Duyên Trời Định Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu


Tống Hân Nghiên nắm lấy tay cô ấy, khóe miệng rướn lên nụ cười mỏi mệt: “Lấy lời khai bình thường ở xã hội pháp trị thôi mà, sao cậu hỏi lại như thành ra xã hội đen thế?”
Khương Thu Mộc thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Dù gì không sao là được.”
Tống Hân Nghiên nhìn về phía Tống Dương Minh: “Anh, để anh phải theo em chịu đựng suốt đêm làm anh vất vả quá rồi, lát nữa để Thu Mộc đưa anh về nghỉ ngơi.

Em muốn cùng vài vị lãnh đạo về công ty trước tiến hành kiểm tra nội bộ, sau đó bàn bạc chuyện giải quyết sự cố và những công việc tiếp theo.”
Tống Dương Minh gật đầu: “Không cần lo lắng cho bọn anh, em cứ làm việc của mình đi.”
Giữa ba người họ, hoàn toàn không có chỗ thừa cho người khác chen vào.
Cố Vũ Tùng nhìn Khương Thu Mộc, rồi lại nhìn Tống Dương Minh hừng hực khí thế anh hùng đứng bên cạnh, trong lòng không khỏi nghẹn lại, trên mặt cũng xanh mét.
Ở một bên khác.
Trợ lý Owen của John là một người Mỹ cao to tóc vàng da trắng, đang chờ sẵn ở bên ngoài.
Anh ta đã chờ ở bên ngoài rất lâu.
John vừa bước ra, anh ta đã lập tức bước lên, nghiêm túc cẩn thận báo cáo: “Mới vừa nhận được tin từ tổng công ty, ngày mai người bên tổng công ty cử tới sẽ đến, bảo anh hãy báo cáo tình hình cho tốt, còn đặc biệt dặn dò bắt buộc phải biết được chân tướng sự thật cùng với nguyên nhân gây ra vụ tai nạn, nếu không...”
Nét mặt John càng thêm u ám sau một đêm lạnh lẽo: “Nếu không thì sao?”
Owen nuốt nước miếng, kinh hãi nói: “Nếu không thì bảo anh chuẩn bị bảng tự nhận trách nhiệm rồi từ chức.”
“Mẹ nó, còn bắt tôi tự nhận trách nhiệm rồi từ chức!”
John không nhịn được mà chửi tục, trong đôi mắt xanh lam hiện lên vẻ tức giận: “Không tin tưởng tôi như vậy thì thu hồi chức vụ luôn đi, còn điều tra làm chó gì nữa!”
Anh ta vừa mắng vừa tháo cà vạt xuống.
Các lãnh đạo cấp cao của công ty đứng phía sau không dám thở mạnh.
“Bây giờ không phải là lúc để nổi giận hay trách móc.”
Cố Vũ Tùng tiến lên an ủi, lại hạ giọng nói: “Phải tự mình điều tra sự thật trước khi có kết quả điều tra của phía cảnh sát.”
Đối diện với ánh mắt nặng nề của anh ta, John khẽ chửi thề một tiếng rồi dặn dò: “Về công ty.”
Tài xế lái xe đến đây.
Khi đoàn người đang chuẩn bị lên xe, không biết phóng viên từ đâu xuất hiện, lao đến như ong vỡ tổ.
Đủ các loại camera ống dài ống ngắn tạo thành một vòng, vây mấy người của công ty PL ở chính giữa.
“Anh John, nghe nói sự cố cháy nổ ở công ty là do tăng ca mệt mỏi gây ra?”
“Có công nhân tiết lộ rằng người ra lệnh tăng ca là CTO Tống Hân Nghiên ở bộ phận nghiên cứu?”
“Nghe nói thứ bị nổ là dung dịch gốc sản phẩm mới của công ty, là thành phần quan trọng trong sản xuất sản phẩm mới.

Bây giờ dung dịch gốc đã bị nổ, không biết công ty các anh định ứng phó thế nào?”
“...”
Vô số câu hỏi được đặt ra cho John và mọi người.
Hơn nữa, có một số người còn nhắm thẳng vào Tống Hân Nghiên.
“Cô Tống, sự cố vụ nổ lần này có phải là âm mưu cố ý chống lại cô không? Là ân oán cá nhân hay là cạnh tranh thương nghiệp?”
“Có người muốn ngăn cản, phá hỏng sản phẩm bán chạy mà các cô muốn tung ra thị trường sao?”
“Cô Tống, trên mạng có lời đồn đại nói cô là sao chổi, trước kia Tống Thị ở Hải Thành luôn xảy ra sự cố, cuối cùng suýt nữa bị đóng cửa.

Sau này cô kết hôn với cậu ba Dạ chưa bao lâu, nhà họ Dạ lại bị dính kiện tụng khiến ba người phụ nữ trong nhà suýt bị ngồi tù, ai có liên quan đến cô đều bị xui xẻo hết, cô có gì muốn nói về lời đồn đại này không?”
Nét mặt Tống Hân Nghiên nặng nề, mím chặt đôi môi mỏng, còn chưa mở miệng thì Khương Thu Mộc đã giành lên tiếng trước.
Vốn dĩ cô cả Khương đã sắp sửa đi rồi, lúc này lại quay lại, giậm chân mắng các phóng viên: “Mấy người nói bậy nói bạ gì đó? Mình làm chuyện xấu còn muốn giận chó đánh mèo lên người khác à, bà nhà nó chứ, ai dạy các người cái lý đó thế? Từng người ở đây đều là sinh viên giỏi tốt nghiệp khoa khoa học xã hội, học mấy cái phong kiến mê tín thì nhanh lắm, đã giỏi như vậy rồi thì các người còn làm nhà báo làm gì? Chi bằng đi làm mấy nhà phong thủy chuyên làm mấy việc lừa gạt đi, mở miệng nói bậy vài câu là cuỗm tiền đầy tay...”
Giọng nói đầy nội lực của cô ấy lộ ra vẻ sắc bén, giọng nữ có tính xuyên thấu cực mạnh, chửi đến nỗi mấy người có mặt ở đây đều im lặng.
Thừa dịp đám phóng viên chưa kịp bình tĩnh lại, John nháy mắt ra hiệu với trợ lý.
Lãnh đạo cấp cao và trợ lý vội vàng tách đám phóng viên ra.
John và Tống Hân Nghiên lập tức nhân cơ hội leo lên xe, khóa cửa xe lại.
Những lãnh đạo cấp cao còn lại của công ty PL cũng lần lượt leo lên mấy chiếc xe khác.
Chỉ còn lại mình Khương Thu Mộc đứng đó không chịu tỏ ra yếu thế, đang ra sức chiến đấu, giận dữ mắng mỏ ở hiện trường.
Tống Hân Nghiên nằm nép người vào cửa sổ xe có dán tấm kính chống nhìn trộm, lo lắng nhìn ra ngoài.
John cũng nghiêng đầu đánh mắt nhìn qua, lạnh nhạt an ủi: “Đừng lo lắng, mục tiêu của những người đó là PL, bạn của cô sẽ không sao đâu.”
Nói xong, anh ta nở nụ cười tán thưởng, khen ngợi: “Bạn thân của cô rất trọng tình nghĩa đấy, chẳng những có gan mà còn có hiểu biết, tính cách cũng mạnh mẽ, không chịu thiệt thòi.”
Tống Hân Nghiên suy nghĩ một lát rồi cười khổ theo.
Cô dời mắt đi, ngồi thẳng người: “Tâm trạng anh tốt thật đấy, công ty xảy ra chuyện lớn như vậy mà không hề hoảng loạn, còn có tâm trạng phân tích tính cách của người khác nữa.”
Nụ cười trên mặt John lập tức vụt tắt, nói với nét mặt nghiêm nghị: “Trước đây PL xảy ra rất nhiều chuyện, sự cố cũng có, cũng có người vô tội hy sinh, chỉ cần cô làm theo đúng quy trình thì không có gì phải sợ cả.

Thương trường như chiến trường, có đủ mọi tình huống bất ngờ đã đành, còn toàn những âm mưu không có giới hạn.

Tuy nhiên chuyện lần này hơi phiền phức, tôi ở PL mấy chục năm, từng giải quyết rất nhiều trường hợp đột ngột xảy ra, không có một trăm thì cũng có chín mươi, nhưng lần này số người chết là nhiều nhất.

Vì thế việc lần này nhất định phải điều tra kĩ lưỡng!”
Hơn nữa đúng như Cố Vũ Tùng nói, nhất định phải điều tra ra trước cảnh sát!
Tốt nhất là có thể giải quyết vấn đề trước khi người của tổng công ty đến đây.
Tuy nhiên, việc này dường như là không thể nào.
John không nói gì nữa, Tống Hân Nghiên cũng không hỏi thêm.
Bên trong xe yên tĩnh.
Tống Hân Nghiên mệt mỏi dựa vào lưng ghế, những lời ký giả nói vừa rồi như ma âm lởn vởn trong tâm trí của cô.
Thậm chí những chuyện bọn họ nhắc tới cũng giống như ký ức ngược dòng, đưa những cảm xúc mãnh liệt và tức giận tràn vào đầu cô một lần nữa.
Nét mặt Tống Hân Nghiên nghiêm túc, tay đặt trên đùi siết chặt lại!
Ở cửa đồn cảnh sát.
Khi nhóm phóng viên lấy lại bình tĩnh thì John và Tống Hân Nghiên đã lên xe, khóa cửa rồi nổ máy rời đi.
Bọn họ đuổi theo xe một đoạn, mãi đến khi không còn đuổi kịp nữa mới chịu từ bỏ.
Khương Thu Mộc nhìn đám phóng viên giải tán, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hai chân lảo đảo ngã về phía sau.
Tống Dương Minh đỡ cô kịp lúc, thừa dịp trước khi đám phóng viên đó quay đầu lại, anh ấy kéo tay Khương Thu Mộc: “Chúng ta cũng nên đi thôi!”
Sau cơn tức giận, đầu óc Khương Thu Mộc hơi trống rỗng, cảm giác ấm áp trên tay khiến cô như bị điện giật, cả người giật thót một cái.
Cô vô thức liếc mắt nhìn bàn tay được nam thần nắm chặt, mặt bỗng đỏ lựng lên, ánh mắt lấm lét né tránh nhanh chóng lướt qua dáng người Tống Dương Minh, sự ngọt ngào rung động trong lòng khiến cô như muốn ngất đi.
Cố Vũ Tùng chậm hơn một bước, gượng gạo lạnh lùng rút lại bàn tay duỗi ra, trơ mắt nhìn hai người lướt qua trước mặt anh ta rồi lên xe.
Anh ta cười ảm đạm, trong lòng vô cùng thê lương.
Lục Minh Hạo vừa mới lấy chìa khóa bỏ quên trong cục cảnh sát xong, giờ quay lại nhìn Cố Vũ Tùng rồi lại nhìn đôi trai gái nắm tay nhau leo lên xe.

Cậu ta bước lên, dùng cùi chỏ huých Cố Vũ Tùng: “Cô gái kia là bạn thân của chị dâu à? Cậu thích cô ấy hả?”
Cậu ta khựng lại chút rồi tiếp tục chém thêm cho một đao: “Xem ra tình cảm này của cậu có phần muộn màng nhỉ? Người ta và anh trai của chị dâu đã ghép thành một cặp rồi ư?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui