Khí thế không kiêu ngạo cũng không tự ti của Tống Hân Nghiên khiến những người ở đây choáng váng.
Cũng chặn cho mặt Sở Thu Khánh đổi sắc xanh đỏ tím vàng, vô cùng khó coi.
Cô ta căm hận trừng Tống Hân Nghiên một cái, sắc mặt biến chuyển, vẻ căm hận trong mắt biến mất, thay vào đó là tủi thân và đáng thương.
“Tử Hàn, em...”
Cơ thể Tưởng Tử Hàn lạnh lẽo, ánh mắt không chút độ ấm như muốn giết người vậy.
Thấy tình thế không ổn, Cố Vũ Tùng vội vàng đi lên xen vào giữa mấy người: “Ui trời ơi, mọi người sao thế, đã nói đây là bệnh viện cần yên tĩnh rồi.
Cô Sở, cô là người nhà, không chỉ không quan tâm tới cảm nhận của đứa trẻ mà cứ ở đây nói dông nói dài, có phải là không tốt lắm không?”
“Tôi...”
Vẻ mặt Sở Thu Khánh càng thêm tủi thân.
Cố Vũ Tùng lại không cho cô ta cơ hội tiếp tục phát huy.
Anh ta lập tức kéo Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc sang một bên, đè thấp giọng chỉ đủ ba người có thể nghe thấy, khúm núm cầu xin: “Hai bà cô của tôi ơi, cầu xin hai người đó, đừng quậy nữa.
Bệnh tình của Minh Trúc lại thay đổi rồi, tình hình hiện tại không ổn lắm.
Nếu nghĩ cho con bé thì hai người về trước đi.
Tôi đảm bảo, nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho con bé, báo cáo tiến triển bệnh tình của con bé với hai người bất cứ lúc nào...”
Tống Hân Nghiên biết rằng mình không được tất cả người nhà họ Tưởng chào đón, ban đầu cô cũng chỉ định nhìn cô nhóc một cái rồi đi.
Nhưng mọi chuyện từ đầu tới cuối lại không cho cơ chút cơ hội được làm vậy.
Từ lúc bắt đầu, vở kịch đã để hai người Mộ Kiều Dung và Sở Thu Khánh diễn xong hết rồi.
Lúc này lại nghe thấy bệnh tình của Minh Trúc không ổn lắm, tất cả bực bội như quả bóng bị xịt hơi.
Cô mím môi không nói gì.
Trái tim lo lắng của Khương Thu Mộc lại treo lên: “Rốt cuộc là làm sao vậy?”
Cố Vũ Tùng thở dài: “Tính kháng thuốc.
Chỉ cần thuốc có tác dụng thì bệnh của Minh Trúc sẽ có cách.
Nhưng tính kháng thuốc của con bé bây giờ quá khó nhằn, dùng thuốc gì cũng cho tác dụng rất yếu...”
Anh ta giải thích sơ qua.
Trái tim Tống Hân Nghiên xoắn chặt lại: “Nhất định phải là máu cuống rốn sao? Tôi có cùng nhóm máu với con bé, trong máu của tôi có kháng thể có tác dụng với con bé không? Có thể lấy...”
Cố Vũ Tùng lắc đầu: “Chỉ truyền vào thôi thì không có tác dụng, chị không thể làm túi máu của con bé cả đời được, cho dù có thể, thì cơ thể chị cũng không chịu nổi.
Bắt buộc phải tự cơ thể con bé sinh ra kháng thể và khả năng miễn dịch mới được.”
Tâm trạng của Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc đều rất nặng nề.
Cố Vũ Tùng quay sang Khương Thu Mộc, nhỏ giọng nói: “Tối qua chị dâu rút quá nhiều máu, nếu không nghỉ ngơi đầy đủ, không bổ sung dinh dưỡng kịp thời thì cơ thể sẽ bị ảnh hưởng.
Hai người đừng bướng bỉnh nữa, mau về đi, nếu không lần sau lúc Minh Trúc cần cấp cứu, có muốn giúp cũng không giúp được đâu.”
Khương Thu Mộc lo lắng cho cơ thể của Tống Hân Nghiên, cũng biết Tống Hân Nghiên thích Tưởng Minh Trúc đến mức nào, không do dự nữa mà lập tức gật đầu đồng ý.
Biết được có thể sau này còn cần mình giúp đỡ, Tống Hân Nghiên cũng không kiên quyết khăng khăng nữa.
Hai người không nhìn những người khác lấy một cái, lập tức quay người rời đi.
Cố Vũ Tùng thở phào một hơi, quay trở về bên cạnh Tưởng Tử Hàn: “Xong rồi, yên tĩnh rồi đấy.”
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng liếc nhìn anh ta, mỉa mai nói: “Đường đường là thái tử Cố Thị mà bị hai người phụ nữ tẩy não đếm tiền giúp người ta, còn là dáng vẻ ton hót nịnh nọt mà cũng thấy vinh dự nữa, cũng không ngại mất mặt à.”
Cố Vũ Tùng: “...”
Cha nhà nó chứ, anh ta đào tim móc phổi như vậy là vì ai hả!
Cơn tức giận trong lòng cậu Cố trào dâng, tức đến mức bật cười.
Anh ta lấy điện thoại ra, mở quay video ra rồi chĩa về phía Tưởng Tử Hàn, cười híp mắt nói: “Ban nãy anh Hàn nói gì cơ? Em không nghe rõ, nói lại lần nữa đi?”
Tưởng Tử Hàn chẳng thèm quan tâm tới trò cỏn con của anh ta, cười khẩy: “Ra đường đừng nói cậu họ Cố, mất mặt ba mẹ cậu ra.
Tự nhận mình đào hoa mà theo đuổi một người phụ nữ thôi còn bị ghét bỏ.
Nếu tôi là cậu thì đã cầm sợi mì lên trực tiếp treo cổ rồi!”
Cố Vũ Tùng: “!!!”
Được.
Vô cùng hoàn mỹ!
Cố Vũ Tùng ấn lưu, cũng không còn cơn tức giận trước đó nữa.
“Anh Hàn, nhớ lấy lời anh nói hôm nay đấy, sau này đừng có để mặt đau nhé.”
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, sầm mặt mở cửa phòng bệnh ra đi vào.
...
Ở cổng bệnh viện.
Tống Hân Nghiên bị gió lạnh thổi một trận đã hoàn toàn bình tĩnh lại, nhưng cũng bắt đầu mờ mịt.
Cô đờ đẫn bước từng bước ra bên ngoài, càng rời xa bệnh viện, trái tim cô càng thêm đau đớn nghẹn ứ.
Vành mắt Tống Hân Nghiên đỏ lên, cuối cùng dừng chân lại.
Khương Thu Mộc thấy cô bạn thân của mình như vậy cũng buồn bã theo.
Cô ấy ôm lấy cô an ủi, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về cánh tay cô: “Đừng buồn nữa, Tưởng Tử Hàn và Cố Vũ Tùng đều là bác sĩ tốt nhất, lại nắm giữ 80% nguồn lực y học và dược phẩm nước Z, họn họ chắc chắn sẽ mời các chuyên gia giáo sư giỏi nhất thế giới tới chữa bệnh cho Minh Trúc mà...”
Tống Hân Nghiên hít mũi, cưỡng ép dời sự chú ý của bản thân, cố gắng không cảm nhận cơn đau đớn và khó chịu kia.
“Không liên quan đến chuyện đó.” Cô ôm lồng ngực, khàn giọng nói: “Không biết vì sao, tớ chỉ cảm thấy rất lo lắng.
Trước đây nhìn thấy Minh Trúc không vui, hoặc là biết rõ con bé chỉ là cảm lạnh lên cơn sốt thôi, nhưng tớ lại tự dưng thấy đau lòng, là kiểu trong lòng quặn thắt luôn ấy.”
Trong đôi mắt đỏ hoe của Tống Hân Nghiên đầy vẻ mờ mịt: “Tớ không diễn tả được cảm giác đó, giống như là...!giống như là giữa tớ và con bé, luôn có thứ gì đó quấn lấy, nhưng tớ lại không nói rõ được đó là gì...”
Khương Thu Mộc thở dài, đau lòng vỗ về cô bạn thân: “Không sao đâu, cậu chỉ bị tức giận quá thôi.
Chuyện này đều tại Tưởng Tử Hàn hết, bị thương thì cứ bị thương, lại còn mất trí nhớ cái gì nữa.
Nhìn cái dáng vẻ hèn nhát bây giờ của anh ta xem, cậu đang bị anh ta làm cho tức giận đấy!”
Tống Hân Nghiên: “...”
Thực sự bị làm cho tức giận sao?
Tống Hân Nghiên không biết.
Khương Thu Mộc càng nói càng tức: “Đúng là cái đồ khốn nạn cặn bã! Vừa trêu ghẹo cậu, trêu ghẹo xong thì quay đầu quên luôn! Cậu đó, cũng cứng rắn chút đi, đừng có rúc mãi trong cái hố của anh ta nữa, chúng ta tìm người tốt hơn, đá cái đồ khốn kiếp như anh ta đi, để sau này anh ta hối hận chết luôn!”
Đang mắng thì một chiếc xe vội vã dừng lại trước mặt hai người.
Tống Dương Minh vội vàng bước xuống khỏi xe, buông lời dạy dỗ ngay: “Biết là em thích đứa bé Minh Trúc kia, anh cũng rất thích con bé.
Nhưng dù có thích đi nữa thì cũng không thể lấy sức khỏe mình ra đùa được.
Vì cứu con bé mà em có thể rút máu mình đến ngất xỉu, em có biết anh nghe được tin thì nôn nóng thế nào không hả!”
Anh ấy quay về Hải Thành làm việc, việc mới giải quyết được một nửa đã nghe nói Tống Hân Nghiên xảy ra chuyện.
Vậy là lập tức bỏ lại mọi việc trong tay đặt vé quay về gấp.
Tống Hân Nghiên bị dạy dỗ mặt mày xám xịt, đáng thương kéo tay áo Tống Dương Minh: “Anh à, em lạnh.”
Tống Dương Minh: “...”
Anh ấy thở dài: “Em đó! Thôi, về nhà trước rồi nói.”
Tống Dương Minh không dạy dỗ nổi nữa, mặt đầy vẻ bất lực cùng nôn nóng, vội vàng mở cửa sau xe ra nhét người vào.
Tống Hân Nghiên vừa về tới nhà liền ngủ ngay.
Khương Thu Mộc sắp xếp xong đúng lúc đi ra từ phòng ngủ thì nhìn thấy Tống Dương Minh khoanh tay dựa vào cửa.
“Ngủ rồi à?”
Tống Dương Minh ngước mắt lên, nhìn vào trong phòng ngủ.
Khương Thu Mộc làm động tác suỵt.
Hai người trở lại phòng khách.
Khương Thu Mộc nhỏ giọng nói: “Lần nào cũng thế, chỉ cần gặp phải chuyện ba con nhà họ Tưởng là Hân Nghiên cứ như mất hết lý trí vậy.
Hai người này, sinh ra đã là khắc tinh của cô ấy rồi!”
Tống Dương Minh im lặng, đi vào phòng bếp rót một cốc nước cho Khương Thu Mộc: “Vất vả cho em phải chăm sóc cho con bé rồi.”
Nam thần rót nước cho cô ấy.
Khương Thu Mộc lập tức vui mừng hớn hở, kích động đến mức thành kính đón lấy bằng hai tay.
Như thể đó không phải một cốc nước mà là một cốc vàng vậy.
Không, là đong đầy tình yêu!
Ngón tay vô tình chạm vào Tống Dương Minh..