Nhà hàng Dạ Yến.
Đang trong lúc ăn, Tống Hân Nghiên đi vệ sinh một chuyến.
Khi cô vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, chuẩn bị quay lại phòng bao thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trên hành lang.
Người đàn ông mặc vest đi giày da, dáng vẻ kiệm lời nghiêm túc, được một nhóm nhân vật tinh anh trong ngành vây quanh, khí thế lạnh lùng trên người anh có thể tiêu diệt mọi thứ xung quanh.
Tưởng Tử Hàn!
Tống Hân Nghiên ngây người.
Khi thấy anh sắp đến gần, cô vội vàng lùi sang bên cạnh hành lang, chủ động tránh ra.
Thấy vậy, vẻ mặt vốn đã lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn càng thêm giá rét.
Anh vô thức siết chặt tay, lạnh lùng gọi: “Chúc Minh Đức!”
Chúc Minh Đức bị gọi tên cũng nhìn thấy Tống Hân Nghiên.
Anh ta run lên, nhanh chóng trả lời: “Có!”
“Tôi không muốn nhìn thấy cô ta ở bất cứ đâu trong thủ đô! Mau đuổi người phụ nữ đó ra khỏi thủ đô đi!”
Chúc Minh Đức: “...”
Không nhận được câu trả lời, Tưởng Tử Hàn lạnh lùng nghiêng đầu, tầm mắt chiếu thẳng qua như kiếm.
Chúc Minh Đức lập tức run rẩy, cắn răng đáp: “Rõ!”
Tưởng Tử Hàn khịt mũi, sải chân dẫn người rời đi.
Chúc Minh Đức nhìn về hướng Tống Hân Nghiên biến mất, trong lòng kêu khổ không thôi.
Anh ta vội vàng lấy điện thoại ra, mở khung chat Zalo của Cố Vũ Tùng để cầu cứu.
Tống Hân Nghiên đợi cho đến khi anh đi rồi thì mới bước ra.
Cô lặng lẽ nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của người đàn ông, hốc mũi đột nhiên chua xót.
Anh gầy hơn trước, bộ vest phong phanh mặc lên người anh trông có vẻ rộng thùng thình.
Tống Hân Nghiên cực kì đau lòng, nhưng bây giờ cô không thể đến gần anh, chỉ cảm thấy vô cùng bất lực.
Cô dời mắt, sau đó nhắn tin cho Chúc Minh Đức.
“Nhắc sếp anh mặc nhiều hơn nhé, trời lạnh.”
Ở cuối hành lang là thang máy.
Lúc Tống Hân Nghiên gửi tin nhắn, thang máy vừa khéo tới nơi, Tưởng Tử Hàn bước vào trước rồi xoay người lại.
Sau đó Tống Hân Nghiên cất điện thoại ngẩng đầu lên, hai người bất ngờ bốn mắt nhìn nhau từ xa.
Ánh mắt người đàn ông lạnh lẽo, trong mắt có sương gió thổi mạnh, vẻ ghét bỏ và khinh bỉ không hề che giấu.
Tống Hân Nghiên sững sờ tại chỗ.
Cô biết đây không phải tính cách thật sự của anh, nhưng cô lại không cầm được cảm thấy đau lòng, khó chịu và tức giận.
Cô lo lắng cho anh như thế mà anh lại ghét bỏ cô.
Cô đã tạo nghiệp gì thế này, tự dưng lại rước tai vạ cho mình.
Lẽ ra cô không nên gửi tin nhắn vừa rồi!
Nghĩ vậy, Tống Hân Nghiên phẫn nộ mở khoá lần nữa, gửi thêm một tin nhắn khác: “Tôi thu hồi tin nhắn trên, loại người này có chết cóng cũng đáng đời!”
Trong thang máy.
Toàn thân Tưởng Tử Hàn bốc lên khí lạnh, đám cấp dưới xung quanh đều lùi về sau, co rút vào một chỗ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Bỗng nhiên.
Một tiếng “ting”, Zalo của Chúc Minh Đức có thông báo.
Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía anh ta.
Chỉ có ánh mắt của Tưởng Tử Hàn chậm hơn nửa giây.
Bởi vì nửa giây trước, anh nhìn thấy người phụ nữ ở phía đối diện vừa gửi tin nhắn.
Cô vừa mới ngẩng đầu lên từ điện thoại thì điện thoại của Chúc Minh Đức trong thang máy lập tức có thông báo.
Chúc Minh Đức lệ rơi đầy mặt: “...”
Nằm không cũng trúng đạn có được tính là tai nạn lao động không?
“Sao cậu không đọc?”
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng hỏi.
Chúc Minh Đức: “...”
Anh ta dám đọc à?
Anh ta có thể đọc à?
Không!
Anh ta không dám, cũng không thể!
Bên ngoài thang máy.
Tống Hân Nghiên gửi tin nhắn xong, cơn giận trong lòng cũng được trút bớt một chút.
Cô nhìn về phía thang máy, trợn mắt đáp trả bằng một ánh mắt khinh thường.
Cô kiêu ngạo hếch cằm lên, chậm rãi làm khẩu hình “xí”, sau đó cười mỉa mai.
Tưởng Tử Hàn: “!!!”
Người phụ nữ đó đang trợn mắt với anh?
Cô vừa mới “xí” với anh?
Cô tưởng anh không nghe thấy giọng thì không biết cô đang biểu đạt ý gì, đang nói gì sao?
Cơn giận vọt thẳng từ dưới lòng bàn chân lên tới tóc.
Tưởng Tử Hàn tức giận đến mức cảm thấy khó chịu, thở dồn dập, cảm xúc mãnh liệt khiến hai mắt anh đỏ ngầu.
Anh đang định chạy ra khỏi thang máy để đuổi theo thì cửa thang máy chợt đóng lại.
Tưởng Tử Hàn: “!!!”
Hay lắm!
Ngay cả thang máy cũng chống đối anh!
Bên ngoài thang máy.
Nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ sau cùng của Tưởng Tử Hàn, Tống Hân Nghiên lập tức phụt cười.
Nỗi uất ức dồn nén trong lòng cuối cùng cũng tan biến.
Tưởng Tử Hàn mất trí nhớ nhưng có đôi lúc vẫn rất đáng yêu.
Thang máy đóng lại hạ xuống, Tống Hân Nghiên cũng xoay người bước về phía trước.
Nhưng cô vừa đi được vài bước, nụ cười trên mặt lập tức bị cơn đau nhức từ ngực đánh tan, không thể tiếp tục giữ được nữa.
Cô đè lên tim, hít vào thật sâu, tự giễu: “Quả nhiên nhắm mắt làm ngơ vẫn tốt nhất, gặp nhau mà không còn tình cảm chỉ như đâm vào tim của nhau thôi.”
Quan trọng là người đau chỉ có một mình cô...
Ở nơi khác.
Tưởng Tử Hàn lên xe, cuối cùng vẫn tức không chịu được, lạnh giọng ra lệnh: “Đến chỗ Tô Thần Nam, bảo họ lập tức tập hợp!”
“Vâng!”
Chúc Minh Đức không dám thở mạnh, nhanh chóng trả lời làm theo.
Nửa tiếng sau, bốn anh em gặp nhau ở chung cư của Tô Thần Nam.
Tưởng Tử Hàn tức giận la hét một hồi, cuối cùng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ba người anh em, chất vấn họ: “Rốt cuộc các cậu làm việc kiểu gì thế? Tại sao Tống Hân Nghiên vẫn còn ở thủ đô?”
Mọi người: “...”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không dám đối mặt với Tưởng Tử Hàn.
Chuyện này có thể làm à?
Nếu hôm nay họ dám đuổi Tống Hân Nghiên đi, trong tương lai việc khai hoang châu Phi có thể đang chờ đợi họ!
Làm vậy có khác nào tự tìm cái chết không?
Tưởng Tử Hàn tức giận tới mức tim gan lách phổi đều đau, anh trút giận một hồi lâu mới chịu dừng lại.
Thấy anh cuối cùng cũng đã bình tĩnh hơn, Tô Thần Nam mới lên tiếng: “Tử Hàn, anh có biết Tống Hân Nghiên đang làm việc ở đâu không?”
Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn cực kì khó coi, anh khinh thường đáp: “Tại sao tôi phải quan tâm cô ta?”
“Cô ấy đang làm ở PL.” Tô Thần Nam nói thẳng với anh, lại hỏi: “Anh có còn nhớ anh và John của PL có quan hệ như thế nào không?”
Vẻ mặt của Tưởng Tử Hàn vẫn khó coi như cũ, nhưng rõ ràng anh đã bình tĩnh hơn nhiều, lý trí cũng đã quay lại không ít: “Tôi bị thương chứ không phải bị ngu đi!”
Nhìn ánh mắt không mấy tin tưởng của các anh em của mình, cơn giận lại dâng lên trong lòng, anh không nhịn được nói: “Ba John là thầy của tôi.
Mặc dù giữa tôi và anh ta không bằng tình bạn từ nhỏ đến lớn với các cậu, nhưng cũng là anh em thân thiết.”
Tô Thần Nam rất hài lòng gật đầu: “Đúng vậy, cho nên người phụ nữ mà anh muốn đuổi, cô ấy đang đi làm ở công ty của người anh em thân thiết của anh, hơn nữa còn không phải nhân viên bình thường, mà là cổ đông có đầu tư.
Bây giờ anh bắt chúng tôi đi đuổi cấp dưới của một người anh em khác của anh?”
Tưởng Tử Hàn ngẩn ra.
Người khác anh không dám nói, nhưng ở công ty của John, nếu không có bản lĩnh thật sự, đừng nói là làm cổ đông, chỉ muốn làm nhân viên của anh ta cũng rất khó.
Anh nhíu mày, cực kì khó tin: “Người phụ nữ đáng ghét Tống Hân Nghiên đó mà có khả năng này ư?”
Ba người còn lại: “...”
Tưởng Tử Hàn bực bội phất tay áo: “Được rồi, việc này để tôi xử lý.”
Nói xong, anh lấy điện thoại ra gọi cho John.
“John, bây giờ tôi cần nhờ anh làm một chuyện, đó là sa thải Tống Hân Nghiên, sau đó đuổi cô ta ra khỏi thủ đô!”
Cả hai bên đầu dây điện thoại đều rơi vào sự yên tĩnh kỳ lạ.
Một lúc lâu sau, giọng khàn khàn riêng biệt của John vang lên: “Khụ...!Người anh em thân yêu của tôi ơi, anh có biết mình đang nói gì không?”
“Tôi biết! Hơn nữa tôi đang rất tỉnh táo, tôi chắc chắn, khẳng định cách biểu đạt vừa rồi của mình không có vấn đề.”
John hít sâu một hơi như thể đang nghiến răng nghiến lợi: “Anh nói đùa gì thế? Lúc trước là ai bảo tôi thả dây dài mời cô ấy vào PL? Ban đầu tôi rõ ràng đã từ chối anh, tôi đã nói PL không cần một cô nhóc không có bằng cấp.
Chính anh đã hết lời cầu xin tôi cho cô ấy một cơ hội! Anh bảo mặc dù cô ấy còn nhỏ nhưng rất thông minh, cũng rất có thiên phú.
Sự thật anh nói không sai, tôi đã bị vả mặt.
Anh đã giới thiệu cho tôi một đối tác xuất sắc...”\u0003\u0003\u0003.