúc trẻ nhìn rất giống nhau.

Anh nói thử xem, nếu em có một độ nổi tiếng trong phạm vị nhất định, thành người của công chúng, ví dụ như hot girl, minh tinh, những người trước đây từng quen mẹ em có thể đoán ra được thân phận của em hay không?”
Hai hàng lông mày rậm của Tống Dương Minh nhíu chặt lại, nghiêm túc ngẫm nghĩ: “Cũng không phải là không thể.

Chẳng qua em làm vậy thì hơi nguy hiểm, việc này giống với khi em đăng ảnh em và dì lên vòng bạn bè vậy, đều có khả năng sẽ trở thành vũ khí sắc bén mà người khác lợi dụng để đối phó ngược lại em.”
Tống Hân Nghiên trầm ngâm gật đầu: “Vậy để em cân nhắc.

Chờ tới lúc về nước, đầu tiên là gặp lại… mẹ của anh, xem có thể lấy được chút tin tức hữu dụng nào không, sau đó lại quyết định tiếp.”
“Được.” Tống Dương Minh dịu dàng nói: “Bất kể em làm gì thì anh cũng đều ủng hộ em.

Nhưng điều kiện tiên quyết là em phải chắc rằng mình an toàn.”
Trong giọng nói của anh tràn ngập vẻ cưng chiều cùng bất đắc dĩ.
Trong lòng Tống Hân Nghiên ấm áp vô cùng.
Cô cười với Tống Dương Minh, tràn ngập tự tin: “Anh yên tâm đi, bây giờ em không còn một mình nữa, em sẽ không liều lĩnh nữa đâu!”
Bất kể thế nào thì cô cũng sẽ cố gắng sống sót, không những vậy mà còn phải sống thật tốt!
Chờ tới lúc mẹ cô có thể hồi phục khỏe mạnh, chờ tới lúc cô có thể thấy được đứa con mà mình đứt ruột đẻ ra!
Hai anh em trở lại căn chung cư nhỏ mà Cố Vũ Tùng đã chuẩn bị.
Đẩy cửa ra, mùi đồ ăn thơm phức bị kẹt trong nhà đua nhau trào ra, thơm nức mũi hai người.
Tống Hân Nghiên và Tống Dương Minh liếc nhau, họ đều thấy được sự nghi hoặc trong mắt người kia.
Hai ngày trước bọn họ đã cho người giúp việc nghỉ rồi mà.
Người trong nhà lúc này là ai?
Đúng lúc này, Khương Thu Mộc bưng một bát canh lớn từ trong phòng bếp đi ra.
Bát canh rất nóng.
Cô ấy đi nhanh về phía bàn ăn, vội vàng đặt bát canh xuống bàn mà không làm đổ.
Sau đó cô ấy hít mạnh mấy hơi, mấy ngón tay lập tức vuốt lên dái tai, như thể làm vậy sẽ giảm bớt cảm giác bỏng rát đau đớn.
“Đầu Gỗ?”
Tống Hân Nghiên kinh ngạc.
“Hai người về rồi đấy à?”
Khương Thu Mộc vui mừng đến mức quên cả đau, chạy tới ôm chầm lấy Tống Hân Nghiên.
“Tớ biết hai người ở lại nơi quỷ quái này sẽ cô đơn lắm nên tới đến đây với hai người.”
Khương Thu Mộc kéo hai người họ vào trong rồi cầm một đống đồ chất đống không chỉ trên bàn trà mà còn trong phòng bếp lên: “Những thứ này đều là đặc sản quê hương các loại đấy, thứ gì mang theo được thì tớ đều mang cho hai người một phần, đảm bảo hai người phải tha hương nơi đất khách quê người cũng có thể cảm nhận được hương vị gia đình.

Không mời đã tự đến, hai người sẽ không giận đấy chứ?”
Căn nhà này là do Cố Vũ Tùng tìm, trước khi đến đây cô ấy đã đặc biệt đi hỏi Cố Vũ Tùng mật mã.
“Làm gì có.” Cô lắc đầu, cảm động đến mức đỏ cả mắt.

Tống Hân Nghiên nâng mặt của Khương Thu Mộc hôn “chụt” một cái: “Đầu Gỗ, cậu thật tốt quá.”
Tống Dương Minh nhìn hai cô gái tưng bừng phấn khởi nói chuyện với nhau, cười hiểu ý.
“Hai đứa cũng lâu rồi không gặp nhau, cứ ra phòng khách ngồi đi, còn lại để anh làm cho.”
Dứt lời, Tống Dương Minh cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên rồi đi vào phòng bếp.
Cơ thể của anh cao gần 1m9, lúc này chen vào phòng bếp khiến căn bếp chật chội hơn không ít.
Nhưng lại rất có hương vị đàn ông!
Khương Thu Mộc nhìn cảnh đó mà hai mắt sáng bừng, nước miếng sắp chảy ướt hết khoé miệng: “Hu hu hu… Người đàn ông cao to đẹp trai lại còn dịu dàng ấm áp, đã thế là còn biết xuống bếp đúng là đẹp trai quá đi mất…”
Giọng nói của cô ấy rất thấp, Tống Dương Minh không nghe thấy.
Tống Hân Nghiên kéo cô ấy vào phòng khách: “Tết nhất rồi mà cậu còn chạy ra ngoài, ba mẹ cậu không nói gì sao?”
“Có chứ.” Khương Thu Mộc tỏ vẻ không có chuyện gì, nói: “Nên tớ mới lén đi đó.”\u0002\u0002.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui