“Dừng lại!”
Tống Hân Nghiên giơ tay lên, không nhịn được mà ngắt lời anh ta: “Tôi không có tâm trạng nghe anh nói nhảm.
Dạ Vũ Đình, anh không muốn ly hôn cũng được thôi.
Tôi cũng bằng lòng dùng thân phận thế thân để ở bên cạnh anh…”
“Em không phải là thế thân!”
Dạ Vũ Đình vội vàng nói.
“Phải hay không không quan trọng.” Tống Hân Nghiên lạnh nhạt nhìn anh ta: “Anh không muốn ly hôn, tôi có thể không ly hôn, nhưng có điều kiện.”
“Em nói đi.”
“Người yêu cũ rất giống tôi của anh tên Nam Mặc Tầm đúng không? Tôi muốn tất cả tài liệu liên quan đến cô ta, tài liệu chân thật và toàn diện! Trên dưới ít nhất ba đời, bao gồm họ hàng trong vòng năm đời!”
Dạ Vũ Đình sửng sốt, không che giấu được sự kinh ngạc trong mắt.
Anh ta nhanh chóng động não, chỉ trong chớp mắt đã hiểu được ý của cô ngay lập tức.
“Em nghi ngờ mình có quan hệ với Nam Mặc Tầm?”
Tống Hân Nghiên không giải thích.
Cô lẳng lặng nhìn anh ta, trong mắt toàn là vẻ kiên quyết.
Dạ Vũ Đình bị cô nhìn như thế thì cảm thấy hơi chột dạ, giả đò cúi đầu bày ra dáng vẻ áy náy.
Anh ta ủ rũ nói: “Hân Nghiên, em không tin anh sao?”
Tống Hân Nghiên bưng cà phê lên uống, không trả lời.
Dạ Vũ Đình nói: “Lần trước anh cũng bị ép buộc đi ăn lẩu với Tống Thanh Hoa thôi.
Anh không muốn nói cho bà ta biết, nhưng bà ta quá ghê gớm, người nhà anh đều bị bà ta khống chế, Hân Nghiên, anh…”
“Chuyện đã qua rồi, không cần giải thích với tôi.”
Tống Hân Nghiên hờ hững nói: “Dạ Vũ Đình, những quá khứ đó không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa, bây giờ giữa tôi và anh cũng không còn bất kỳ sự tin tưởng nào.
Anh nói những thứ này với tôi, một là tôi không tin, hai là không cần phải tin.
Bây giờ chúng ta chỉ có quan hệ giao dịch, anh không muốn ly hôn thì phải chấp nhận điều kiện của tôi, như vậy mới có thể tiếp tục duy trì hôn nhân hình thức.
Tôi vẫn tiếp tục làm vợ trên danh nghĩa của anh, thỏa mãn nỗi nhớ nhung trong lòng anh với người yêu của anh.
Mỗi ngày anh nhìn tôi một hai cái để an ủi lòng mình, tôi cũng không thiệt thòi gì.
Nhưng chúng ta vĩnh viễn chỉ có một kết quả thôi, chỉ có tiếng không có miếng.
Còn nếu là ngược lại thì không cần phải bàn nữa.”
Cô bỗng dừng một lát rồi cười tự giễu: “Tôi nói hết ra với anh vậy.
Hôm nay tôi nói điều kiện này với anh là đã phá vỡ giới hạn của mình rồi, thậm chí tôi còn cảm thấy ghê tởm khi bản thân như thế.
Nhưng vì muốn lấy được tin tức mình cần, tôi phải trả giá.
Nghĩ vậy xong, tôi cảm giác mình có thể chịu đựng được, có thể chấp nhận loại giao dịch này.
Cho đến khi anh không chịu nổi nữa thì chúng ta có thể ly hôn bất cứ lúc nào.”
“Ha…”
Dạ Vũ Đình bật cười mỉa mai: “Em không chỉ vì vậy đúng không?”
Anh ta nhìn Tống Hân Nghiên, đôi mắt đầy vẻ dò xét: “Nghe nói cuối cùng em và Tưởng Tử Hàn cũng chia tay đúng không? Bây giờ cả thủ đô đều biết tin tức Tưởng Tử Hàn và Sở Thu Khánh kết hôn.
Em ly hôn với anh xong thì không còn gì cả, sẽ trắng tay, nếu em ở lại ít nhất còn có cái danh mợ ba nhà họ Dạ, đi ra ngoài cũng không trở thành trò cười đáng xấu hổ…”
Tống Hân Nghiên sửng sốt.
Không ngờ Dạ Vũ Đình lại mạch não mưu mô như vậy.
Mặc dù cô cảm thấy nực cười, nhưng cũng không tức giận: “Cho nên mới nói đây chính là sự khác biệt giữa thế giới quan của chúng ta.”
Cô khẽ cười một tiếng rồi nói tiếp: “Được rồi, anh nghĩ như vậy cũng được, cho tôi câu trả lời đi, anh có đồng ý hay không.”
“Đồng ý.”
Dạ Vũ Đình gật đầu không thèm nghĩ ngợi: “Nhưng phải nói trước, thật ra anh không biết nhiều về chuyện của Nam Mặc Tầm.
Anh chỉ biết cô ấy và mẹ cô ấy không phải quốc tịch nước Z, em muốn tất cả tư liệu về cô ấy, anh chỉ có thể điều tra, nhưng chắc chắn không tra ra hết, anh không bảo đảm mình sẽ điều tra được bao nhiêu.”
Thậm chí anh ta còn tốt bụng nói: “Theo ý kiến của riêng anh, anh khuyên em đừng điều tra chuyện này, dù sao tới cuối cùng có khi cũng chỉ uổng công vô ích thôi.
Dựa vào sự hiểu biết của anh về Nam Mặc Tầm, có lẽ cô ấy không có bất cứ quan hệ gì với em cả.
Còn chuyện các em trông giống nhau, có thể chỉ là trùng hợp.”
Dạ Vũ Đình nhớ lại rồi nói: “Từ nhỏ Nam Mặc Tầm lớn lên ở nước ngoài, nếu tuổi tác không có vấn đề gì thì cô ấy lớn hơn em chưa đầy một tuổi, với số tuổi như vậy, hai người không thể là chị em ruột được…”
Mà quan trọng nhất là mẹ của Nam Mặc Tầm có gian díu với ba của anh ta.
Năm đó mẹ anh ta đã điều tra thân thế mẹ con Nam Mặc Tầm triệt để.
Nếu thật sự còn những bí ẩn nào đó, năm đó còn không thể điều tra ra, bây giờ anh ta càng không thể điều tra ra được.
“Tôi làm thế nào không cần anh khuyên bảo.”
Tống Hân Nghiên không nhịn được ngắt ngang: “Nếu chỗ anh đã không còn tin tức có giá trị với tôi, vậy giao dịch mà tôi vừa đề cập dừng lại tại đây.”
Cô lại lấy một bản thỏa thuận ly hôn ra: “Tôi đoán ở chỗ anh không còn đơn ly hôn nữa, vì vậy tôi đã làm thêm một bản rồi.
Ký xong rồi gửi lại cho tôi.”
Tống Hân Nghiên để đồ lại rồi đứng dậy rời đi.
“Đợi đã.” Dạ Vũ Đình vội vàng đứng dậy thét lên.
Tống Hân Nghiên dừng bước rồi quay đầu lại: “Còn việc gì không?”
“Hân Nghiên, em không thể tuyệt tình với anh như vậy được.”
Trong mắt Dạ Vũ Đình tràn đầy ấm ức và không cam lòng.
Anh ta nói: “Lúc trước anh lừa em là anh sai, nhưng anh cũng không hưởng lợi gì từ cuộc hôn nhân này cả.
Mà người nhà của anh thì lại bị hãm hại vì cuộc hôn nhân của chúng ta…”
Tống Hân Nghiên cười mỉa: “Vậy ý anh là đang trách tôi à?”
“Không phải, anh…”
Tống Hân Nghiên xoay lại, sắc mặt lạnh lùng hờ hững: “Dạ Vũ Đình, không phải anh muốn tôi đền bù tổn thất tinh thần cho anh đấy chứ? Tiền hả? Hiện giờ số tiền mà tôi bỏ ra được còn không mua nổi một góc của bộ đồ anh đang mặc trên người, anh cần không? Hay anh muốn thứ khác? Anh muốn gì đây? Ngoài gương mặt này ra, tôi còn thứ gì khiến anh để ý nữa!”
Càng về sau, giọng điệu của cô càng rét lạnh!
Khí thế lạnh lẽo thấu xương làm sắc mặt Dạ Vũ Đình tái nhợt.
Anh ta lắc đầu, đau khổ xụ mặt xuống, giọng nói khàn khàn: “Không phải, anh chỉ muốn em ở lại bên cạnh anh, làm vợ của anh thôi.
Chúng ta bắt đầu lại được không, không ly hôn cũng không cần giao dịch gì hết.
Em muốn tin tức của Nam Mặc Tầm, anh cho em.
Thậm chí anh còn có thể cho em một con đường khác, em cứ điều tra theo tin tức anh cho em, nhất định sẽ có bất ngờ làm em vui!”
Anh ta nói chắc như đinh đóng cột.
Đôi mắt của Tống Hân Nghiên lộ vẻ nghi ngờ: “Nói nghe thử xem.”
Dạ Vũ Đình cũng không sợ cô biết tin xong sẽ đổi ý, vội nói: “Anh vô tình phát hiện hình như quan hệ giữa Tống Thanh Hoa với Tưởng Diệc Sâm rất ám muội, có vẻ còn tốt hơn nhiều so với mối quan hệ hợp tác bình thường, thậm chí còn hơi mập mờ thân mật.
Anh nghĩ nhất định hai người này đang giấu diếm chuyện mờ ám, nếu em không ngại thì thử điều tra đi.”
Anh ta nhìn Tống Hân Nghiên, ánh mắt chan chứa yêu thương: “Hân Nghiên, mặc dù chỉ là suy đoán lung tung của anh, nhưng lỡ đâu có điều bất ngờ đáng vui mừng thì sao?”
Tống Hân Nghiên trầm ngâm, không nói gì.
Dạ Vũ Đình thấy thế liền lấy một xấp tài liệu ra khỏi ngăn kéo rồi đưa cho cô: “Ở đây có một ít tài liệu, anh dựa vào những thứ này mới suy đoán được như thế, em nhìn thử xem.”
Tống Hân Nghiên nhận lấy.
Trong tư liệu còn cả hình lẫn văn bản.
Đủ loại ảnh chụp Tống Thanh Hoa và Tưởng Diệc Sâm khi ở cùng nhau.
Còn tư liệu thì càng phấn khích hơn.
Hai người đồng thời ra vào quán rượu, vào khi nào, ra khi nào.
Lúc nào dùng cơm cùng nhau, uống cà phê, thậm chí còn xuất hiện cùng lúc trong một thành phố ở cùng một quốc gia…
Không chỉ chi tiết mà tất cả thời gian địa điểm và nhân vật đều có đủ.
Tống Hân Nghiên kinh ngạc vô cùng: “Tại sao anh lại đột ngột muốn điều tra họ?”
Hơn nữa đây không phải suy đoán, ngoại trừ không chụp được ảnh họ tằng tịu với nhau, nhưng nếu tung những bức ảnh này ra ngoài đã đủ để chứng minh mối quan hệ bất chính này rồi!\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f.