“Cạch cạch!”
Tiếng đóng cửa phòng làm việc vang lên, lúc này Tưởng Tử Hàn mới đột nhiên hoàn hồn.
Anh dựa lưng vào tường, há miệng ra thở dốc, hai tay buông thõng bên hông nắm lại thật chặt.
Khốn nạn! Cơ thể anh lại có phản ứng!
Tưởng Tử Hàn nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén cảm giác khô nóng trong cơ thể.
Cùng một cái hố mà anh lại rơi xuống đó hai lần liên tiếp!
Quan trọng là cả hai lần anh đều bị người phụ nữ đáng ghét kia chiếm thế thượng phong!
Tưởng Tử Hàn vô cùng buồn bực, anh quay người lại, đấm một quyền xuống cánh cửa bên cạnh.
“Rầm!”
Tiếng động rất lớn truyền ra bên ngoài cửa.
Ở ngoài cửa phòng làm việc, John vừa mới sờ lên tay nắm cửa chuẩn bị mở cửa bước vào, tay lập tức như bị phỏng, anh ta vội thả tay ra rồi quay người rời đi.
Anh ta vẫn nên… Chút nữa mới quay lại thì hơn…
Ở bên kia.
Cơ thể của Tống Hân Nghiên căng cứng, mãi đến lúc cô bước vào thang máy rồi, khí thế toàn thân mới đột nhiên thả lỏng.
Cô dựa lưng vào vách trong thang máy, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, trên mặt không còn vẻ quyến rũ duyên dáng mà tự tin ung dung lúc nãy nữa.
Trong lòng cô chỉ còn lại cảm giác chua xót đến tận cùng.
Tống Hân Nghiên thở dài.
Tưởng Tử Hàn ơi là Tưởng Tử Hàn, một người kiêu ngạo như anh, có lẽ trong trí nhớ chưa từng có kinh nghiệm ăn trái đắng bao giờ đúng không?.
đam mỹ hài
Lúc này anh có phải tức muốn chết rồi hay không?
Thực ra cũng không phải em cố ý muốn chọc giận anh, trừ khi bị anh chọc cho tức tới nỗi không nhịn nổi nữa.
…
Văn phòng tổng giám đốc của PL.
John lại lòng vòng bên ngoài một lần, tính sơ sơ có lẽ Tưởng Tử Hàn đã nguôi giận đôi chút, lúc này anh ta mới quay trở lại phòng làm việc của mình.
Anh ta tự mình pha trà rồi đưa tới: “Đây là trà Kuding tốt nhất, có thể tiêu trừ tức giận, hạ sốt, hiệu quả cực kì tốt.”
Ánh mắt lạnh lùng sắc bén như đao của Tưởng Tử Hàn bắn tới không dứt.
John bị ánh mắt của anh nhìn tới mức da đầu tê dại, vội đặt tách trà lên bàn trà trước mặt anh rồi chọn vị trí xa nhất để ngồi xuống.
“Anh đừng tức giận nữa, có rất ít người đấu khẩu với Tống Hân Nghiên rồi mà còn có thể nguyên vẹn rút lui.
Nào, mau tới đây đi, xem báo cáo kinh doanh của chúng tôi cho bớt tức giận.”
Anh ta khoe khoang đem bản báo cáo vừa đưa cho Tống Hân Nghiên xem qua cho Tưởng Tử Hàn: “Đây là thành tích đặt trước tốt nhất từ trước tới nay của công ty tôi.
Rồi còn cả cái này nữa, báo cáo của sản phẩm mới.
Chậc, phải công nhận Tống Hân Nghiên đúng là nhân tài kiệt xuất ở phương diện này.
May mà lúc đầu tôi nghe lời anh mời cô ấy tới công ty tôi làm việc, nếu không bây giờ chúng tôi đã trở thành đối thủ một mất một còn rồi.”
Ánh mắt Tưởng Tử Hàn như tia điện lạnh lùng bắn về phía John, nhìn chằm chằm đến mức anh ta không còn nói được câu nào nữa.
Thứ này làm anh nguôi giận thế nào được, làm anh càng phát cáu hơn thì có!
“Khụ!”
John khẽ ho một tiếng: “Anh đừng nhìn tôi như thế, tôi chỉ nói sự thật thôi.”
Anh ta thở dài, ném hai bản báo cáo bị Tưởng Tử Hàn chê bai lên bàn trà: “Trước kia nhóm nghiên cứu và phát triển của PL chúng tôi đã dồn hết tâm huyết lên người những phụ nữ trẻ, dù sao thì phụ nữ trong độ tuổi từ 20 đến 40 là độ tuổi dễ moi tiền nhất.
Họ sẵn sàng tiêu tiền vào khuôn mặt của họ, mà các sản phẩm của PL lại thuộc hạng trung – cao cấp, chỉ cần phụ nữ có chút tài chính là sẽ có đủ khả năng chi trả.
Nhưng bây giờ ở bên ngoài, đồ trang điểm, chăm sóc da cho phụ nữ trẻ đã quá nhiều rồi, thị trường đã bị bão hoà từ lâu.
Mà những người thực sự cần sản phẩm tốt là nhóm người trưởng thành hơn, nhưng độ tuổi của nhóm này đều đã cao, yêu cầu cũng vì vậy mà khắt khe hơn, cho nên rất nhiều công ty đều bỏ cuộc.”
Đôi mắt xanh lam của John lập loè tia sáng: “Nhóm người đó và những người trẻ tuổi là hai thái cực khác nhau.
Những phụ nữ trung niên không quan tâm tới diện mạo của mình, còn các vị quý phu nhân thì chọn lựa các thương hiệu cao cấp quốc tế phù hợp với vẻ đẹp thẩm mỹ… Thị trường này chắc chắn sẽ có rủi ro.
Vậy mà Tống Hân Nghiên lại có gan, dám đương đầu với cơn sóng dữ này.
Thành thật mà nói thì tôi chưa từng nghĩ sản phẩm mới này sẽ được những khách hàng nữ 40 tuổi trở lên ưa chuộng đến vậy, đến mức bán ra với số lượng lớn.
Tính cách can đảm dám khai thác nơi hiệu quả nhất để lấy tiền này quả thực khiến người khác phải bội phục.
Tôi còn phải cảm ơn anh mới phải.”
“Cút!”
Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn cau có: “Tôi không muốn nghe mấy thứ linh tinh anh nói nữa, nhân phẩm và năng lực chuyên môn của một người vốn không liên quan đến nhau.
Nhân phẩm là nhân phẩm mà năng lực là năng lực!”
John lại lắc đầu: “Theo tôi thấy thì đã không có nhân phẩm thì năng lực có giỏi giang đến đâu cũng không thể chế tạo ra sản phẩm có hồn được.”
Vẻ mặt anh ta nghiêm túc: “Anh đó, chỗ nào cũng chỉ toàn ưu điểm nhưng khuyết điểm lớn nhất của anh cũng rất dễ thấy, chính là bất kể chuyện gì cũng chỉ tin vào phán đoán của bản thân, không tin lời người khác nói với mình.
Nhưng người khác bây giờ chính là anh em của anh đó.
Tưởng à, anh bảo tôi lừa anh thì cũng được thôi, tạm bỏ qua chuyện đó đã.
Nhưng còn mấy người anh em lớn lên cùng anh thì sao? Bọn họ thiếu tiền hay thiếu quyền nào? Bọn họ nói dối anh để làm gì? Việc đó đâu cần thiết? Bọn tôi làm như vậy thì bọn tôi cũng có được hưởng lợi gì đâu?”
Tưởng Tử Hàn cười mỉa: “Anh nói chuyện đúng là hoang đường, anh nghĩ tôi sẽ tin chắc?”
John kì quái hỏi lại: “Sao anh lại không tin? Chẳng lẽ tôi nói không đúng à.
Là do bọn tôi không có đủ tiền hay là mấy cậu ấm của đám nhà đại tài phiệt của thủ đô này không đủ quyền thế?”
“Vì sao các anh cứ nói mãi điểm tốt của cô ta thế hả?”
“Cô ta?” John có chút ngơ ngác: “Who?”
“Tống Hân Nghiên!” Người nào đó nghiến răng nghiến lợi nói!
John: “…”
Logic này, lý lẽ này, vậy mà anh ta lại không biết phản bác như thế nào.
Anh ta thở dài xòe tay nhún vai: “Thôi được, nếu anh cứ một hai cho là vậy thì cứ cho là vậy đi.”
Tưởng Tử Hàn không hề vì suy đoán của mình được chứng thực mà cảm thấy vui sướng, ngược lại trong lòng anh lại càng thêm buồn bực.
Khốn thật… Anh toàn giao du với đám anh em kiểu gì thế này không biết!
Anh tức giận đứng dậy định rời đi.
“Ơ này này này.”
John vội vàng dỗ dành: “Anh làm gì đấy?”
“Không muốn tiếp tục bị anh tẩy não nữa.”
John cạn lời: “Nếu anh không muốn nghe thì tôi không nói nữa là được.
Nhưng người anh em thân yêu à, tôi có một câu cảnh báo từ tận đáy lòng thế này, anh nhất định phải nghe.
Đó là khi gặp Tống Hân Nghiên thì anh cố bình tĩnh lại chút đi, dùng trái tim mình cảm nhận con người của cô ấy, đừng để bị đôi mắt của mình đánh lừa.”
“Ha!” Tưởng Tử Hàn cười mỉa thành tiếng, quay người đi ra khỏi cửa.
“Anh thật sự không ngồi nữa à?”
Tưởng Tử Hàn không thèm để ý.
John nâng cổ tay lên xem giờ rồi nhún vai: “Thôi cũng được, tôi cũng phải đi mở họp ngay rồi.
Dù anh muốn ở lại cũng chỉ có thể ngồi một mình cô độc ở đây một lát thôi.”
Tưởng Tử Hàn tức giận.
Anh đứng lại, quay đầu rồi nheo đôi mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào John: “Có phải gần đây tôi bao dung với các anh quá rồi hay không?”
John xòe hai tay ra: “Đâu có đâu.”
Anh ta đi đến chỗ bàn làm việc của mình rồi cầm điện thoại lên đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Tưởng Tử Hàn, anh ta đột nhiên dừng bước.
John nghiêng đầu nói: “Đúng rồi, tôi nhớ ra một chuyện.
Lúc anh trở về thì tìm lại thoả thuận mà chúng ta đã kí đi, giấy trắng mực đen, quy định rõ ràng đã viết đầy đủ cả.
Nếu Tống Hân Nghiên có thể mang đến hiệu quả và lợi ích cho PL thì anh cũng sẽ có hoa hồng.”
Anh ta thân thiện vỗ vai người bạn thân của mình rồi mới từ từ rời đi.
Tưởng Tử Hàn mím chặt đôi môi mỏng, chỉ vào bóng lưng John rời đi hồi lâu rồi mới nghiến răng nghiến lợi ném ra một câu: “Hay lắm, cả đám đều bị người phụ nữ hư hỏng Tống Hân Nghiên kia mê hoặc hết cả rồi!”
Nói rồi, anh đá văng cửa phòng ra rồi phẫn nộ rời đi.
Ra khỏi phòng làm việc, John đang đi về hướng khác thì nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại thì nhìn thấy Tưởng Tử Hàn đang rời đi.
Anh ta cầm điện thoại lên rồi bấm số gọi đi: “Cậu Tô à, vấn đề mà các anh nói tôi cũng nhận ra rồi.
Nhưng theo tôi quan sát thì không phải tính cách vốn có của Tưởng trở nên tàn bạo hung dữ, mà là chỉ khi anh ta gặp phải chuyện của Tống Hân Nghiên thì mới trở nên mất lý trí như vậy!”
“Đời này của Tưởng có lẽ không nhảy khỏi cái hố mang tên Tống Hân Nghiên này rồi.” Khoé miệng John cong lên để lộ ý cười xấu xa, trông hơi hả hê khi người khác gặp hoạ, nói: “Nhưng dù sao tôi cũng rất thích nhìn thấy dáng vẻ bó tay, không biết giải quyết thế nào với Tống Hân Nghiên của anh ta.
Chậc, tên này bình thường lạnh nhạt mạnh mẽ, cũng chỉ có mình Tống Hân Nghiên có thể khiến anh ta ăn trái đắng thôi.”.