Tống Hân Nghiên tỉnh táo lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào khuôn mặt Mộ Kiều Dung.
Năm tháng thật sự rất ưu ái người phụ nữ này, gần năm mươi tuổi nhưng dáng điệu thướt tha lại giống như chỉ mới ngoài ba mươi.
Chỉ là… tâm địa lại quá ác độc!
Ánh mắt cô dần trở nên lạnh lùng, lửa giận và thù hận trong lòng ngùn ngụt như muốn trào ra.
Mộ Kiều Dung bị Tống Hân Nghiên nhìn chằm chằm đến mức co rúm lại: “Cô…”
“Tốt nhất là bà im miệng ngay đi!”
Tống Hân Nghiên lạnh lùng nói: “Một tội phạm giết người thì có tư cách gì cầu xin tôi? Có tư cách gì để bảo tôi buông tha!”
Sắc mặt Mộ Kiều Dung lập tức thoắt xanh thoắt trắng, mặt mũi tức giận quay sang nhìn con trai: “Tử Hàn, con nhìn xem, đây chính là người phụ nữ mà con bảo vệ đấy!”
Đôi mắt trong veo của Tống Hân Nghiên cũng lạnh lùng nhìn về phía Tưởng Tử Hàn.
Ánh mắt Tưởng Tử Hàn trở nên phức tạp, giống như mới hồi phục tinh thần từ trong cơn khiếp sợ.
Vẻ mờ mịt trong mắt rút đi, lại trở nên lạnh lẽo và tức giận lần nữa.
“Ha!” Tống Hân Nghiên cười khẩy: “Tốt nhất là anh cũng nên ngậm miệng lại đi!”
Tưởng Tử Hàn: “…”
Khốn nạn! Người phụ nữ này quá kiêu ngạo!
Tưởng Tử Hàn vô cùng phẫn nộ.
Không chờ anh lên cơn, Tống Hân Nghiên đã hờ hững xoay người, dứt khoát cách xa mấy bước.
Cô đứng ở bên kia cửa phòng cấp cứu, vạch rõ ranh giới với mấy người Tưởng Tử Hàn.
Tưởng Tử Hàn lại càng tức giận.
Tưởng Minh Triết thấy trên người chú nhỏ của mình tản ra hơi thở người lạ chớ đến gần, sau đó lại nhìn Sở Thu Khánh và Mộ Kiều Dung hoàn toàn xa lạ.
Theo bản năng, cậu bé đuổi theo bước chân của Tống Hân Nghiên.
Một lớn một nhỏ, tay nắm tay, trong mắt đều là vẻ lo lắng.
Vẻ mặt của Tưởng Tử Hàn lạnh lùng mà phức tạp.
Bỗng chốc, tất cả lửa giận trong lòng đều không phát ra được.
Sở Thu Khánh và Mộ Kiều Dung bị hai người hoàn toàn phớt lờ thì mặt đầy giận dữ, đáy mắt đè nén hận thù.
Đúng lúc này, Cố Vũ Tùng vội vàng chạy đến.
Bầu không khí ở đây có áp suất thấp như sắp đóng băng, trông có vẻ không được tốt lắm.
Anh ta thông minh không hỏi nhiều, vội vàng kéo Tưởng Tử Hàn chạy: “Anh Hàn, sao anh còn ở đây.
Nhanh lên, thay quần áo rồi đi vào.”
Hai người vừa định đi, cửa phòng cấp cứu đã mở ra từ bên trong.
Có y tá bước ra.
Tống Hân Nghiên vội vã tiến lên: “Y tá, con bé sao rồi?”
Y tá nhìn mọi người xung quanh: “Cô bé nôn rất nhiều máu, kết quả kiểm tra cho thấy dạ dày và thực quản vẫn còn đang tiếp tục rỉ máu bên trong.
Bây giờ nhất định phải truyền máu cho con bé.
Nhưng mà…”
Trái tim mọi người bị hai chữ nhưng mà siết chặt.
Cố Vũ Tùng và Tưởng Tử Hàn đã dừng bước cũng vội vàng chạy trở về: “Nhưng mà cái gì?”
Y tá đành nói: “Cô bé mang máu gấu trúc, nhóm máu A Rh-.
Trong ngân hàng máu của bệnh viện chúng tôi đã không còn máu hiếm nữa, trung tâm máu hiện cũng đang thiếu…”
Cô ấy nhìn về phía mọi người: “Thành viên nào trong gia đình có nhóm máu A Rh-?”
Xung quanh yên lặng như tờ.
Sắc mặt Tưởng Tử Hàn tái nhợt.
Trái tim Cố Vũ Tùng cũng đập thình thịch, vô thức nhìn về phía Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên lập tức vội vàng bước lên, vén tay áo: “Tôi! Tôi thuộc máu hiếm! Cơ thể tôi cũng khỏe mạnh không có bệnh tật gì, tôi có thể truyền máu cho con bé.”
Y tá lập tức xúc động, nắm tay Tống Hân Nghiên: “Mau lên, đi xét nghiệm máu với tôi.”
Tưởng Minh Triết hiểu chuyện buông tay ra.
Tống Hân Nghiên đi theo y tá, đầu không hề ngoảnh lại.
Trong đầu Cố Vũ Tùng như có thứ gì đó chợt lóe lên.
Nhưng tới lúc anh ta cố gắng suy nghĩ thì lại không thể nghĩ ra bất cứ điều gì.
Chỉ là không biết tại sao, vào lúc này, trái tim anh ta bỗng dưng đập nhanh một cách vô cớ.
“Anh… Anh Hàn, chúng ta cũng đi mau lên.”
Cố Vũ Tùng không hiểu mình kích động vì điều gì, anh ta sờ tay lên ngực, sau đó kéo Tưởng Tử Hàn mặt mày phức tạp đi thay quần áo.
Sở Thu Khánh và Mộ Kiều Dung bị bỏ lại nhìn bóng lưng mọi người rời đi, ánh mắt của cả hai đều tối sầm lại.
…
Máu của Tống Hân Nghiên và Tưởng Minh Trúc hoàn toàn tương thích!
400cc máu chảy vào túi máu với tốc độ nhanh nhất, còn chưa kịp rút đầy thì điện thoại trong phòng lấy máu đã vang lên.
“Nghĩ cách điều động máu đi, một người hiến máu thôi chưa đủ!”
Chất lượng âm thanh của điện thoại trong bệnh viện rất tốt, Tống Hân Nghiên nằm ở một bên cũng nghe được rõ ràng.
“Sức khỏe của tôi không có vấn đề gì hết, có thể tiếp tục rút máu của tôi.”
“Cô gầy quá, nếu rút nữa thì cơ thể của cô sẽ không chịu đựng nổi.
Hơn nữa…”
Rút quá nhiều sẽ xảy ra chuyện.
“Tôi tự nguyện!”
Tống Hân Nghiên lập tức ngắt lời y tá.
Sau khi rút xong 400cc máu, thật ra cô đã hơi choáng rồi.
Nếu là bình thường thì cũng không có vấn đề gì, chỉ là dạo gần đây bởi vì chuyện sản phẩm mới mà cô thức đêm quá nhiều…
Nhưng cô vẫn cố chịu đựng, không biểu hiện gì ra ngoài, ung dung cười nói: “Sức khỏe của tôi rất tốt, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Lần trước hiến máu ở trung tâm tôi còn rút hẳn 600cc mà cũng không sao.
Nếu cô sợ xảy ra chuyện, tôi có thể ký giấy đảm bảo cho dù có xảy ra chuyện cũng không tìm cô, tìm bệnh viện của các người gây phiền phức.”
Y tá cắn răng, tiếp tục rút máu.
Sắc mặt Tống Hân Nghiên trở nên trắng bệch với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, cảm giác choáng váng trong đầu càng lúc càng tăng.
Cho dù cô có dùng ý chí để chống đỡ, nhưng mí mắt nặng trĩu cũng bắt đầu mất khống chế mà cụp xuống…
Trong phòng cấp cứu.
Tưởng Tử Hàn và Cố Vũ Tùng đều tham gia cấp cứu.
Lúc 400cc máu được đưa vào, y tá còn nhân tiện nói một câu: “Cô gái hiến máu kia nghe nói không đủ máu, miễn cưỡng tiếp tục hiến…”
Cố Vũ Tùng nghe xong liền biết có chuyện xấu.
Tống Hân Nghiên đã trải qua hai lần sinh nở trong vòng một năm, cơ thể vốn đã yếu, 400cc đã là giới hạn đối với cô rồi.
Anh ta vội dặn dò người khác: “Mau ngăn lại!”
Sau đó quay sang Tưởng Tử Hàn, nói: “Em đã sai người tìm nhóm máu thích hợp khắp thành phố rồi, nhưng máu hiếm quá ít… Tống Hân Nghiên nhất định phải dừng lại, cô ấy không chịu nổi đâu!”
Ánh mắt lạnh băng của Tưởng Tử Hàn dừng trên người con gái đang đeo máy thở, lạnh lùng nói: “Không phải cô ta luôn miệng nói thích Minh Trúc à? Bây giờ Minh Trúc cần cô ta, cô ta lại tự nguyện hiện máu, không rút máu cô ta thì rút của ai?”
“Anh Hàn!”
Giọng nói phản bác của Cố Vũ Tùng khá gay gắt.
Mặc dù vẫn luôn biết người anh em này của anh ta lạnh lùng và tuyệt tình, nhưng một năm qua đã quen thấy Tưởng Tử Hàn giàu tâm huyết, nay đột nhiên lại đối diện với một mặt vô cảm của anh, thật sự hơi khó chấp nhận được.
Rốt cuộc anh Hàn chán ghét Tống Hân Nghiên đến mức nào?
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Minh Trúc đổ bệnh vì cô ta, có rút khô máu của cô ta cũng chẳng có gì là không được!”
Suýt chút nữa Cố Vũ Tùng đã bị lời nói này của Tưởng Tử Hàn chọc tức muốn té ngửa.
Anh ta giận quá hóa cười: “Được, dù sao một người là con gái của anh, một người là vợ cũ của anh… Anh nói sao thì cứ làm vậy.”
Thích đào hố chôn mình thì cứ ra sức mà đào!
Bây giờ đào càng sâu thì sau này chết càng thảm.
Làm anh em, anh ta đã giúp đỡ rồi, nhưng nếu tự bản thân anh không chịu thì anh ta cũng không còn cách nào.
Cố Vũ Tùng vừa lo lắng vừa cảm thấy vô cùng cảm thông cho người anh em của mình.
Kết quả kiểm tra của Tưởng Minh Trúc nhanh chóng được đưa ra.
Kết quả xét nghiệm được chuyển vào phòng cấp cứu.
Tưởng Tử Hàn nhận lấy rồi đọc nhanh như gió.
Cố Vũ Tùng cũng tới gần, trái tim chợt lạnh: “Không phải vấn đề do ăn uống… mà là do máu?”
Anh ta hít sâu một hơi: “Cơ thể của Minh Trúc vốn có tính kháng thuốc, nhóm máu đặc biệt lại là vấn đề bẩm sinh.
Với tình huống hiện tại, chỉ cần cơ thể có chút bệnh tật hoặc là viêm nhiễm đều sẽ gây xuất huyết…”
Điều này có nghĩa bọn họ cần phải chuẩn bị đủ lượng huyết tương bất cứ lúc nào.
Nhưng nhóm máu A Rh- nào dễ tìm như vậy, cũng đâu thể nào chuẩn bị đủ số lượng!
Giống như lần này, từ lâu bệnh viện đã tiến hành điều động huyết tương nhóm máu A Rh-, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Nhưng mấy tháng nay vẫn không có tiến triển gì.
Hai người đều im lặng.
Cố Vũ Tùng nhỏ giọng nói: “Nếu lần này không phải do ăn uống gây ra, vậy Minh Trúc mắc bệnh cũng không liên quan gì đến Tống Hân Nghiên cả.
Anh Hàn, anh…”.