Trên lầu.
Tưởng Tử Hàn nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa phòng con gái ra: "Minh Trúc, ngủ rồi à?"
Chăn trên giường nhô lên một cục nhỏ.
Nhóc con kia cuộn tròn người như con tôm, nằm nghiêng trong chăn, chỉ lộ ra đỉnh đầu bù xù mềm mại.
Tưởng Tử Hàn nhẹ nhàng đi tới, kéo chăn xuống, để mặt cô nhóc lộ ra ngoài.
Anh cười khẽ: "Giả vờ ngủ hử?"
Nhóc con không phản ứng.
Tưởng Tử Hàn phì cười.
Không biết tại sao, mấy ngày nay nhóc con này vẫn luôn cáu kỉnh với anh.
"Bé tí tuổi mà tính tình ngày càng quái thế!"
Tưởng Tử Hàn cúi người ghé sát vào, vừa định hôn nhẹ gương mặt nhỏ nhắn trắng mềm của cô nhóc…
“Chát!”
Cô nhóc khó chịu vung tay lên, bàn tay múp míp vỗ cái bốp vào mặt Tưởng Tử Hàn.
Tưởng Tử Hàn: "..."
Anh còn chưa nổi giận.
Thì cô nhóc đã từ từ nhắm mắt lại rồi trở mình, chỉ chừa cho anh cái gáy.
Tưởng Tử Hàn: "..."
Anh hít sâu một hơi, đứng thẳng lên.
Từ trên cao nhìn xuống có thể thấy hàng mi dài cong vút của cô nhóc đang rung rung, con ngươi giấu dưới mí mắt lăn qua lộn lại.
Tưởng Tử Hàn bực đến bật cười.
Con bé này càng ngày càng cáu kỉnh rồi đấy.
Đến nỗi không hiểu ra sao!
Tưởng Tử Hàn lẳng lặng nhìn con gái một lát, thấy cô nhóc thật sự không định để ý đến mình thì chỉ đành bất đắc dĩ quay đi.
Tưởng Minh Trúc nghe tiếng đóng cửa vang lên, lập tức ngồi phắt dậy khỏi giường.
Hai mắt nhóc con tóe lửa, thở hồng hộc đứng trước cửa hừ một tiếng: "Lão Tưởng ngu ngốc, ngốc chết đi được! Rõ ràng chính ba tính tình quái đản còn nói người khác à! Đàn ông bị bệnh là đáng giận nhất!"
…
Phòng sách.
Tưởng Tử Hàn đang ngồi làm việc trước máy tính, cửa phòng lại bị mở ra từ bên ngoài.
Sở Thu Khánh bưng một bát cháo hải sâm bước vào: "Tử Hàn, em gọi người làm bữa khuya, anh ăn chút rồi làm tiếp."
"Để đó đi." Tưởng Tử Hàn thấy hơi cáu, không buồn ngẩng đầu lên, động tác trong tay càng không dừng, hờ hững nói ba chữ rồi không quan tâm gì nữa.
Đáy mắt Sở Thu Khánh lập lòe.
Cô ta đặt cháo lên bàn, vòng qua bên người Tưởng Tử Hàn, đặt hai tay lên vai anh rồi dịu dàng nói: "Ăn đã rồi làm việc tiếp."
Sở Thu Khánh cắn răng hạ quyết tâm rồi bất ngờ nắm một bàn tay của Tưởng Tử Hàn khỏi bàn phím, nghiêng người ngồi xuống đùi anh, cả người nằm trọn trong lòng anh.
Mùi nước hoa nồng nặc xông vào mũi, mặt mày Tưởng Tử Hàn lập tức trắng bệch, cổ họng căng chặt.
Anh ngồi trên ghế mà cứng còng người, dùng hết sức ức chế mới cố nén lại để không thẳng tay ném bay người ra ngoài.
Ban đầu Sở Thu Khánh còn thấp thỏm không yên, đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị đẩy ra.
Nhưng rồi chờ mãi, Tưởng Tử Hàn lại không có phản ứng gì cả.
Cô ta cẩn thận dè dặt nhìn về phía anh.
Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn rất lạnh lùng, gương mặt thanh thản nhạt nhẽo, nhưng hoàn toàn không có vẻ sắc lạnh và tàn nhẫn.
Sở Thu Khánh yên tâm hơn nhiều, nụ cười càng dịu dàng hơn: "Em bón anh ăn nha?"
Cô ta bưng bát lên, cầm thìa đảo nhẹ.
Tưởng Tử Hàn nhịn đến mức cắn chặt khớp hàm, càng không ngừng tự thôi miên bản thân.
Đây là vợ của mình…
Vợ của mình…
Người chung sống với mình cả đời sau này…
Tưởng Tử Hàn tự xây dựng tâm lý một phen, sau đó âm thầm thở hắt ra một hơi, cũng thử thả lỏng cơ thể.
Sở Thu Khánh thổi cháo nguội bớt, độ ấm vừa đủ mới đưa thìa tới.
Đáy mắt Tưởng Tử Hàn lại lạnh thêm vài phần, cuối cùng vẫn há miệng ăn.
Nhưng cháo vừa vào miệng, dạ dày anh lại chợt quặn thắt.
Tưởng Tử Hàn đẩy mạnh Sở Thu Khánh ra, há miệng nôn ra ngoài…
"Á!"
Sở Thu Khánh bất ngờ bị đẩy mà không kịp phòng bị, cô ta hét lên một tiếng rồi lảo đảo tránh ra.
Bát cháo trong tay bị hất bay, đổ úp dưới đất.
Cô ta cũng mất trọng tâm, ngã xuống theo hướng bát cháo, vừa hay ngã vào đúng chỗ cháo đổ ra.
Sở Thu Khánh suýt nữa bùng nổ!
Nhưng cô ta không thể biểu hiện ra trước mặt Tưởng Tử Hàn được.
Cô ta hít một hơi thật sâu, nhẫn nhịn khuất nhục, vội vàng chật vật đứng lên, tủi thân nhìn về phía Tưởng Tử Hàn: "Tử Hàn, anh sao vậy?"
Mùi nước hoa nồng nặc hòa với mùi cháo hải sâm xông vào xoang mũi, Tưởng Tử Hàn vừa mới dịu đi một chút lại không nhịn nổi nữa mà nôn ra.
Tưởng Tử Hàn duỗi tay đẩy người ra xa hơn.
Mặt Sở Thu Khánh tái mét.
Tưởng Tử Hàn đang ghê tởm cô ta đấy à?
Bàn tay vừa thu lại buông thõng bên hông bỗng siết chặt lại.
Trong đầu lại đang lướt qua một lượt, nhanh chóng hiện lên rất nhiều hình ảnh liên quan đến Tưởng Tử Hàn.
Sở Thu Khánh lắc đầu.
Không, không đâu!
Đầu anh đã bị cấy chip, hiện giờ cô ta chính là ánh trăng sáng, là hoa trong mộng của anh.
Tuy rằng anh không thể đối xử với cô ta tốt như đối với Tống Hân Nghiên ngày trước, nhưng cũng không thể đến mức chán ghét hoặc là ghê tởm cô ta!
Huống chi, chẳng phải bây giờ Tưởng Tử Hàn đã đối xử với cô ta tốt hơn quá khứ nhiều lắm đấy sao?
Cứ từ từ, rồi sẽ có một ngày cô sẽ khiến anh hoàn toàn quên đi Tống Hân Nghiên, từ từ quen với sự tồn tại của cô ta, si mê cô ta, yêu cô ta!
Sở Thu Khánh tự an ủi một lượt như vậy xong, trong lòng dễ chịu hơn hẳn, cũng buông lỏng nắm tay đang siết chặt.
Cô ta không dám đến gần anh thêm, chỉ lo lắng hỏi: "Có phải anh không khỏe chỗ nào không? Em đi gọi bác sĩ gia đình ngay đây.”
Mùi hương rời xa, Tưởng Tử Hàn dễ chịu hơn một chút.
"Không cần đâu.” Giọng Tưởng Tử Hàn khàn khàn: “Chắc là không quen mùi cháo hải sâm."
Sở Thu Khánh yên lòng, áy náy ra mặt: "Xin lỗi, đều do em suy nghĩ không chu toàn, chỉ một mực muốn nhanh chóng bồi bổ cho anh hồi phục mà lại không nghĩ đến chuyện anh không quen ăn."
Tưởng Tử Hàn bị dằn vặt đang buồn bực chết đi được, lại nghe được giọng nói dịu ngoan của Sở Thu Khánh, trong lòng bất chợt lan tràn phản cảm.
Anh nhíu mày, giọng nói lạnh lẽo: "Người em bị bẩn rồi, gọi người lấy quần áo cho em thay đi."
Sở Thu Khánh nghe vậy mới nhớ ra cả người mình đang nhếch nhác vô cùng, cô ta cúi đầu nhìn xuống, suýt thì bị gớm cho phát rồ lên.
Cô ta cũng không lòng dạ nào mà để ý Tưởng Tử Hàn nữa, vội nói: "Vâng.
Vậy anh nghỉ một lát đi, em thay đồ xong sẽ vào với anh."
Sở Thu Khánh bỏ lại căn phòng hỗn độn và Tưởng Tử Hàn sau bàn làm việc, xoay người vội vàng chạy mất.
Mặt Tưởng Tử Hàn rất khó coi, đứt bật dậy rời khỏi phòng sách, về phòng mình rồi đi thẳng vào nhà tắm.
Anh không buồn cởi quần áo, cứ thế đứng dưới vòi sen.
Sau khi nước lạnh băng trôi qua người, nước nóng từ vòi sen toát ra hôi hổi.
Phòng tắm sương mù lượn lờ, suy nghĩ của Tưởng Tử Hàn cũng bắt đầu mơ hồ, khắp đầu anh đều là gương mặt Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên cười, Tống Hân Nghiên giận, Tống Hân Nghiên làm nũng, cùng với rất nhiều hình ảnh hỗn độn, vừa xa lại lại vừa quen thuộc…
Đầu anh đau buốt như kim châm.
Tưởng Tử Hàn khổ sở nghiến răng: "Tống Hân Nghiên!"
Vì sao cô cứ như âm hồn không tan vậy chứ!
“Rầm!”
Anh nện một đấm lên mặt tường.
…
Sáng sớm hôm sau.
Tống Hân Nghiên vừa đến công ty đã bị John gọi vào văn phòng tổng giám đốc.
Anh ta tươi cười đon đả đẩy bảng báo cáo mới nhất cho Tống Hân Nghiên xem: "Đơn đặt trước lại tăng gấp đôi rồi.
Lạy Chúa, cô đúng là phúc tinh của tôi.
Mức doanh thu xuất sắc thế này mà không tuyên truyền một chút thì quá có lỗi với thành tích của chúng ta.
Có hứng đi mở một buổi họp báo tuyên bố sản phẩm mới với tôi không?"
"Không có hứng."
Tống Hân Nghiên lật xem báo cáo rồi từ chối thẳng.
Cô ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "John, chúng ta nói rõ ràng từ đầu rồi mà, tôi chỉ lo nghiên cứu phát minh, không tham gia quản lý, cũng không có năng lực ấy."
"Nói thì nói vậy.” John vui vẻ cười nói: “Chứ tôi cũng đang trưng cầu ý kiến của cô đấy thôi.
Dù sao thành công thế này, cô lại là công thần, không ra mặt ăn mừng thì tiếc lắm.
Đương nhiên, nếu cô thật sự không muốn đi thì tôi cũng không ép cô."\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007.