Duyên Trời Định Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu


Tống Dương Minh không có suy nghĩ quá mãnh liệt về việc đón Tết Nguyên tiêu ở nhà.
Chỉ nghe Tống Hân Nghiên nói ngày mai sẽ rời khỏi Hải Thành, anh cau mày lại: “Sao đi vội thế?”
Tống Hân Nghiên thả lỏng dựa vào cửa xe: “Ở đây đã không còn nhà của em nữa, quay về có thể thăm ông nội đã là quá đủ với em rồi.

Ở lại chốn xưa chưa chắc đã là hồi ức tốt đẹp, còn không bằng quay về làm việc sớm.”
Cô quay đầu nhìn Tống Dương Minh, cười nói: “Anh yên tâm đi, em và Đầu Gỗ đã bàn bạc sẽ đi cùng với nhau rồi, không cảm thấy cô đơn lẻ loi đâu.”
Tính tình Tống Dương Minh cũng chẳng nhiều lời.
Biết là khuyên không được nên cũng không khuyên nữa: “Chuyến bay mấy giờ? Ngày mai anh đưa em qua đó.

Lần này về Hải Thành, đúng thật là anh vẫn còn chút chuyện phải làm, có thể sẽ trễ mất vài ngày.

Còn về việc có đón Tết Nguyên tiêu hay không thì còn phải xem công việc bên này sắp xếp như thế nào đã.

Em qua đó trước cũng tốt, đợi anh giải quyết xong chuyện trong tay rồi qua thủ đô tìm em ngay.”
“Vâng.”
...
Ngày hôm sau, sân bay Hải Thành.
Cách thời gian lên máy bay vẫn còn sớm.
Khương Thu Mộc bỏ Tống Hân Nghiên lại chạy đi mua cà phê.
Cô ấy vừa đi.
“Hân Nghiên.”
Một giọng nói kinh ngạc vui mừng chợt vang lên đằng sau Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên quay đầu lại liền sững sờ.
Không ngờ lại là Hoắc Tấn Trung.
Anh ta vui mừng rảo bước đi về phía Tống Hân Nghiên: “Đúng thật là em à.”
Tống Hân Nghiên lạnh nhạt gật đầu: “Ừm, là tôi.

Đã lâu không gặp.”
“Tấn Trung, cô gái này là bạn của anh à?”
Cô gái đi theo bên cạnh Hoắc Tấn Trung hỏi.
Cô gái trông xinh đẹp ngọt ngào, dựa vào Hoắc Tấn Trung như chim non nép vào người.
Lúc này đang tò mò chớp đôi mắt to vô tội, dò xét đánh giá Tống Hân Nghiên.
Trên mặt Hoắc Tấn Trung thoáng hiện lên vẻ mất tự nhiên, nhưng lại không tránh né.
“Hân Nghiên, đây là bạn gái anh, Diêu Hân.

Diêu Hân, đây là Tống Hân Nghiên, là...!em gái lớn lên từ nhỏ cùng với anh.”
Diêu Hân vui vẻ vươn tay ra với Tống Hân Nghiên: “Chào cô, tôi là Diêu Hân.”
Tống Hân Nghiên vươn tay ra bắt tay với cô ta: “Chào cô.”
Lúc hai người nói chuyện, Hoắc Tấn Trung nhìn thấy vé máy bay trong tay Tống Hân Nghiên: “Em cũng đi chuyến bay này đến thủ đô à? Trùng hợp quá, bọn anh cũng ngồi chuyến bay này.”
Tống Hân Nghiên: “...”
Cô phản ứng lại, mới nhớ ra bây giờ Hoắc Tấn Trung cũng phát triển ở thủ đô.
Cô gật đầu: “Đúng là trùng hợp thật.”
Ánh mắt Hoắc Tấn Trung dừng trên khuôn mặt Tống Hân Nghiên, nói đầy cảm thán: “Cùng ở thủ đô lâu như vậy rồi mà chúng ta chỉ từng gặp một lần, nhưng lại thấy em trên hot search không ít lần.

Hân Nghiên, em...!sống có tốt không?”
Anh ta hơi ngập ngừng hỏi.
Dù sao thì anh ta cũng không mang lại cho cô kỷ niệm tốt đẹp gì.
Tống Hân Nghiên cười nhàn nhạt: “Rất tốt.”
Chỉ là hai chữ đơn giản, như thể kết thúc cuộc nói chuyện vậy, khiến Hoắc Tấn Trung bỗng chốc không biết nên tiếp lời như thế nào.
Bầu không khí đột nhiên trở nên ngượng nghịu, cảm giác xấu hổ tự dưng xuất hiện giữa hai người.
Khi Khương Thu Mộc cầm hai cốc cà phê nóng quay lại, khung cảnh nhìn thấy chính là ba người đứng đối diện nhau theo hình tam giác.
Cô ấy vội vàng kéo Tống Hân Nghiên sang bên cạnh, cố nén giọng hỏi: “Tên cặn bã này không làm khó cậu đấy chứ?”
“Sao có chuyện đó được!” Tống Hân Nghiên mỉm cười, nén giọng nói: “Bọn tớ đều buông xuống cả rồi.

Hơn nữa, bạn gái hiện tại của anh ta rất tốt, cũng rất xứng với anh ta.”
“Bạn gái?”
Khương Thu Mộc liếc nhìn cô gái bên cạnh Hoắc Tấn Trung, bĩu môi nói: “Đúng là trông thuận mắt hơn Tống Mỹ Như.”
Hai người Tống Hân Nghiên và hai người Hoắc Tấn Trung đều mua ghế khoang hạng nhất.
Vị trí của Hoắc Tấn Trung và Diêu Hân vừa khéo nằm chéo phía sau Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc.
Sau khi lên máy bay, ánh mắt Hoắc Tấn Trung vô thức chuyển về phía Tống Hân Nghiên.
Trong mắt Diêu Hân lóe lên vẻ âm u, nhưng trên mặt vẫn cười tươi rói, ngọt ngào ngoan ngoãn, không hề thể hiện ra chút nào.
...
Ngày thứ hai Tống Hân Nghiên trở lại thủ đô, cô trở lại công ty PL làm việc bình thường.
Cô phát những món quà nhỏ đem về từ nước ngoài cho mấy đồng nghiệp có quan hệ thân thiết với mình, đang định về văn phòng thì Đường Vũ Diệp tới.
Trong tay cô ấy cầm tờ quảng cáo sản phẩm mới, hào hứng nói: “Hân Nghiên, sản phẩm mới của chúng ta sẽ ra mắt vào tuần sau, tuy rằng không kịp lễ tình nhân lần này nhưng cũng kịp quốc tế phụ nữ sắp tới.”
Đường Vũ Diệp thần bí hỏi: “Cô có biết doanh số dự tính là bao nhiêu không?”
Tống Hân Nghiên phối hợp lắc đầu.
“Hơn hai triệu bản!” Đường Vũ Diệp khoa trương giơ hai ngón tay, lại nói tiếp: “Hân Nghiên, cô giỏi quá! Đi, để tôi dẫn cô đi xem thành phẩm.”
Thành phẩm làm xong sau khi Tống Hân Nghiên xuất ngoại.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Cầm thành phẩm lên tự mình dùng thử, từ bao bì đến chi tiết đều tốt hơn cả mong đợi.
Tống Hân Nghiên cũng vui mừng cười híp mắt: “Quả nhiên vẫn cần phải hợp tác với công ty lớn thì mới tạo ra điều đáng kinh ngạc được, đúng là rất đỉnh!”
“Không liên quan tới công ty.

Tôi làm việc ở bộ phận nghiên cứu phát triển của PL hơn mười năm rồi, nhưng chưa từng có sản phẩm tốt như thế này.

Cho nên vẫn còn phải xem người thực hiện là ai.”
Đường Vũ Diệp nói xong, cũng cầm sản phẩm dùng thử lên rồi thử trên mu bàn tay mình.
Cô ấy vừa bôi vừa hưng phấn nói: “Lúc thử sản phẩm mới, tỷ lệ khen sản phẩm này đạt đến 99%, đây là sản phẩm tốt nhất trong lịch sử kể từ khi PL phát triển ở nước Z.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
Các thành viên bên nghiên cứu phát triển ở bên cạnh đồng loạt gật đầu.
“Thành công lần này đã tiếp thêm niềm tin cho chúng tôi trong tương lai.”
Tống Hân Nghiên nhìn những khuôn mặt tươi cười tự tin bên cạnh, cũng mỉm cười theo, trong lòng cảm thấy được an ủi.
Cuối cùng thì sau bao nhiêu chuyện nhọc lòng, cũng đã có một chuyện đáng để vui mừng rồi.
Sau khi John biết Tống Hân Nghiên đã về liền tập hợp các nhân viên cấp cao lại, nhất định phải mở tiệc mừng trở về cho Tống Hân Nghiên.
Sau khi hẹn xong địa điểm, Tống Hân Nghiên tan làm rời đi trước.
Vừa tới dưới tầng công ty, liền nhìn thấy Dạ Vũ Đình đang đợi ở đó.
So với trước đây, anh ta đã tiều tụy hơn không ít, cũng gầy đi một chút.
Khuôn mặt vốn dĩ đẹp trai ôn hòa lại mọc râu lún phún.
Vẻ ôn hòa không còn nữa, khí chất cả người cũng trầm ổn hơn, cũng âm u hơn rất nhiều.
“Hân Nghiên, cùng ăn bữa cơm nhé.”
Anh ta nhìn mặt cô, đáy mắt là vẻ mê đắm: “Anh đặt phòng riêng rồi, là lẩu mà em thích ăn nhất.”
Tống Hân Nghiên lập tức lạnh giọng từ chối: “Cảm ơn, nhưng bây giờ tôi bị dị ứng sinh lý với lẩu.”
“Vậy chúng ta ăn thứ khác cũng được.” Dạ Vũ Đình vội vàng nói.
“Dạ Vũ Đình.”
Tống Hân Nghiên bình tĩnh nhìn anh ta, trong mắt không hề dao động: “Tôi không cảm thấy chúng ta còn có gì để nói chuyện với nhau cả.

Buổi tối tôi và đồng nghiệp đã hẹn đi ăn cơm rồi, không nói thêm với anh nữa.”
Cô xách túi rời đi, đi được hai bước lại dừng lại quay đầu nói: “Đúng rồi, chuyện ly hôn cũng kéo dài đủ lâu rồi đấy.

Ngày mai tôi sẽ tìm anh, giải quyết cho xong chuyện này.

Tôi hy vọng có thể giải quyết trong hòa bình, có thể không liên quan tới thủ tục pháp luật thì không liên quan, mọi người đều tiết kiệm thời gian.”
Lời Tống Hân Nghiên nói, mỗi một chữ như con dao sắc lạnh, đâm từng nhát vào trong lòng Dạ Vũ Đình.
Sắc mặt anh ta tái lại, giọng nói cũng khàn đi: “Chuyện ly hôn...!anh đồng ý.

Nhưng điều kiện thì chúng ta phải bàn lại.”
Anh ta có yêu cầu, Tống Hân Nghiên không hề thấy bất ngờ.
Cô gật đầu: “Liên quan tới công ty và tiền bạc, ban đầu tôi đã nói rất rõ rồi, tôi không muốn có tranh chấp.

Còn về tài sản cá nhân của anh, tôi càng không đòi một xu.”
Nói xong, cô kiên quyết rời đi.
Dạ Vũ Đình nhìn theo bóng lưng cô, siết chặt tay rồi lẩm bẩm nói: “Tống Hân Nghiên, kết hôn dễ chứ ly hôn khó lắm.

Em muốn ly hôn, làm gì có chuyện dễ như thế.”
Hôn nhân của bọn họ khiến người trong nhà anh ta bị tổn thương nặng nề, sao anh ta có thể để cô nói muốn ly hôn là ly hôn ngay được!
Trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế!\u0005\u0005\u0005\u0005\u0005.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui